Biên soạn: Đức Uy -
- --
Buổi sáng sớm hôm sau.
"Làm sao sớm như vậy mà anh đã dậy rồi!?" Diệp Oản Oản từ trong chăn ló đầu ra.
Tư Dạ Hàn: "Họp."
Con ngươi Diệp Oản Oản chuyển động, nhất thời trở mình một cái, từ trong chăn chui ra, "Ồ ồ ồ, đi họp sao, em tiễn anh đi họp!"
Tư Dạ Hàn đắp lại chăn cho nàng, "Không cần, em ngủ thêm chút đi."
Diệp Oản Oản tràn đầy ý chí chiến đấu, "Vậy cũng không được, phải tiễn anh đi cơ, em còn chưa có chính thức bắt đầu rải thức ăn cho chó đâu! Dù thế nào em cũng phải làm nghẹn chết đôi cẩu nam nữ kia!"
Tư Dạ Hàn bất đắc dĩ nhìn cô nàng một cái, chỉ có thể nhìn nàng chui lên thật nhanh như hít thuốc lắc một dạng.
Diệp Oản Oản nói một tiếng với sư tỷ, nhờ cô phái người lái xe của nàng tới, sau đó lấy tốc độ nhanh nhất trang điểm thay quần áo, hoán đổi sang trạng thái Dịch Vân Mạc.
Chiếc xe thể thao này là do Dịch Linh Quân chuẩn bị cho nàng, trước đó ngay cả một lần nàng cũng chưa dùng qua, hiện tại vừa vặn phát huy được tác dụng.
Địa điểm tổ chức buổi họp là tại cao ốc Trọng Tài Hội.
Trời sáng rõ, nơi cửa Trọng Tài Hội, các vị cao tầng và quản lý lần lượt tiến vào.
Tần Hi Viện, Ân Hành và mấy người quản lý đang hàn huyên nói chuyện ở cửa. Ân Hành nhận được sự giúp đỡ của Tần Tung nên được tham gia hội nghị. Mặc dù chỉ là ghế dự thính, nhưng đã tương đương bước được nửa bước vào ngưỡng cửa Trọng Tài Hội.
Lúc này, một chiếc xe thể thao màu bạc óng ánh xa hoa đời mới nhất đỗ xịch lại, thu hút không ít ánh mắt.
Cửa xe phía sau mở ra, Diệp Oản Oản nhấc chiếc giày cao gót 12 cm, cất bước đi xuống.
"Dịch tiểu thư!"
"Dịch tiểu thư, chào buổi sáng!"
"Dịch tiểu thư cũng tới tham gia hội nghị sao?"
Nhìn thấy Diệp Oản Oản, những người bên cạnh rối rít chào hỏi, đồng thời tưởng tượng đủ thứ trong đầu. Nhìn bộ dạng như vậy, chẳng lẽ Dịch Linh Quân thật đúng là chuẩn bị để cho Dịch Vân Mạc tiến vào Trọng Tài Hội?
Thời điểm mọi người ở đây bàn tán ầm ĩ, Diệp Oản Oản với gương mặt lạnh trước sau như một, không chút cảm xúc mở miệng nói, "Hội nghị không có liên quan gì đến tôi, tới tiễn người mà thôi."
"Tiễn người?" Nghe nói như vậy, nhất thời mọi người càng thêm kinh ngạc.
"Tiễn người nào vậy hả?"
Người nào lại có thể diện lớn như thế, lại có thể khiến cho Dịch Vân Mạc tự mình lái xe tới tiễn?
Mới vừa rồi Dịch hội trưởng đã đi vào trong rồi, cho nên cũng không có khả năng là Dịch hội trưởng.
Ở dưới tầm mắt của tất cả mọi người, cửa xe bên kia mở ra, Tư Dạ Hàn cất bước đi xuống.
"Mẹ nó! Đây không phải là Quản... Quản lý Tư sao!"
"Có chuyện gì vậy? Quản lý Tư làm sao lại sẽ từ trên xe của Dịch tiểu thư xuống?"
"Người Dịch tiểu thư tiễn chính là Quản lý Tư?"
Trong phút chốc, cơ hồ tất cả tầm mắt đều tập trung lại, cơ mặt Ân Hành cũng hoàn toàn cứng đờ.
Tối hôm qua, hắn hỏi dò được tin tức, nói là Tư Dạ Hàn mới vừa vào phòng của Dịch Vân Mạc không bao lâu liền đi ra rồi, nên hắn mới yên tâm. Thật không ngờ tới sáng sớm hôm nay, Tư Dạ Hàn lại sẽ có thể từ trên xe của Dịch Vân Mạc xuống.
Sau khi Tư Dạ Hàn xuống xe, liền tới trước mặt Diệp Oản Oản, "Anh đi họp."
Diệp Oản Oản: "Vâng."
Tư Dạ Hàn nói xong, liền chuẩn bị vào trong. Diệp Oản Oản nhíu mày, gọi anh lại: "Chờ một chút."
Tư Dạ Hàn dừng chân lại, "Dịch tiểu thư còn có việc?"
Diệp Oản Oản: "Có phải là Quản lý Tư quên cái gì rồi hay không?"
Không đợi Tư Dạ Hàn phản ứng lại, Diệp Oản Oản trực tiếp tiến lên một bước, áp người tới, đặt một nụ hôn lên đôi môi của chàng trai.
Xung quanh trong nháy mắt truyền đến một loạt âm thanh hít khí lạnh, tất cả mọi người cơ hồ đều trợn tròn mắt.
Đệt! Đây là cảnh tượng kinh người gì???
Ánh nắng ban mai chiếu rọi, thiếu nữ khẽ kiễng chân lên, hôn chàng trai. Một màn này quả thật là đẹp tựa như một bức tranh sơn dầu vậy.