Biên soạn: Đức Uy -
- --
Nữ quản gia chần chờ nói, "Phu nhân, hay là chớ hành động theo cảm tính thì hơn! Dù sao bà cũng chỉ có một đứa con trai là thiếu chủ này..."
"Vậy thì đã sao? Ha, đứa nhỏ này, quả nhiên y như cha của nó! Ban đầu đáng lẽ ra ta không nên sinh nó ra..."
Thấy tâm tình chủ nhân kích động, không nghe lọt lời khuyên, nữ quản gia không có cách nào, chỉ có thể không khuyên nữa.
Đang muốn lui ra, Ân Duyệt Dung đột nhiên lại gọi bà ta lại, "Chờ một chút, cái tên người hầu không biết trời cao đất rộng kia, xử lý gọn vào cho ta!"
Con trai của bà, còn chưa tới phiên một người làm tới nói này nói kia...
Nữ quản gia vội đáp, "Vâng."
Ui chao, phu nhân chung quy vẫn là bao che người nhà đi...
"Đúng rồi phu nhân, còn có một việc..." Nữ quản gia muốn nói lại thôi.
Ân Duyệt Dung thần sắc không kiên nhẫn, "Muốn nói cái gì cứ nói!"
"Tôi nghe nói... Vị Nhiếp tiểu thư kia ở chung với thiếu chủ có sinh một đứa bé, cũng đã lớn tận 4-5 tuổi rồi! Đứa bé kia dù sao cũng là cốt nhục của thiếu chủ, có cần đi nhận về không?" Nữ quản gia hỏi dò.
Trên mặt Ân Duyệt Dung xẹt qua vẻ tức giận, mặt đầy vẻ chán ghét, "Thu hồi ý tưởng hoang đường của bà lại! Bất quá chỉ là một đứa nghiệt chủng, còn vọng tưởng muốn vào cửa của Ân gia?"
Nữ quản gia, "Là tôi nhiều lời..."
...
Thiên Thủy thành, một căn biệt thự nào đó.
Tư Dạ Hàn vừa tới chỗ dừng chân, liền bắt đầu làm công việc.
Bên trong thư phòng.
Du Thiệu đẩy cửa đi vào báo cáo, "Đại nhân, Tư Hạ đã bị bắt giữ, dự kiến sau khi kết thúc đại hội sẽ bắt đầu thẩm vấn."
Tư Dạ Hàn khẽ gật đầu một cái, từ giữa một chồng văn kiện thật dầy ngẩng đầu lên, "Dịch hội trưởng trở về chưa?"
Du Thiệu lắc đầu, "Dịch hội trưởng ở bên ngoài giảng bài, chưa trở về."
"Trở về, lập tức báo cho tôi biết." Tư Dạ Hàn dặn dò.
"Vâng." Du Thiệu mở miệng nói, "Đại nhân, theo tôi được biết, quản lý Ân và Tần hội phó tương giao rất thân. Nếu như ngài muốn tranh thủ thông qua dự luật mới, sợ rằng chỉ có thể tranh thủ sự ủng hộ của Dịch hội trưởng.
Dịch Linh Quân tại Độc Lập Châu có danh vọng cực cao, học trò khắp thiên hạ, chỉ riêng bên trong 12 người quản lý Trọng Tài Hội, đã có ba vị là đệ tử của ông ta. Thậm chí ngay cả nữ quản lý Ân cũng đều cực kỳ kính ngưỡng và sùng bái đối với ông ta.
Nếu như là lấy được ủng hộ của ông, thì cũng đồng nghĩa với dự thảo điều luật mới, là chuyện ván đã đóng thuyền.
Chỉ tiếc... Tần hội phó dầu gì còn có một đứa con gái rượu nâng niu như ngọc quý là xương sườn mềm của ông ta, nhưng Dịch hội trưởng lại một thân một mình, ngay cả tình nhân cũng không có, chứ đừng nói chi là vợ, con, cháu! Thậm chí ngay cả đệ tử thân truyền cũng không có, thật sự là không dễ lôi kéo! Nhất định phải nghĩ ra được phương pháp có thể làm cho Dịch hội trưởng đứng ở bên phía trận doanh chúng ta bên này, nếu không phần thắng của chúng ta quả thực là không lớn..."
Tư Dạ Hàn nghe vậy, hơi nhíu mày. Đây cũng chính là sự tình trước mắt khiến anh lo lắng.
Một bên, Lâm Khuyết bĩu môi nói, "Thành tựu võ đạo của Dịch Linh Quân đã đạt tới đỉnh cao, môn đồ trải rộng toàn bộ Độc Lập Châu, cả đời hết sức dồn tâm huyết vào việc giảng dạy, đức cao vọng trọng, được ca tụng như một vị thánh nhân! Người như vậy, làm sao có thể lôi kéo được cơ chứ?
Hơn nữa tôi thấy, với tính tình của Dịch Linh Quân, đoán chừng là tương đối cứng ngắc, rất có thể là cùng một kiểu người với đám người dì Dung, sẽ không dễ dàng thông qua dự thảo điều luật mới."
Sắc mặt Tư Dạ Hàn trở nên đăm chiêu: "Vô luận như thế nào đều phải thử một chút, không tiếc bất cứ giá nào."
Ánh mắt Du Thiệu lóe lên, ngay sau đó mở miệng nói, "Dịch hội trưởng làm người quá mức công chính, quả thật khả năng lôi kéo được không cao. Thật ra thì, nếu như là đại nhân ngài có thể tranh thủ được sự ủng hộ của Tần hội phó, là phương pháp nhanh nhất! Nếu không, nếu như bị vị em trai nuôi kia của ngài giành được trước, chúng ta sẽ cực kỳ bị động... Căn cứ theo tin tức của tôi, Ân Hành đã sớm từ trong bóng tối tiếp cận thiên kim Tần gia..."
Lâm Khuyết thần sắc kinh sợ nhíu mày nói, "Cho nên, ông định để cho Cửu ca tôi đi dùng mỹ nam kế? Ông cũng thật là dám đề xuất nhỉ! Cũng không sợ người nào đó ồn ào lên, chọt cho Độc Lập Châu thủng ra một cái lỗ lớn!"
"..."
Du Thiệu nghe vậy, ho nhẹ một tiếng, tựa hồ có chút không lời chống đỡ.