Biên soạn: Đức Uy -
- --
Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm vẻ lạnh lùng đầy xa cách của “người nào đó”, nghiến nhẹ răng, ngoài cười nhưng trong không cười mà nói, "Quản lý Tư thật đúng là chính nhân quân tử."
Tư Dạ Hàn: "Dịch tiểu thư quá khen."
Diệp Oản Oản ý vị sâu xa tiếp lời: "Nghe nói quản lý Tư có một vị hôn thê. Có thể khiến cho Quản lý Tư thủ thân như ngọc như thế, hẳn phải là một người phụ nữ rất hoàn mỹ chứ?"
Tư Dạ Hàn nhìn nàng một cái: "Hoàn toàn ngược lại."
Diệp Oản Oản sửng sốt một phen: "Ngược lại...?"
Ý gì? Tư Dạ Hàn lại đi nói nàng không hoàn mỹ?
Tư Dạ Hàn: "Cô ấy cũng không hoàn mỹ! Cô ấy manh động, dễ giận, tửu lượng kém, vô lý, thích gây họa, rất thích uống giấm, lại thích gạt người, lại có ít nhiều mê trai..."
Diệp Oản Oản: "..."
Tư Dạ Hàn: "Ngoài mặt đáp ứng chuyện của tôi, sau lưng sẽ tuyệt đối không ngoan ngoãn nghe theo, vĩnh viễn ở ngoài vòng kiểm soát và dự đoán của tôi..."
Diệp Oản Oản: "..."
Tư Dạ Hàn: "Mỗi một ngày ở cùng cô ấy, đều giống như đang mạo hiểm..."
Nghe Tư Dạ Hàn xổ liền tù tì một đống lớn thiếu sót của mình, biểu cảm của Diệp Oản Oản thiếu chút nữa cũng đã gần sắp không kềm được, ngữ khí cũng trầm xuống, "Thật sao? Nếu như vị hôn thê của anh bết bát như thế, vậy thì, rốt cuộc anh thích cô ấy ở điểm nào?"
Ánh mắt Tư Dạ Hàn nhìn cô gái như ánh sao rực sáng lên: "Dịch tiểu thư, tôi cho là, mới vừa rồi tôi đã nói rất rõ."
Diệp Oản Oản: "..."
Nghe nói như vậy, Diệp Oản Oản ngơ ngác ngẩn người tại chỗ, cả nửa ngày đều không phản ứng kịp.
Mới vừa rồi anh ấy đã nói rất rõ?
Mới vừa rồi anh nói gì cơ? Mới vừa rồi rõ ràng là đang ói hỏng bét, than phiền về nàng đấy!
Ặc... Tư Dạ Hàn có ý tứ là... Mới vừa rồi những thứ kia anh nói... Tất cả đều là điểm mà anh yêu thích...
—— Bởi vì người đó là em, cho nên ở trong mắt của anh, đều tốt cả, muôn tốt vàn tốt!
Đệt!
Sau khi Diệp Oản Oản phản ứng lại, trái tim cơ hồ điên cuồng đập rộn rã. Lời này quả thật là so với trắng trợn ca tụng nàng là tiên nữ hạ phàm, còn khiến cho nàng cảm động hơn.
Con mịa nó! Tư Dạ Hàn rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
Năm đó, rõ ràng thể hiện ra chỉ số nhạy cảm EQ siêu cặn bã đấy! Hiện tại quả thực là lột xác hoàn toàn.
Tối nay rõ ràng là dự định đến cưa đổ anh, kết quả vội vàng không kịp chuẩn đã bị anh “đốn tim” mất rồi.
Một điệu nhảy kết thúc, toàn trường tiếng vỗ tay như sấm động.
"Dịch tiểu thư, cô nhảy quá tuyệt rồi!"
"Đúng vậy, đúng vậy, quả thực là tiên nữ hạ phàm!"
...
Tư Dạ Hàn: "Dịch tiểu thư, trên người còn có việc, trước tiên xin lỗi không tiếp chuyện được rồi."
Diệp Oản Oản lấy một ly rượu vang trên khay của người phục vụ ở bên cạnh, nhẹ nhàng đung đưa, "Tôi tiễn anh."
Tư Dạ Hàn mặt không cảm xúc: "Không cần!"
Diệp Oản Oản đung đưa ly rượu vang. Xùy, tối hôm qua đã bị anh bỏ chạy thành công! Hôm nay còn tưởng rằng có thể chạy thoát?
Một giây kế tiếp, cổ tay của Diệp Oản Oản lại đột nhiên lơ đãng lắc một cái, nhất thời, hơn nửa ly rượu vang đều bị tạt vào trên quần áo của Tư Dạ Hàn.
"Cửu ca ——!!" Bên cạnh, Lâm Khuyết sợ hết hồn, "Cửu ca, anh không sao chớ?"
Tư Dạ Hàn khẽ nhíu mày, nhấc tay lên, "Không có việc gì."
"Thật là xin lỗi..." Ngoài miệng Diệp Oản Oản nói như vậy, trên mặt lại không có chút ý xin lỗi nào. Nói xong, quay sang mở miệng nói với nhân viên phục vụ, "Đi chuẩn bị một bộ quần áo sạch đến phòng của tôi!"
Phục vụ viên lập tức đáp lời: "Vâng."
Diệp Oản Oản nhìn về phía người đàn ông trước mắt: "Quản lý Tư, theo tôi đi lên lầu thay một bộ quần áo khác rồi đi cũng không muộn."
Lâm Khuyết trơ mắt nhìn lấy một màn này, quả thật là gấp gáp đến bốc hỏa.
Trời má! Chuyện này... chuyện này...!! Đây... Đây còn không phải là một nữ bá vương sống sờ sờ sao!
Làm sao có thể như vậy!
Không thấy Cửu ca cũng không muốn sao?
Mới vừa rồi, ly rượu vang kia rõ ràng là cố ý tạt! Nói dễ nghe là để cho Cửu ca đi thay quần áo với cô ta, nhưng ai biết được rốt cuộc cô ta muốn làm gì!!
Đây... Đây hoàn toàn là lòng dạ Tư Mã Chiêu, người ngoài đường cũng biết!