TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương
Chương 2012: Cổ đã được giải?

Biên soạn: Đức Uy -

- --

...Trong cơn ý loạn tình mê, tầm mắt Diệp Oản Oản mơ hồ nhìn thấy, trên thân thể của chàng trai, những đường tơ máu màu đỏ lan rộng, quấn lấy nhau hướng về phía buồng tim của anh, nhìn thấy mà giật mình.

Nghĩ đến điều trước đó Nhiếp Vô Danh nói, trong lòng Diệp Oản Oản bỗng cảm thấy vô cùng ấm áp.

Cái tên này, rõ ràng nhìn qua như một đóa hoa tuyết cao ngạo, tuyệt tình cấm dục, không dính khói bụi trần gian, một chút phản ứng mảy may cũng không có, làm hại nàng từng có lúc thiếu chút nữa đã tự hoài nghi chính mình, kết quả...

Lớp ngụy trang này cũng tính là quá tốt rồi đi?

Ban đầu nếu như nghệ sĩ được nàng dẫn dắt chính là Tư Dạ Hàn, vào lúc này sợ là ngay cả giải Oscar cũng đã lấy được rồi đấy!

Tầm mắt Diệp Oản Oản thuận theo nơi ngực của chàng trai nhìn lên cổ, xương quai xanh, sống mũi... Mãi đến khi chạm vào một đôi mắt đang ngắm nhìn mình chăm chú.

Đôi tròng mắt kia thanh lãnh thâm trầm, nhưng nơi đáy mắt lại như có một ngọn lửa tình cháy bỏng đang muốn nuốt trọn lấy nàng, hòa tan nàng vào trong cơ thể anh, phảng phất như cả thế giới này, chỉ có mỗi một hình bóng nàng phản chiếu ở nơi đó.

Giờ phút này, chàng trai vừa làm... “động tác”, vừa dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy chiếc khuy măng sét nơi cổ áo nàng.

Đại khái là phát giác ra sự phân tâm của cô gái, hai con ngươi của chàng trai híp lại, đột nhiên dùng sức một cái thật sâu, một lần nữa đưa nàng vào trong cơn đê mê hỗn độn...

...

Lúc Diệp Oản Oản lần nữa tỉnh lại đã là buổi tối ngày hôm sau.

Nàng chậm chạp từ trong chăn thò đầu ra, phản ứng đầu tiên là...A... Nàng còn sống!

Cho nên nói, Cổ độc đã được giải rồi?

Nghĩ tới đây, Diệp Oản Oản ngay lập tức vén chăn lên, kiểm tra thân thể của mình và Tư Dạ Hàn.

Những sợi tơ máu dọa người trước đó trên cơ thể của bọn họ... Toàn bộ đều đã biến mất.

Nàng đã nói rồi mà! Đây mới là phương thức giải Cổ độc đáng tin nhất!

Một bên, người đàn ông đang ngủ say dường như bị động tác lần lần mò mò của cô nàng đánh thức, bắt lấy bàn tay nhỏ đang sờ tới sờ lui khắp cơ thể mình của cô gái, cặp chân mày mới tỉnh lại, như còn đang trong một làn sương mù, thoáng tỉnh táo lại.

Một giây kế tiếp, ánh mắt của chàng trai chậm rãi mở ra, lộ ra con ngươi thâm thúy như những vì sao trên trời, cặp mắt đầy thỏa mãn sau một đêm ân ái có thể nói đẹp đến yêu nghiệt, hút lấy linh hồn của nàng, nhấm chìm vào trong đó, cứ như thể đưa linh hồn của nàng vào một chốn bồng lai nào đó.

Trong lòng Diệp Oản Oản thoáng hồi hộp một chút, bộ dáng này của Tư Dạ Hàn cũng quá muốn chết đi mà...

Nơi đáy mắt chàng trai mang theo mấy phần như mê như say, theo bản năng từng chút một cầm lấy bàn tay của người thiếu nữ, mãi đến khi mười ngón tay đan xen vào nhau, sau đó, đầy cường thế và không cho cự tuyệt, đè lên trên, chậm rãi nghiêng người, hôn vào đôi môi của cô gái.

Ặc, làm sao lại nữa rồi...

Diệp Oản Oản nháy mắt một cái, bị một nụ hôn đột ngột làm cho ngẩn ra, theo bản năng mà nhắc nhở, "À ờ...thì...là...này này... Em mới vừa xem qua, toàn bộ tơ máu đã biến mất, Cổ độc đã được giải rồi..." 

Con ngươi nguyên bản có chút mờ mịt mơ hồ của chàng trai giờ phút này đã dần dần tỉnh lại, cũng không bởi vì lời nói của cô nàng mà ngừng động tác lại, đôi môi mềm theo nụ hôn lần đến xương quai xanh của nàng, âm thanh có chút khàn khàn: "Bây giờ không phải là vì giải Cổ."

Diệp Oản Oản: "..." A... ơ...ơ...

Tại sao nàng có một loại cảm giác, Tư Dạ Hàn đột nhiên giải trừ phong ấn...

...

Cùng lúc đó, đêm khuya, Không Sợ Minh.

Mấy con mắt của đám người Bắc Đẩu, Thất Tinh, Đại trưởng lão, Tam trưởng lão đồng loạt trân trân nhìn Lâm Khuyết chòng chọc.

Minh chủ nhà mình đột nhiên bị Tu La Chủ cướp đi, bọn họ làm sao có thể yên tâm, cho nên trực tiếp giữ Lâm Khuyết lại...làm con tin.

"Không phải đã nói hôm nay trả lại sao?" Bắc Đẩu liếc nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, "Giờ đã qua một ngày một đêm, đã sắp tới ngày hôm sau luôn rồi! Còn chưa trả!"

Lâm Khuyết lau mồ hôi, khóe miệng hơi co rúm lại. Nhìn bộ dạng như vậy, hôm nay sợ rằng là không trả được rồi. Ôi, Lâm Khuyết đáng thương!!

Hắn sớm nên biết...

Đọc truyện chữ Full