Biên soạn: Đức Uy -
- --
Vừa đi đến cửa, còn chưa kịp thấy rõ bên trong xảy ra chuyện gì, Tư Dạ Hàn đột nhiên lấy tốc độ cực nhanh cởi chiếc áo khoác màu đen trên người xuống, ném thẳng một cái lên trên giường, che đi một thứ gì đó.
Tiếp đó, còn cảm thấy chưa đủ, Tư Dạ Hàn lại nghiêm nghị mở miệng nói một câu: "Nhắm mắt!"
Diệp Oản Oản mới vừa chuẩn bị đi xem trên giường, cơ hồ là ngay lập tức liền theo bản năng mà ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại: "..."
Đệt! Rốt cuộc là có chuyện gì vậy hả!?
Sắc mặt của Tư Dạ Hàn làm sao lại đột nhiên khó coi như vậy?
Trong phòng, rốt cuộc là thứ gì ở trên giường kia lại có thể khiến cho Tư Dạ Hàn tức đến như vậy?
Chung quy sẽ không phải là một người đàn ông [khỏa thân] đấy chứ?
Không khí tĩnh mịch một mảnh, bên tai chỉ có thể nghe được tiếng thở dốc rõ ràng bởi vì tức giận mà có chút hỗn loạn của Tư Dạ Hàn.
Diệp Oản Oản vào lúc này đang nhắm chặt mắt lại, không biết rõ xảy ra chuyện gì, thật sự là rất khó chịu.
Ngay vào lúc này, trên giường truyền tới một vài âm thanh sột sột soạt soạt, sau đó, bên tai có một âm thanh khàn khàn đầy kinh hoàng vang lên, "Dịch... Dịch tiểu thư..."
Hểể!?
Trong phòng làm sao lại có âm thanh của một người đàn ông khác?
Diệp Oản Oản cũng không nhịn được nữa, lén mở mắt, sau đó liền thấy...
Trời má! Trên giường thật sự là có một người đàn ông!!!
Hơn nữa người này nàng có biết!
Chính là gã thanh niên trẻ tuổi lần trước bị một người quản lý nào đó tiến cử với nàng! Khi đó nàng đã có cảm giác gã cha này mang ý đồ xấu, có khả năng muốn bán con cầu vinh.
Vạn vạn không ngờ tới, hiệu suất của lão ta lại cao như vậy, hành động nhanh như vậy!
Cách một ngày, liền trực tiếp đem người đưa đến trên giường!
"Dịch tiểu thư... Tôi..." Thanh niên nằm ở trên giường, nửa người trên hoàn toàn trần trụi, giờ phút này bị cái áo khoác Tư Dạ Hàn ném qua che mất một nửa dưới, đỏ mặt lên, hoàn toàn không nói ra lời.
Hắn không nghĩ tới, Dịch Vân Mạc lại không phải tới một mình, mà lại dẫn theo một người đàn ông khác tới.
Người đàn ông này, lại còn là Quản lý Tư...
Vào giờ phút này, Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm gã trai tơ trên giường, lại cẩn thận từng li từng tí mà liếc mắt nhìn Tư Dạ Hàn bên cạnh. Tình cảnh này quả thật là khiến cho đầu nàng to đùng như cái đấu rồi!
Trời má, thật là quá hố hàng, nàng quả thật chính là bị bẫy chết rồi!
"Cha cậu để cho cậu qua đây?" Diệp Oản Oản lạnh mặt, nghiêm nghị nói, cố hết sức phủi sạch quan hệ với thanh niên.
Bảo Bảo, xin anh ngàn vạn lần chớ hiểu lầm em, cái gì em cũng không biết à nha!
Thân thể của thanh niên khẽ run, vốn là muốn lùi bước, nhưng không biết nghĩ đến cái gì, rốt cuộc lấy được dũng khí, huỵch một cái ném áo khoác đi, nhào đến trước mặt Diệp Oản Oản, "Dịch tiểu thư, cầu xin cô đừng đuổi tôi đi! Cô muốn tôi làm cái gì cũng được!"
Diệp Oản Oản đầy khó khăn tránh né sự đụng chạm của thanh niên, sắc mặt dị thường khó coi, "Cút ra ngoài!"
Thanh niên hiểu rất rõ, nếu cứ như vậy bị Diệp Oản Oản đuổi ra ngoài, hắn liền xong rồi, chỉ có thể tiếp tục cầu khẩn, "Dịch tiểu thư, cầu xin cô... đừng đuổi tôi đi! Ít nhất là cô... là cô không ghét tôi, không phải sao? Cô từng nói... tôi rất có cá tính..."
Tư Dạ Hàn: "..."
Diệp Oản Oản quả thật là muốn chửi thề rồi, đệt! Chẳng qua chỉ là nàng thuận miệng nói mà thôi, cũng không có ý tứ gì khác!
Diệp Oản Oản theo bản năng nghiêng đầu lại, muốn nói gì đó với Tư Dạ Hàn ở bên cạnh. Nhưng mà, Tư Dạ Hàn đã ung dung thong thả chỉnh trang lại ống tay áo, ngay sau đó trực tiếp xoay người, "Nếu như Dịch tiểu thư bận bịu, vậy thì không quấy rầy."
Một giây kế tiếp, hoàn toàn không đợi Diệp Oản Oản giải thích, "Ầm——" một tiếng, cửa phòng khách sạn trực tiếp bị dập lại.
"Cậu..." Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm gã trai tơ, quả thật là bị tức đến không biết nói gì cho phải. Nhưng mà hết lần này tới lần khác, thanh niên này chỉ sợ cũng chỉ là người bị hại.
"Mặc quần áo vào!" Cuối cùng, Diệp Oản Oản chỉ có thể ném câu tiếp theo, sau đó vội vã đuổi theo Tư Dạ Hàn.