Biên soạn: Đức Uy -
- --
Nhiếp phu nhân nghe xong, trong hốc mắt ửng đỏ rồi, "Cái đứa nhỏ này... phiền toái như vậy làm cái gì? Muốn ăn, trong nhà cũng có thể làm mà!"
Diệp Oản Oản ôm lấy cánh tay của Nhiếp phu nhân, nũng nịu mở miệng nói, "Vậy thì không giống nhau nha, con ăn đồ ăn thấy ngon, nên đặc biệt muốn để cho cha mẹ cũng nếm thử một chút. Cha mẹ, hai người mau thử xem ăn có ngon hay không, ăn ngon lần sau con lại đi mua..."
Nhiếp phu nhân nghe xong, nhất thời càng thêm cảm động, "Vẫn là nữ nhi bảo bối của mẹ thân thiết."
"Được được được, vậy thì cha liền nếm thử một chút!" Nhiếp gia chủ quả thật là vui vẻ không thôi, giống như là thấy được sơn hào hải vị, lập tức cẩn thận từng li từng tí cầm lên một cây xiên que thịt nướng.
Nhiếp Linh Lung nhìn vợ chồng Nhiếp gia vây quanh Diệp Oản Oản, xem chuỗi xiên que giá rẻ y như bảo vật, rồi lại liếc nhìn những thứ đồ bổ mình mua bị gạt sang một bên, nơi đáy mắt không ngừng lộ ra khí tức lạnh lẽo.
Trên ghế sa lon, Nhiếp Vô Danh thấy vậy mặt đầy oan ức, "Cha, mẹ, hai người thế này cũng quá đáng rồi đi! Lần trước con ăn thứ quà vặt này, hai người đuổi theo ở phía sau con mắng chừng mấy ngày, nói thứ đồ con ăn chính là thực phẩm rác rưởi! Nhưng bây giờ lại khen nha đầu này lên trời! Hai người bị mất trí nhớ sao?"
Nhiếp phu nhân trừng hắn, "Im miệng, ngươi thì biết cái gì? Chớ có nói bậy nói bạ!"
Nhiếp Vô Danh: "..."
Hắn nói bậy nói bạ?
Rõ ràng là nha đầu này nói bậy nói bạ!
Đứa em gái này của mình mua đồ mà còn cần phải xếp hàng sao? Ông chủ thấy con bé, sợ rằng còn không phải sẽ hận không thể dâng hiến toàn bộ cửa tiệm cho nó sao?
Diệp Oản Oản buồn cười mà liếc nhìn vẻ mặt y như mới vừa ăn phân xong của Nhiếp Vô Danh, khiêu khích le lưỡi làm mặt quỷ trêu chọc, ngay sau đó nhìn về phía cha mẹ nói, "Cha, mẹ, hai người tìm con trở lại gấp như vậy, là có chuyện gì không?"
Nhiếp gia chủ thần sắc nhu hòa đáp, "Ta và mẹ của con hai ngày nữa định đi Cẩm Thành làm việc một chuyến, chúng ta hy vọng khoảng thời gian này con có thể thay mặt quản lý Nhiếp gia."
Nhiếp phu nhân chân thành nói, "Sau này khẳng định là Nhiếp gia cuối cùng cũng sẽ phải giao vào tay con, đây coi như là con thực tập trước thời hạn mà thôi."
Sau lưng, Nhiếp Linh Lung nghe đến đây, bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
Mới vừa rồi rõ ràng là giả mù sa mưa nói cái gì mà nhờ cậy cô trông nom Nhiếp gia, nhưng bây giờ lại đem tất cả quyền hành đều giao ở trong tay tên phế vật Nhiếp Vô Ưu kia.
Nói cho cùng, vô luận cô đợi bao lâu tại Nhiếp gia, từ đầu tới cuối cũng đều bất quá chỉ là một người làm mà thôi.
Diệp Oản Oản ung dung thản nhiên mà hướng về Nhiếp Linh Lung nhìn một cái, vừa vặn bắt được một nét âm trầm còn sót lại trên mặt ả ta. Nàng cười nhạt một tiếng mở miệng nói, "Cha, mẹ, hai người yên tâm đi, con sẽ chiếu cố chuyện trong nhà thật tốt."
Nhiếp Linh Lung rất nhanh lập tức khôi phục lại vẻ trấn định, đầy hiểu chuyện góp lời, "Cha, mẹ, trong nhà có con và tỷ tỷ ở đây, sẽ không có vấn đề gì! Con sẽ ở bên cạnh giúp tỷ tỷ."
Nhiếp gia chủ gật đầu một cái, "Ừm, đi thôi, các trưởng lão đều đang chờ."
Phòng họp.
Tất cả các cao tầng và trưởng lão trực hệ Nhiếp gia đều ngồi ở chung quanh.
Nhiếp gia chủ ho nhẹ một tiếng, thần sắc nghiêm túc mở miệng nói, "Trong khoảng thời gian ta đi Cẩm Thành này, liền do Vô Ưu tạm nắm chức vị gia chủ. Hy vọng các vị đồng tâm hiệp lực, phụ tá Vô Ưu, cùng nhau quản lý tốt Nhiếp gia."
Đối mặt với vị Nhị tiểu thư Nhiếp gia lần nữa trở về, đồng thời còn nắm giữ danh hiệu Không Sợ Minh Chủ này, mỗi người đều có tâm tư khác nhau.
Bất quá, ở ngay trước mặt gia chủ, trên mặt tất cả đều không lộ ra, đồng thanh phụ họa.
"Gia chủ yên tâm, Nhiếp gia còn có đám lão già khọm chúng tôi ở đây, sẽ không xảy ra loạn gì."
Nhiếp gia chủ gật đầu một cái, nhìn về phía Diệp Oản Oản, âm thanh đầy ôn hòa nói, "Oản Oản, vị này là Nhị thúc công của con. Có cái gì không biết, có thể thỉnh giáo ông ấy."