Ai nói nội thành không có sơn tặc? Mẹ nó! Lời đó lừa người thôi. Sơn tặc còn chia ra nội thành với nông thôn sao? Nhìn tên Mã Đà Tử xem, rõ ràng đôi mắt láo liên, chuyên môn nghe ngóng nhà ai nhiều tiền." Mập mạp khóc không ra nước mắt.
Tên gia hỏa này ác quá, không chỉ giày vò mình, mà trước khi rời đi còn trấn luôn tấm ngân phiếu đáng yêu trong ngực của ta. Mấy lượng bạc vụn cũng không lưu lại cho ta nữa chứ!
Lại còn tự xưng thay trời hành đạo, làm việc thiện tích đức. Trước khi đi còn nói một câu ta lấy tiền của ngươi là trừ họa giải nạn giùm ngươi, ngươi không cần để ở trong lòng. Ta là người thiện tâm.
Con mụ nó, nếu ai cũng thiện tâm như ngươi vậy, thì người trên thế giới này đã sớm chết sạch rồi.
Người anh em, ta đã chỉ cho ngài một con đường. Ngài tìm ai để thế thiên hành đạo thì đi đi, dù tìm những cô nàng ngọt lành như mía thì ta cũng quyết không thương hoa tiếc ngọc mà bảo vệ. Chỉ mong ngài đừng tìm đến ta nha, thật sự ta chẳng giàu có gì đâu!
Mập mạp vừa đi vừa đầu nguyện.
Xế chiều hôm đó, Sở Dương liền ra khỏi thành đi đến vùng quặng mỏ. Nếu muốn mua sắm một ít cương thiết thì phải đi đến nơi này mới được. Lúc gần đi, Ô Vân Lương cho hắn ba mươi vạn lượng ngân phiếu, nghe thì rất nhiều nhưng để mua cương thiết thì chả thấm vào đâu
Xin lỗi, Thiết Vân quốc ta quản chế cương thiết rất gắt!
Sở Dương rứt da rứt thịt lấy ra một vạn lượng bạc để quan hệ mới có thể mua từ công phường khoáng thạch được một ít cương thiết với giá cắt cổ. Ba mươi vạn lượng bạc của hắn lúc này đã vơi đi hơn nửa.
Chỉ qua một đêm, Sở Dương nhìn khối tinh thiết to như cánh tay trước mặt mà khóc không ra nước mắt.
Không làm sao được, hắn đành phải vung tay ném nốt số bạc còn lại. Trong nháy mắt, một đại phú hào bạc vạn như hắn đã trở thành kẻ nghèo hèn mạt rệp. Cho dù thế thì số bạc đó vẫn như muối bỏ bể so với nhu cầu của hắn. Sở Dương tức giận trong lòng, lông mi nheo nheo lại rồi hung hăng trút giận vào… không khí.
Tiền! Quan trọng nhất lúc này là tiền!
Một đồng tiền có thể bức tử anh hùng hảo hán!
Hắn trước đây chê cười câu nói này. Một đồng tiền có thể bức tử một tên ngốc nhưng nếu muốn bức tử Sở đại gia ta ư? Hắc hắc…
Mắt Sở Dương phát ra ánh sáng xanh lục như mắt sói trong đêm.
Ngày hôm sau, mấy nhà giàu có của Thiết Vân Thành đột nhiên phát hiện bị trộm viếng…
Kẻ trộm cao minh vô cùng, vô hình vô ảnh trong bóng đêm mà nhập nha đào tường, thật sự hắn là dạ hành bách hộ mà! Mới sáng sớm đã có không ít đại tài chủ nhìn kim khố trống trơn mà thở không ra hơi.
Coi như là mấy trăm vạn con chuột đồng tiến vào kho lúa cũng không thể sạch sẽ như vậy! Tối thiểu chuột cũng lưu lại vài mảnh vụn chứ! Đằng này tên trộm mất dạy kia lại không tha bất cứ thứ gì, làm mấy vị tài chủ giậm chân tức giận muốn rung chuyển cả thành.
Đáp lại họ chỉ có bụi bặm bay lên…
Vàng mất hết, bạc mất hết, bảo bối cũng mất hết, mất sạch sẽ! Sạch sẽ đến mức dù một con chuột đi vào cũng chỉ đành ngậm ngùi đi ra. Tên trộm này cũng thật hung ác quá đi!
Tất cả bảo tiêu, hộ viện đều không nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào, ngay cả bóng người cũng không thấy!
Trong đó có một vị Lý lão nhân đem ngân phiếu giấu ở dưới gối đầu của mình. Khi hắn thấy kim khố trống rỗng thì cho rằng mình vẫn còn chút đỉnh an ủi. Nào biết khi trở về xem xét thì bị một quyền đánh ngất tại chỗ. Khi hắn tỉnh lại liền phát hiện mấy chục vạn lượng ngân phiếu đã không cánh mà bay.
Hắn cũng chỉ thấy loáng thoáng một cái lưng còng.
Mỗi kim khố đều có một dòng chữ để lại, cho thấy vị hải tặc này quang minh lỗi lạc đến cỡ nào. Mấy chữ đó chính là: "Đi không đổi danh, ngồi không đổi họ, cướp của nhà giàu chia cho người nghèo, chính là Mã Đà Tử núi Ngũ Hoa!"
Người đã làm việc này thật có khí phách.
Sáng sớm hôm sau, nha môn của Thiết Vân thành bị gõ cửa kêu oan vang trời. Hơn nữa toàn là những ông chủ tai to mặt lớn vừa khóc sướt mướt vừa điên cuồng gõ trống như muốn đập tan nó trả thù vậy. Càng về sau, quảng trường trước nha môn càng náo loạn, tiếng gào khóc vang lên khắp nơi. Bạn đang đọc truyện tại - http://
Thanh âm khóc lóc rất thê thảm làm người khác cũng phải rơi lệ theo.
Nhưng đám quan phụ mẫu trong Thiết Vân thành lại lạnh nhạt thờ ơ, dường như có chút hả hê khi thấy cảnh đó.
Đám quan viên chỉ làm một ghi nhận sơ sài rồi đuổi những tài chủ kia về chờ đợi tin tức.
Chủ yếu là do mấy lão gia hỏa này đều không phải là thứ tốt lành gì. Bình thường họ cứ để mắt trên đỉnh đầu, dương dương tự đắc, vì tiền mà bán rẻ nhân đức, thậm chí lúc thái tử Bổ Thiên quyên góp tiền bạc để xây dựng quân đội thì mấy tên vắt cổ chày ra nước này đều đồng thanh nói trong nhà mình không có tiền, sắp chết đói đến nơi.
Sắp chết đói ư? Thế mà lại có thể mất mấy chục vạn lượng bạc, mấy vạn lượng vàng sao? Mấy lão ca cũng nghèo quá à nha!
Vốn mấy người nói không có tiền mà? Vậy thì có cái gì khiến đám trộm vặt để ý tới? Giờ lại đòi hỏi bọn ta đi truy tìm đạo tặc cho các ngươi. Coi như có truy hồi được thì ta cũng muốn nói một tiếng là không truy hồi được
Sung vào quân phí là tốt nhất.
Nhưng mà tin tức truy bắt Mã Đà Tử núi Ngũ Hoa đã lan truyền ra ngoài rất nhanh. Dù sao thì đây cũng là tội nặng, cực hung cực ác, tham lam đến cực hạn rồi. Tất nhiên là phải truy nã về quy án mà!
Trong vòng một đêm mà có thể trộm gần năm sáu mươi nhà giàu thì không thể chỉ là một người. Nếu bỏ mặc kệ việc này thì nguy hại vô cùng.
Vì vậy toàn bộ đám Chấp pháp trong Thiết Vân Thành liền có vài ngày bận rộn. Trong những ngày này tuy chưa bắt được Mã Đà Tử nhưng đám trộm cắp nhỏ lẻ thì tóm được một mớ.
Bên ngoài nha môn, ở trong một cái ngách nhỏ xa xa, có một tên phì lũ mặc quần áo hoa lệ nhìn đám tài chủ đang run rẩy kêu trời mà trợn trừng, bờ môi run rẩy, khuôn mặt tái xanh. Nhìn mặt hắn giống như bờ mông đã ngồi trên ghế đẩu nửa ngày vậy.
Lão thiên ơi! Chuyện này chắc chắn do tên kia làm! Ta dám thề những việc hắn làm và những lời ta nói với hắn không hề liên quan gì nhau.
Cường đạo hung mãnh quá đi!
May mắn là lão tử đã sớm bị hắn lột rồi, nếu như người khác bị trước thì có lẽ ta đã trở thành một người trong đám gào khóc kia.
Nói thật, sở dĩ Sở Dương ra tay tinh chuẩn, mò vào đúng những nhà vắt cổ chày ra nước này là nhờ công lao rất lớn của tên mập kia. Bởi vì tên gia hỏa này có chút vô sỉ hạ lưu, nên đương nhiên đám bằng hữu của hắn cũng là cá mè một lứa cả thôi.
Khi bị Sở Dương uy hiếp tính mạng thì hắn còn quản bằng hữu với bằng hiếc cái gì! Mặ dù cũng có một ít người là buôn bán đứng đắn, hơn nữa cũng rất nhiệt tâm về lợi ích công đấy. Nhưng mập mạp này vốn không thuộc dạng với họ nên cũng cảm thấy ngứa mắt. Trong lúc hoảng hốt thì toàn thốt ra những cái tên mà bình thường hắn vẫn hay gọi.
Mập mạp che tai để khỏi nghe tiếng khóc ầm ĩ kia, xoay người uốn éo bờ mông béo mập đi về nhà. Mẹ nó! Hiện tại lão tử là người giàu có cao cấp nhất! Ha ha! Bình thường các ngươi coi thường ta không có tiền ư? Hiện tại, hừ hừ, ai dám so với lão tử nào?
Thật muốn cảm ơn ngươi, Mã Đà Tử yêu quý ơi!
***
Ba ngày sau, Sở Dương đã khai trương một cửa hàng bình thường ở trên con đường cái phồn hoa, cách phủ thái tử hai con đường.
Đây là tòa nhà ba lầu, hôm qua còn là một quán trà nhưng hôm nay sân và cổng đã thay đổi. Có ba nhóm chuyên môn phụ trách kiến tạo, di dời bận rộn suốt một ngày một đêm
Vốn lão bản cũ cũng thấy kỳ quái nhưng sau khi thấy một đống vàng óng ánh liền trực tiếp hợp tác mà dọn đi nơi khác.
Sao mà không nhận lời cho được chứ. Quán của hắn chỉ có giá khoảng hơn năm mươi lượng vàng nhưng đối phương tài đại khí thô vung ra đến hai trăm lượng hoàng kim, hơn nữa không thèm lấy bất kỳ đồ đạc gì bên trong. Với lượng tiền đó có thể tùy tiện kiếm chỗ mới tốt hơn để khai trương, không chấp nhận mới là kẻ đần.
Vì vậy nơi này thuộc về họ Sở rồi, cũng là lão bản tài đại khí thô đó.