TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 49: Một kiếm kỳ diệu

Bộ dáng vị Cao lão đầu này rõ ràng là nhân loại, như thế nào lại có khống hỏa lực của Thánh tộc chứ? Chẳng lẽ lai lịch vị bảo tiêu này của Đỗ Thế Tình có gì khuất tất hay sao?

Thêm nữa... Đoạn đường này, cũng thật sự là quá yên bình một chút a?

Trong lúc Sở Dương đang suy tư thì bỗng Cửu Kiếp kiếm trong đan điền mãnh liệt nảy dựng lên, một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm dâng lên trong nội tâm, chỉ chốc lát mà tóc gáy đã dựng ngược hết lên. Ánh mắt hắn vụt lạnh lẽo, thậm chí không quay đầu lại để xem xét bất luận cái gì thêm mà thân thể đã xoay tròn, lăn một vòng rồi lập tức bắn vụt đi, trên không trung ngoặt một cái cực gắt gao… cả quá trình từ bên cạnh đống lửa chuyển đến đằng sau một thân cây quỉ mị tới mức cơ hồ khiến cho người khác khó có thể tin được.

Đột nhiên một tiếng vang đanh gọn vọng lên, một tảng đá lớn rộng chừng vài trượng từ trên trời rơi xuống, nhắm thẳng vị trí của Đỗ Thế Tình văng tới!

Mục tiêu khối đá nhắm tới cực kỳ tinh chuẩn!

Đỗ Thế Tình đang ở ngay giữa tâm của phạm vi sát thương mà tảng đá này sẽ gây ra!

Cao lão đầu gầm lên một tiếng, thân hình già nua bỗng vụt trở nên tráng kiện tràn đầy lực lượng tựa báo rừng, vút một tiếng bay vọt tới… nhưng mắt thấy đã không kịp cứu viện Đỗ Thế Tình thì… ngay thời khắc này, Sở Dương đột nhiên quỷ dị xuất hiện bên cạnh tảng đá lớn, một thanh kiếm tựa như mọc ra từ không khí bỗng xuất hiện trong tay hắn, một kiếm tựa độc xà mổ ếch phóng ra.

Đầu mũi kiếm rít gió tựa rồng ngâm nghiêng nghiêng húc vào một bên của tảng đá lớn.

Đ-A-N-G...G!

Khối đá lớn vốn đang kịch liệt xoay tròn bắn tới nhưng một kiếm này lại tựa như quỉ mị hết sức chính xác vừa vặn đâm vào điểm chết trong quỹ đạo của nó… cuối cùng cũng khiến tốc độ của khối đá này thoáng chậm đi một chút.

Tựa như một tòa núi lớn đang rơi xuống với khí thế ầm ầm lại đột ngột rơi vào đầu của một cái đòn bẩy nhọn hoắt! Loại ý cảnh vi diệu của một kiếm này, khó có thể tả nổi.

Mà lực phản chấn của tảng đá lớn này trong tích tắc cũng bộc phát tựa lôi đình nhất kích, ngực của Sở Dương tựa như bị tảng đá đánh trúng vậy… hắn phun ra một ngụm máu tươi, lăng không lộn một vòng lùi trở lại.

Nhưng hắn cuối cùng đã tranh thủ được một tia thời gian! Ngay cả là như vậy trông qua cũng không có ý nghĩa gì, chỉ là một chớp mắt thời gian mà thôi…

Nhưng chỉ cần một chớp mắt như vậy thôi, thân hình Cao lão đầu đã như thiểm điện cắm vào chỗ trống giữa Đỗ Thế Tình và tảng đá lớn… hắn gầm lên một tiếng giận dữ, một quyền phá không bạo phát, chỉ thấy trên nắm tay ánh lên một quầng sáng trắng như sữa thì tảng đá lớn mấy ngàn cân nọ đã bị đánh cho nát bấy, vụn vỡ bắn tứ tung như một cơn mưa đá đổ xuống vậy!

Đỗ Thế Tình bình yên vô sự!

Sưu sưu sưu...

Từng đạo mũi tên đen kịt từ đỉnh núi ồ ạt trút xuống, từ bốn phương tám hướng bao phủ lấy cả đoàn người.

"Bày trận! Nghênh địch!" Kỵ sĩ cấm đầu hét lớn một tiếng, tám người chỉnh tề lăn một vòng trên mặt đất, cực kỳ nhanh nhẹn lăn đến bên cạnh chiến mã của mình, sau một khắc thì trong tay họ đã có thêm một mặt lá chắn hình cầu. Tuy phản ứng né tránh của họ khá nhanh, nhưng vẫn là có một vị kỵ sĩ cả bả vai lẫn bắp chân đều đồng thời bị trúng tên, đầu tên sắt xuyên qua thân thể mang theo những mẩu thịt vụn nhầy máu vụt biến mất trong đêm tối. Hắn kêu thảm một tiếng, đã được đồng bạn giơ lên ba tấm lá chắn bảo vệ lại.

Soạt soạt soạt… thanh âm vang lên lần nữa, hàng trăm mũi tên bọc sắt lại vẽ lên một tấm lưới sắt lẻm trên không.

PHỐC PHỐC... Mũi tên cắm trên mặt đất vang lên những âm thanh tựa như cơn mưa nặng hạt đổ vào hố cát mịn… cả một vùng mặt đất tới hơn mười trượng chỉ trong chốc lát đã biến thành một cái bàn chông tua tủa!

Cao lão đầu rít lên một tiếng, thân thể xoay tròn hóa thành một cơn gió lốc u ám, hai ba mươi mũi tên còn chưa rơi xuống đất đã bị hắn chộp vào tay, vung lên hóa thành hơn mười đạo tia chớp đen kịt phóng ngược trở lại… Hắn cũng chẳng quan tâm hiệu quả ra sao mà không dừng lại lấy một tích tắc một tay ôm lấy Đỗ Thế Tình, thân hình lóe lên hóa thành một dải sương mù xám xịt, chỉ giây lát đã đến bên cạnh xe ngựa rồi nhanh nhẹn nhét Đỗ Thế Tình vào trong khoang xe.

BA~ BA~ từng âm thanh chát chúa vang lên, loạt tên sắt lập tức đổi lại phương hướng trút như mưa rào xuống xe ngựa, áp lực khổng lồ khiến toàn bộ chiếc xe ngựa đều rung lên chầm chập… nhưng không ngờ một mũi tên cũng không xuyên vào nổi!

Cỗ xe ngựa này, hiển nhiên là đặc chế đấy!

Lờ mờ giữa rừng núi, truyền đến những tiếng "Soạt soạt" vang lại từ hướng đám mũi tên Cao lão đầu vừa ném ngược trở lại, đây hẳn là tiếng tên cắm vào thân cây… thỉnh thoảng còn có một tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi chen vào.

Cao lão đầu sau một khắc lách mình phi trở ra, sắc mặt xanh mét, phản ứng đầu tiên của hắn không phải là lao lên giết địch mà lại hướng về chỗ Sở Dương liếc một cái thật sâu. Ở đây cũng chỉ có hắn mới biết một kiếm kia của Sở Dương độc đáo cỡ nào!

Nếu không có một kiếm tựa thiên ngoại phi tinh kia thì mục đích của chuyến đi lần này hết thảy cũng đã coi như xong!

Bất kể là thời điểm, vị trí, lực lượng tính toán hay còn có cách lựa chọn phương vị ngay từ đầu… đều hoàn hảo tới khó tin cực kỳ! Một kiếm kia quả thực đã có thể so với nét bút của thần rồi!

Thiếu niên này tu vi chỉ mới tới Võ sĩ mà cả một tảng đá lớn trên đỉnh núi rơi xuống như thế, kể cả là Võ sư đỉnh phong thì chỉ sợ với một kiếm cũng không làm nên trò trống gì đi… Vậy mà không ngờ Sở Dương lại có thể chỉ bằng một kiếm kia mà cản trở lại được một chớp mắt!

Mặc dù chỉ là một chớp mắt, nhưng lại thắng được thế cục của cả một bàn cờ!

Kỳ chiêu xuất ra xong, một thanh Thanh Cương kiếm bình thường không ngờ lại không hề tổn hại mà cái giá phải trả ra chỉ là một búng máu! Đây quả thực là chuyện không thể tưởng tượng nổi!

Thời điểm đối phương lựa chọn để tập kích cũng cực kỳ quỷ dị, hiện tại đã ở trong lãnh thổ Thiết Vân… một đường trước đó vốn vô sự không ngờ nay lại bị tập kích ở chỗ này... Hơn nữa đối phương không ngờ không tổ chức tập kích lúc nửa đêm mà lại lựa chọn thời điểm phát động ở ngay khi hoàng hôn như vậy!

Hết thảy mọi chuyện đều xảy ra vô cùng đột ngột, khiến người ta cảm giác giống như đám người kia chỉ là một băng cướp chuyên nghiệp đang chạy trốn truy nã thì lại đột nhiên phát hiện dê béo nên đưa ra quyết định tức thời làm một chuyến ăn hàng tại chỗ vậy. Ngay cả Cao lão đầu cả đời lăn lộn giang hồ như thế mà cũng bị bất ngờ không chút nào phòng bị!

Nhưng Sở Dương lại chỉ trong tích tắc hoảng loạn đó đã có thể đâm ra một kiếm kia! Một kiếm tràn đầy khí tức thần kỳ, tựa hồ như hết thảy tình huống này hắn đều đã tập luyện qua trăm ngàn lần trước đó rồi!

Cao lão đầu biết chắc không có kẻ nào sẽ thừa hơi mà tập luyện kiểu đó. Cái này chắc chắn không phải là trùng hợp, cũng không phải là dự định trước rồi!

Mà khi ánh mắt hắn nhìn về vị trí Sở Dương vừa bị đánh bay ra thì mới phát hiện vốn thằng nhóc kia vừa phun máu lăn lông lốc ra đó bỗng không biết lúc nào đã mất tăm hơi không thấy đâu cả!

Tám kỵ sĩ hợp thành một cái trận hình phòng ngự, chậm rãi di động dần dần tới bên xe ngựa rồi tản ra đem cả chiếc xe bảo vệ chắc chắn lại.

Cao lão đầu vốn muốn xông vào rừng đánh giết, nhưng nghĩ lại một chút thì dừng lại không hành động vội mà chỉ ở yên đó chỉ huy xe ngựa chậm rãi di động, hướng phía cách xa khỏi cánh rừng lui về. Hai con ngựa kéo xe vốn đã sớm biến thành hai chú nhím tua tủa tên sắt mà ngựa của tám gã kỵ sĩ cũng đã có một nửa bị bắn chết.

Cao lão đầu thân thể lắc lư trong một phạm vi cố định, chỉ nghe bang bang không ngớt thì từng cỗ từng cỗ thi thể ngựa bị hắn ném lên...trong thời gian cực ngắn thì mấy con ngựa chết đã hình thành một loạt tường thịt có tác dụng nhất định để cản trở tầm nhìn từ phía rừng tới đoàn người. Sau đó hắn đem hai tay để ngang ngực, toàn bộ tinh thần đề phòng, ánh mắt cảnh giác nhìn quanh bốn phía, từng bước một lui về phía sau.

Nhiệm vụ của bọn hắn chỉ là bảo vệ Đỗ Thế Tình an toàn, cũng không phải giết địch!

Trong lúc hắn làm những sự tình này thì không ngờ địch nhân ẩn dấu bên trong rừng không có chút phản ứng nào tương ứng!

Đám người tập kích cho tới tận lúc này vậy mà không nói tới nửa câu nào cả! Ngoại trừ hai tiếng kêu thảm thiết khi nãy thì hết thảy thật giống như một màn kịch câm. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Cung tên cũng đã dừng lại! Hết thảy đều trở lại yên tĩnh tựa hồ vừa rồi chuyện gì cũng chưa hề xảy ra cả. Đang kịch liệt cực kỳ rồi lại yên tĩnh tới cực điểm, thậm chí không có bất kỳ chi tiết giảm xóc nào.

Khi những mũi tên bỗng câm lặng thì hoàng hôn lợi dụng một khắc này để trải dài bóng tối của mình trên mặt đất! Trong thiên địa đột nhiên tràn ngập khí thế sát phạt trầm trọng, áp lực hùng hậu tới mức khiến người ta chợt khó mà hít thở như bình thường.

Một khi địch nhân tiến công lần nữa thì tuyệt đối sẽ không chỉ có chút thủ đoạn như vừa rồi. Đây là điều mọi người đều cực kỳ hiểu rõ trong lòng!

Nhưng địch nhân là ai? Thuộc thế lực nào chứ? Là Đại Triệu ư? Thiết Vân hả? Hay là Vô Cực quốc đây? Hoặc là... còn thế lực nào khác nữa? Tất cả đều bị sương mù bao phủ mịt mờ.

Nhưng bất kể là thế lực nào thì cũng đều nhất định là đã mưu đồ lâu rồi!

Mãi cho tới khi đoàn người lui lại được mười trượng thì sâu trong nơi núi rừng mới có phản ứng lại. Sau một tràng âm thanh trát trát quỷ dị vọng ra thì một tiếng rít xé gió bén nhọn kịch liệt bùng nổ, một dải bóng đen tựa một con rồng đang phẫn nộ gào thét từ trong rừng vạch toang màn đêm bắn ra, mang theo khí thế bá đạo không thể đỡ nỗi, chỉ chớp mắt đã đến trước xe ngựa!

Không khí một đường dải bóng đen này đi qua tựa như bị một lực lượng cường hoành xé rách, kịch liệt co quắp run rẩy!

Chỉ một mũi tên!

Nhưng phần thân mũi tên này không ngờ dài đến ba trượng, tản mát tràn ngập khí tức chết chóc tựa như được bắn ra từ địa ngục! Ngạo nghễ xé toạc màn đêm hung hăng bắn về phía xe ngựa!

Đầu mũi tên thẳng tắp hướng tới khoang xe ngựa. Không nghi ngờ gì rằng nếu có người trong khoang xe thì chỉ cần một mũi tên này trúng đích... tuyệt đối là chết chắc!

Đọc truyện chữ Full