TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương
Chương 2113: Khuynh Thành Bất Tu Nhiễm, Công Tử Thế Vô Song

Biên soạn: Đức Uy -

- --

(vẫn đang trong hồi ức)

Vào giờ phút này, đầu Diệp Oản Oản to như cái đấu. Nàng vạn vạn không ngờ tới, mình và Bắc Đẩu, Thất Tinh, lại quen biết như vậy.

Hơn nữa, Bắc Đẩu ngốc, thật sự không phải là giả vờ. Từ nhỏ hắn đã ngốc như vậy, ngốc thật sự!

......

Cảnh tượng lại nhảy chuyển

Vô số hình ảnh lớn lớn nhỏ nhỏ, từng mẩu ký ức, tràn vào sâu trong đầu Diệp Oản Oản.

Có chút ký ức, cũng rõ ràng như vậy, mà có chút ký ức, cũng đã vô cùng mơ hồ, phảng phất như là từng mảnh ghép hỗn tạp.

Giai đoạn sống chung với cha mẹ không nhiều, đùa giỡn cùng ca ca Nhiếp Vô Danh, bị Cẩu Tạp Chủng đè xuống đất đánh, thấp thỏm bất an lúc sắp sinh ra Đường Đường, xảy ra những mâu thuẫn nhỏ hay thân mật quấn quít bên Tư Dạ Hàn.

....

Bỗng nhiên trong lúc đó, Diệp Oản Oản đi tới một chỗ thư phòng.

Thiếu nữ lớn lên đã càng xinh đẹp hơn, ngồi ở một bên bàn đọc sách, nâng cằm lên, si ngốc nhìn ngắm người đàn ông độc nhất vô nhị nọ.

"Khuynh Thành Bất Tu Nhiễm, Công Tử Thế Vô Song *..."

* Nguyên văn: 倾城不修染,公子世无双 | Qīngchéng bù xiū rǎn, gōngzǐ shì wúshuāng|. Tạm dịch - Vẻ đẹp khuynh thành không chỉnh sửa, người con trai thế gian không ai sánh bằng.

Trong đôi mắt của thiếu nữ, đong đầy tình yêu, phảng phất như hết thảy mọi thứ đều bị người đàn ông kia lấp đầy.

Khuôn mặt anh ta tinh xảo, không thể chê vào đâu, góc cạnh rõ ràng, khóe miệng từ đầu đến cuối đều nở một nụ cười thản nhiên, phảng phất như trong đôi mắt trong vắt làm cho người ta như say như mê kia, đều tràn đầy lơ đãng, ôn nhu và nho nhã.

"Vô Ưu."

Chàng trai thả bút và giấy trong tay xuống, đôi mắt đầy ý cười, ôn nhu nhìn chằm chằm thiếu nữ.

Bỗng nhiên trong lúc đó, cảnh tượng lại nhảy chuyển, trời đất quay cuồng, tất cả hình ảnh liên quan tới Kỷ Tu Nhiễm, giống như một tờ giấy bị xé toạc thành muôn ngàn mảnh vỡ.

Sâu trong đầu Diệp Oản Oản, chàng trai một chữ cũng không nói, chẳng qua chỉ nhẹ nhàng vỗ tay một tiếng. Đến đây, hết thảy mọi ký ức liên quan tới Kỷ Tu Nhiễm, toàn bộ đều biến mất.

"A!"

Diệp Oản Oản bỗng nhiên thức tỉnh, đầu đã đầy mồ hôi.

Mà ở một bên, chân mày viện trưởng Xích Diễm nhíu chặt, nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, thần sắc càng cổ quái.

"Tại sao có thể như vậy...?" Diệp Oản Oản lẩm bẩm trong miệng, lập tức nhìn về phía viện trưởng Xích Diễm.

"Trước tiên đừng hỏi." Viện trưởng Xích Diễm nhìn Diệp Oản Oản: "Ngươi nhìn thấy cái gì?"

"Thật giống như, tôi đã quên mất một số ký ức..." Diệp Oản Oản như có điều suy nghĩ. 

"Đúng vậy! Tất cả ký ức của ngươi đều sẽ biến mất, rất nhiều hình ảnh nhỏ, chi tiết nhỏ, mơ mơ hồ hồ quên đi là chuyện thường. Nhưng... một số chuyện lớn, trừ phi là tiềm thức của chính ngươi không nguyện ý nhớ lại, nếu không, cũng sẽ không có khả năng quên mất." Viện trưởng Xích Diễm mở miệng nói.

"Chính mình không nguyện ý nhớ lại?"

Chân mày Diệp Oản Oản nhíu lại, ví dụ như Võ Đạo Liên Minh Công Hội, ông ngoại, và cả cái vị Hội trưởng Võ Đạo Liên Minh Công Hội đời này, chẳng lẽ là chính mình không nguyện ý nhớ lại sao?

Nhưng mà Kỷ Tu Nhiễm là xảy ra chuyện gì? Hết thảy mọi ký ức bị xé toạc thành mảnh vụn kia, khiến cho nàng sợ hết hồn hết vía.

"Tôi không nhớ nổi bất kỳ hồi ức nào có liên quan đến Kỷ Tu Nhiễm... Thậm chí, xuất hiện một hình ảnh, anh ta ở sâu trong đầu của tôi, vỗ tay phát ra tiếng. Sau đó, hết thảy mọi ký ức có liên quan tới anh ta, hóa thành bụi trần..." Diệp Oản Oản trả lời theo bản năng.

Diệp Oản Oản dứt tiếng, viện trưởng Xích Diễm bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Khó trách... Ở trước ta, quả thực còn có người từng thôi miên ngươi, chắc là đã hoàn toàn cất kín một phần trí nhớ của ngươi. Dựa theo cách nói của ngươi, là Kỷ Tu Nhiễm đã giấu đi tất cả hồi ức giữa ngươi và hắn. Ngay cả ta... sợ rằng cũng không đủ sức giúp ngươi nhớ lại."

Kỷ Tu Nhiễm, là môn sinh đắc ý khiến ông kiêu ngạo nhất. Thành tựu thôi miên, đã sớm vượt xa so với vị viện trưởng Xích Diễm là ông quá nhiều.

"Kỷ Tu Nhiễm từng thôi miên tôi... Nhưng vì cái gì? Mục đích anh ấy làm như vậy là cái gì..." Dòng suy nghĩ của Diệp Oản Oản có chút hỗn loạn.

"Có khả năng, là không muốn để cho ngươi nhớ lại một chút chuyện không nên nhớ lại. Có lẽ là sợ ngươi thương tâm gì đó. Ha ha, ta cũng chỉ là tùy tiện nói một chút thôi, chớ coi là thật." Viện trưởng Xích Diễm nói đầy thâm ý, chợt khẽ mỉm cười.

Đọc truyện chữ Full