Biên soạn: Đức Uy -
- --
Âm thanh có chút nhõng nhẽo của cậu bé vang lên bên tai, vành mắt Ân Duyệt Dung dần dần díp lại, mơ màng tiến vào giấc ngủ.
Giấc ngủ này bình an đến lạ, Ân Duyệt Dung ngủ thẳng một mạch từ chạng vạng tối tới đêm khuya, cuối cùng bị đánh thức bởi một tiếng sấm.
Ngoài cửa sổ sấm chớp rền vang, bão tố nổi lên, cuồng phong gào thét, bóng cây phản chiếu lên cửa sổ, như những bóng ma quỷ vờn quanh.
Ân Duyệt Dung theo bản năng liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ nhíu mày.
Nằm mãi một hồi, Ân Duyệt Dung đứng dậy, khoác áo khoác, đẩy cửa đi ra ngoài.
Ân Duyệt Dung đi tới phòng cách vách, đẩy cửa phòng ra.
Bên ánh đèn ngủ le lói của căn phòng, cậu nhóc nằm ở trên giường đang ngủ say sưa, dường như hoàn toàn không hề bị tiếng sấm quấy nhiễu.
Ân Duyệt Dung nhìn Đường Đường một cái, chân mày nhíu chặt, tựa hồ như có chút ảo não. Bà cũng không ở lại lâu, trực tiếp xoay người rời đi.
Chẳng qua là, lúc rời đi, Ân Duyệt Dung không cẩn thận đụng phải chiếc ghế dựa nơi mép giường, tạo thành một tiếng “cạch” khe khẽ.
"A..." Trên giường, cậu bé mơ mơ màng màng tỉnh lại, "Bà nội?"
Thấy cậu nhóc phát hiện ra mình, Ân Duyệt Dung ho nhẹ một tiếng, "Ừm."
Đường Đường dụi dụi mắt ngồi dậy, nhẹ đưa bàn tay nhỏ nhắn ra, sờ sờ trên trán Ân Duyệt Dung, xác định Ân Duyệt Dung đã đỡ sốt rồi.
Sau đó, nhóc ngáp một cái, tò mò nhìn về phía bà, "Bà nội, sao nội lại tới đây? Con biết rồi... Có phải là bà nội sợ hãi hay không?"
Cậu nhóc nói xong, liền dùng bàn tay nhỏ vỗ vỗ sau lưng của Ân Duyệt Dung một cái, "Bà nội đừng sợ, mẹ con nói sấm chớp rền vang chẳng qua chỉ là hiện tượng tự nhiên mà thôi. Hơn nữa trên thế giới này cũng không có quỷ, cho nên không cần sợ hãi!"
Cậu nhóc đầy nghiêm túc phổ cập khoa học thường thức cho Ân Duyệt Dung, cuối cùng còn nhích sang một bên của chiếc giường, "Bà nội, nếu như nội sợ, có thể ngủ chung cùng Đường Đường!"
Mặc dù Ân Duyệt Dung cũng không muốn thừa nhận, nhưng mà, quả thật là bởi vì bà có chút lo lắng mới qua đây xem chừng đứa nhỏ này một chút. Lại không ngờ rằng, cuối cùng chính mình lại trở thành người được trấn an.
Trên giường, cậu bé mặc bộ đồ ngủ do Kiều Mẫu chuẩn bị cho. Bộ đồ ngủ lông xù, gương mặt mũm mĩm của nhóc và đôi mắt còn díp lại mơ màng vì buồn ngủ, đáng yêu lạ thường.
A Cửu khi còn bé cũng ngọc tuyết đáng yêu giống như vậy, nhưng A Cửu giống như là một con búp bê vậy, dù rất tinh xảo nhưng lại như không có linh hồn, trong con ngươi chưa bao giờ có vẻ sáng ngời, ngây thơ và ấm áp như vậy.
Ân Duyệt Dung trở nên thất thần, đột nhiên nhớ lại hồi ức xưa rất xưa. Trước đây cực kỳ lâu, thời điểm bà vẫn còn là một cô bé, cũng từng yêu thích trẻ con.
Bắt đầu từ lúc nào thì chán ghét nhỉ? Là thời điểm Tư Hoài Chương đi ngoại tình cùng nữ nhân kia, con riêng của lão ta lần lượt ra đời, hết đứa này đến đứa khác? Hay là khi, đứa con cùng Tư Hoài Chương bà thật vất vả mới sinh ra được, lại bị lão ta chẳng thèm ngó tới, coi như là cục nợ...?
"Không cần đâu, con ngủ đi." Vẻ mặt của Ân Duyệt Dung rất nhanh khôi phục lại như thường, xoay người rời khỏi phòng.
Có lẽ là bị ốm khiến người ta dễ dàng suy nghĩ lung tung, tối nay bà thật sự là quá khác thường.
...
Sáng ngày hôm sau, Ân Duyệt Dung đã hạ sốt.
Trọng Tài Hội bên kia, bà xin nghỉ hẳn một ngày, hôm nay ở nhà nghỉ ngơi.
Sáng sớm, Đường Đường đã đi tìm Ân Duyệt Dung, xác định bà đã không sao, cậu bé mới yên tâm.
Mới vừa ăn sáng xong, Kiều Mẫu mang theo một cô gái trẻ đi tới, "Phu nhân, trang phục thời trang mới nhất, quản lý Trương đã tự mình đưa tới! Bà muốn nhìn một chút sao?"
Ân Duyệt Dung cũng không thèm ngẩng mí mắt lên, tùy ý xua tay một cái, "Bà tự quyết định đi!"