Biên soạn: Đức Uy -
- --
Ân Hành rất nhanh tự trấn định mình lại, trong lòng có dự tính mà nhìn chằm chằm cô gái trước mắt, cười lạnh đầy giễu cợt, "Dịch tiểu thư, người là do tôi bắt không sai! Kẻ tôi bắt là Nhiếp Vô Ưu và con trai của đại ca tôi, Nhiếp Đường Tiêu!
Bất quá, người này cùng cô có quan hệ gì? Coi như là vội, cũng là Nhiếp Vô Ưu cuống cuồng!
Cô chẳng qua chỉ là nhìn giống với Nhiếp Vô Ưu mà thôi, cũng không phải là mẹ của đứa bé kia, tại sao cô gấp gáp như vậy? Chẳng lẽ, cô thật sự là Nhiếp Vô Ưu?"
Ân Hành tra hỏi từng chữ từng câu, "Dịch Vân Mạc tiểu thư, chẳng lẽ, từ đầu tới cuối cô đều là Nhiếp Vô Ưu giả mạo? Là cô giả mạo con gái của Hội trưởng!"
Nhiếp Vô Ưu này, vẫn còn quá non nớt rồi!
Hắn vốn còn tưởng rằng cô ta khó đối phó cỡ nào, ít gì cũng phải kiếm đường chu toàn cho bản thân trước! Thật không ngờ, chẳng qua chỉ cần bắt cóc Nhiếp Đường Tiêu, đã khiến cho lòng cô ta rối như tơ vò, tự lộ thân phận.
Nghe đến đó, mọi người còn đang ngơ ngác, làm sao còn có thể không hiểu chuyện gì xảy ra?
Nhiếp Vô Ưu giả mạo con gái của Dịch hội trưởng Dịch Vân Mạc, mà Ân Hành bắt con trai của Nhiếp Vô Ưu, khiến cho Nhiếp Vô Ưu dưới tình thế cấp bách, bại lộ thân phận!
Tần Hi Viện đầy lố lăng che miệng, bày ra bộ dáng không thể tưởng tượng nổi, "Trời ơi! Thiệt hay giả? Con gái của Hội trưởng, Dịch Vân Mạc tiểu thư, lại là do Nhiếp Vô Ưu giả mạo?"
Cùng với một tiếng thét đầy “kinh hãi” này của Tần Hi Viện, những người khác cũng lần lượt kịp phản ứng.
"Tôi đã nói làm sao hai người hoàn toàn khác nhau lại có thể giống nhau như vậy, thậm chí ngay cả con gái của Hội trưởng cũng dám giả mạo! Quả thực là to gan lớn mật!"
"Con ả này chán sống rồi sao! Ả biết mình đang làm gì không?"
Tần Hi Viện liếc Diệp Oản Oản một cái, ra vẻ hoài nghi mà lẩm bẩm, "Nhưng mà, mục đích của cô ta làm như vậy rốt cuộc là vì cái gì?"
Bên cạnh lập tức có người tiếp lời, "Gian tế! Ả ta nhất định là gian tế do tổ chức thù địch phái tới! Nữ nhân này trước đó đã có dính dáng mập mờ tới Tử Vong Hoa Hồng! Hiện tại lại xâm nhập vào Trọng Tài Hội, nhất định là có âm mưu gây rối!"
Tần Hi Viện “bỗng nhiên tỉnh ngộ” gật đầu một cái, "Không sai, giả làm con gái của Hội trưởng trà trộn vào còn có thể là làm cái gì, dĩ nhiên là mưu đồ gây rối! Thật may là Ân Hành phát hiện sớm, nếu không hậu quả, quả thật thiết tưởng là không chịu nổi!"
Nghe các cao tầng xung quanh lên án, Ân Hành lộ ra một nụ cười tràn đầy vui sướng.
Rốt cuộc... Rốt cuộc hết thảy đều sắp kết thúc!
Chuyện Nhiếp Vô Ưu giả mạo con gái Hội trưởng bại lộ rồi, nguy cơ của hắn được giải trừ.
Nhiếp Vô Ưu xong đời rồi! Đồng thời, Tư Dạ Hàn – kẻ giúp ả ta bảo đảm, cũng xong rồi!
Bắt cóc một đứa con rơi, một lần đã giúp hắn thanh trừ tất cả chướng ngại, còn giúp cho hắn lập được công lớn!
Ân Hành không hề sợ hãi ngẩng mặt lên nhìn về phía Diệp Oản Oản, "Thế nào, Dịch tiểu thư, tôi nói đúng chứ? Ồ nha, có lẽ tôi nên đổi cách nói, gọi cô một tiếng Nhiếp Vô Ưu tiểu thư?"
"À, sai rồi..." Diệp Oản Oản cười khẽ một tiếng thật thấp, nụ cười kia không hiểu sao lại làm người ta lạnh cả sống lưng.
Sau khi dừng lại một chút, Diệp Oản Oản mới gằn từng chữ từng chữ mà nói, "Ta! Là! Bà! Cô! Nhiếp! Vô! Ưu! Của! Ngươi!"
"Ngươi..." Sắc mặt của Ân Hành trầm xuống, ngay sau đó kích động nói, "Ngươi thừa nhận! Ngươi bây giờ rốt cuộc cũng thừa nhận ngươi giả mạo Dịch Vân Mạc, giả mạo con gái của Dịch hội trưởng rồi!
Nhiếp Vô Ưu, ngươi thật là thật là to gan! Giả mạo con gái của Hội trưởng Trọng Tài Hội, ý đồ nghe trộm cơ mật tình báo, dây dưa không rõ với tổ chức thù địch! Từng việc từng việc làm của ngươi, đủ để xử ngươi tội chết!"
Diệp Oản Oản không nhịn được móc móc lỗ tai, chân tiếp tục dùng sức, đầy tinh chuẩn đạp gãy một chiếc xương sườn, "Thời gian 3 giây, thả bảo bối nhà ta ra! Nếu không, ngươi có thể thử xem, rốt cuộc là ngươi chết trước, hay là ta chết trước?"