Ngân Hoàn Xà, yêu thú cấp hai, đầu hình bầu dục, toàn thân có những vòng đen trắng xếp song song, vòng trắng hơi hẹp, đuôi nhỏ dài, thân dài đến ba bốn mét, cánh tay thô, độc tính so với Thâm lục độc long chu yếu hơn, nhưng Võ giả Ngưng Chân Cảnh bị cắn một nhát, trong một thời gian ngắn sẽ hô hấp suy kiệt mà chết, cứu chữa rất phiền toái.
Ngân Hoàn Xà công kích rất quỷ dị, từ trên ngọn cây, trong bụi cỏ, dưới tầng lá rụng, từ bốn phương tám hướng lao đến, tạo thành thanh thế như một trận cuồng vũ, điên cuồng vô cùng.
Thời khắc mấu chốt, Đệ tử Bắc Tuyết Sơn Trang Vương Phong tung ra Bạo tuyết đao pháp, đao kình băng lạnh đi đến đâu, tốc độ của bầy Ngân Hoàn Xà giảm đi đến đấy, những con gần nhất bị cắt thành từng miếng, bay tứ tung khắp nơi, một mình chống lại nửa bầy Ngân Hoàn Xà.
Diệp Trần và Viên Tuyết Mai cũng không chịu thua kém, nhao nhao thi triển võ học, giết chết những con cách trên mười bước.
Đáng tiếc, chỉ có mấy người nên phạm vi bảo vệ có hạn, một thành viên của đội hái thuốc và hai thành viên đội hộ vệ bị mấy chục con Ngân Hoàn Xà cắn trúng, độc tính phát tác, ngã xuống chết ngay tại chỗ.
Sắc mặt Lăng Tiểu Tuyết tái nhợt, không chỉ vì càng vào sâu trong Điệp Huyết Sâm Lâm, yêu thú càng nhiều, còn một nguyên nhân là người chết quá nhiều, số tiền bồi thường quá lớn, không phải nàng nhỏ mọn, mà lần này nguyên phí thuê năm đệ tử tông môn đã mất mười vạn lạng vàng và năm mươi miếng nhất khí liệu thượng đơn, tổng giá trị gần hai mươi lăm vạn lạng vàng, đổi thành bạc trắng là hai trăm năm mươi vạn lạng, bây giờ chết đi năm người bồi thường năm mươi vạn lạng, người sống mỗi người một vạn lạng, cộng lại hơn ba trăm năm mươi vạn lạng, tiếp theo nếu như vẫn còn người chết, con số sẽ còn vượt quá năm trăm vạn lạng.
Đối mới một tiểu gia tộc như Lăng gia mà nói, năm trăm vạn lạng đã đủ thương gân động cốt, rất dễ xuất hiện tình huống châu chuyển bất linh, mà châu chuyển bất linh thông thường sẽ khiến một tiểu gia tộc phá sản.
Cắn chặt môi dưới, Lăng Tiểu Tuyết kì vọng sắp tới sẽ có thu hoạch tốt.
Đi thêm mười dặm nữa, Diệp Trần đột nhiên cảm nhận thiên địa nguyên khí xung quanh nồng đậm hơn rất nhiều, ẩn hiện một làn sương mỏng.
Lăng Tiểu Tuyết rõ ràng cũng cảm nhận được sự thay đổi của nguyên khí, ngữ khí hưng phấn nói:
- Sắp đến địa điểm hái thuốc rồi, mọi người cố gắng thêm chút nữa.
- A!
Đoàn người Lăng gia không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cả quãng đường, thần kinh của họ lúc nào cũng trong trạng thái căng thẳng, không dám buông lỏng, chỉ sự vừa buông lỏng, bản thân sẽ trở thành con mồi cho đám yêu thú, không thể rời khỏi Điệp Huyết Sâm Lâm trở về với ngôi nhà ấm áp của mình được nữa.
May mà ở hiền gặp lành, đợi hái xong thuốc, trở về có lễ dễ dàng hơn nhiều.
Một lúc sau.
Mọi người đến bên một thung lũng lớn, phóng mắt nhìn ra, cả thung lớn chừng vài dặm, bên trong um tùm các loại thảo dược, có Hắc hoàn thảo, Ngân linh thảo, Kim châu thiết huyết thảo, Thiên tinh hoa, Ngô công hoa, Chu quả, Hắc xà quả, Thất tinh liên châu thảo, Táo tam sắc, Táo vô đông, lớn lớn nhỏ nhỏ gần mấy trăm loại thảo dược cái gì cũng có, linh khí nồng đậm hội tụ trên không, hình thành lên một tầng sương mờ, ẩn ẩn hiện hiện, tựa như nhân gian tiên địa, thắng cảnh trong sương mù.
- Nhiều thảo dược quá.
Thành viên đội hái thuốc con ngươi phát sáng, hô hấp tăng nhanh, những thảo dược này tách riêng có thể không giá trị, nhưng số lượng nhiều thì thập phần đáng sợ, nếu như hái toàn bộ, không cần luyện dược vẫn có thể bán một lạng trăm vạn lạng bạc, luyện chế thành đan dược giá cả tăng gấp mười, kiếm một ngàn vạn lạng bạc không thành vấn đề, mà một số thảo dược quý giá không dừng ở con số này, ví dụ luyện chế nhất khí liệu thương đơn Kim châu thiết huyết thảo chính là thảo được hiếm có, một gốc có thể bán một ngàn lạng vàng, còn đắt hơn cả một món vũ khí tốt.
Lăng Tiểu Tuyết mặt lộ vẻ vui mừng, nhưng không bị cảm giác hưng phấn làm cho mụ mị đầu óc, dặn dò nói:
- Hai thành viên đội hộ vệ bảo vệ một thành viên đội hái thuốc, mọi người chia nhau ra, có tình huống gì không được tự mình quyết định, lập tức thông báo cho ta.
- Vâng!
Cả quãng đường, thành viên đội hộ vệ lập công không ít, nếu như không phải họ bảo vệ, số người chết còn nhiều hơn nữa, nhưng tất cả đều có giá, trừ số bạc nhận được, mỗi người còn được nhận thêm một vạn lạng bạc nữa, tương đương thu hoạch mấy tháng.
Sau khi xếp sắp xong công việc, Lăng Tiểu Tuyết bản thân cũng gia nhập vào đội hái thuốc, thỉnh thoảng lại lộ ra những tiếng kinh hô, rõ ràng có một số dược thảo rất đáng giá.
Viên Tuyết Mai mỉm cười nói:
- Thung lũng này thiên địa nguyên khí nồng đậm, nói không chừng có yêu thú gì đó tồn tại, năm người chúng ta thử tuần tra xem!
Diệp Trần gật đầu nói,
- Cũng đúng, mỗi người phụ trách một phương hướng.
- Được.
Cầm tiền của người ta thì phải thay người ta trừ họa, năm người mỗi người một phương hướng, tuần tra qua lại, thỉnh thoảng còn có thể hái một ít thảo dược cần thiết bỏ vào Linh Giới Trữ Vật.
Đúng như Viên Tuyết Mai đoán, trong thung lũng quả nhiên ẩn tàng một số yêu thú, có Đoạt mệnh phong lớn cỡ nắm tay, có Thiên biến long tự do biến đổi màu da, có Kim cương điểu thường hay ngủ trong những gốc cây khô, có Nham giáp trư cứ nổi giận là đâm tứ tung khắp nơi.
May mà những yêu thú này đẳng cấp không cao, số lượng cũng rất ít nên bị thương chỉ có mấy người, gặp nạn đều không có.
Lúc này Thuần Quân Chân Khí phát huy ra đặc sắc xứng đáng, cách trăm bước vẫn có thể dùng khí kiếm công kích, uy lực không hề thua kém một đòn toàn lực của Võ giả Ngưng Chân Cảnh sơ kì, có thể dễ dàng cứu người trong nước lửa, thỉnh thoảng một công đôi việc, phát ra vài đường khí kiếm giúp đỡ các thành viên của đội hái thuốc và đội hộ vệ.
Xuy xuy!
Hai con Đoạt mệnh phong cuối cùng bị khí kiếm đánh rụng, Diệp Trần mặt có chút suy nghĩ.
Tựa hồ cách trung tâm thung lũng càng gần, tỉ lệ xuất hiện yêu thú càng lớn, lúc nãy Đoạt mệnh phong chính là bay ra từ sâu trong thung lũng, con nào con nấy to hơn Đoạt mệnh phong bình thường một phần ba, tốc độ bay thậm chí tương đương chim bay trên trời, rất khó né tránh.
- Các vị, hái thuốc bên ngoài thung lũng trước, sau đó mới vào sâu bên trong.
Chân khí vận khởi, giọng nói Diệp Trần truyền xa vài dặm, vang vọng rõ ràng bên tai.
Lăng Tiểu Tuyết tán thành:
- Diệp thiếu hiệp nói không sai, mọi người hái thuốc vòng ngoài xong, sau đó tập trung lại chỗ ta.
Kì thực không cần Diệp Trần nhắc nhở, thành viên đội hái thuốc biết bên trong không quá an toàn, nhưng biết là việc của biết, đôi khi nhìn thấy có đan dược quý giá cách đó không xa, lại không kìm lòng đi qua, càng đi càng sâu, triệt để quên mất nguy hiểm tồn tại.
Phạm vi tuần tra của Viên Tuyết Mai gần chỗ Diệp Trần, cứ một khắc, hai người lại có một khoảng thời gian ngắn gặp nhau, lúc này, Viên Tuyết Mai đột nhiên lên tiếng nói:
- Ngươi không cảm thấy thiên địa nguyên khí ở thung lũng này quá nồng đậm sao?
- Đúng là có một chút, có lẽ là thảo dược và thung lũng hình thành nguyên khí tuần hoàn, bổ sung sức mạnh cho đối phương, dẫn đến thiên địa nguyên khí nồng đậm hơn những nơi khác rất nhiều lần.
Diệp Trần ngẫm nghĩ nhưng không tìm ra nguyên nhân khác.
Viên Tuyết Mai lắc lắc đầu.
- Không giống vậy, nơi có thảo dược đúng là thiên địa nguyên khí nồng đậm, nhưng vườn thuốc lớn hơn không phải ta chưa từng thấy qua, tất cả đều kém xa nơi này.
Diệp Trần nhìn chằm chằm vào đối phương,
- Nàng muốn nói là có bí mật khác.
- Có lẽ là vậy đợi lúc vào bên trong, có thể kiểm tra một lượt.
Diệp Trần gật gật đầu, nếu như đúng như đối phương nói, kiểm tra một lượt là cần thiết, nói không chừng sẽ phát hiện ra thứ gì giá trị.
Thời gian qua rất nhanh, đợi thảo dược vòng ngoài hái xong, sắc trời đã gần về chiều.
Lăng Tiểu Tuyết bỏ hết thảo dược vào Linh Giới Trữ Vật, lấy lương khô đã chuẩn bị ra, lần lượt phát cho mọi người.
- Tiểu thư, thu hoạch thế nào!
Phó đội trưởng đội hái thuốc không kìm được hỏi.
Lăng Tiểu Tuyết mỉm cười nói:
- Sơ bộ tính toán, số thảo dược vừa lấy được, tổng giá trị vượt qua ba mươi vạn lạng bạc, nếu luyện chế thành đan dược, kiếm ba bốn trăm vạn lạng bạc không thành vấn đề.
- Như vậy cũng tốt!
Lăng gia chủ yếu dựa vào luyện dược để phát triển, thảo dược nhiều, số tiền họ thu được càng nhiều, nếu như thua lỗ, vậy thì họ cũng bị liên đới, cuộc sống sẽ trở nên rất khó khăn.
Đi đến chỗ vị trí bọn Diệp Trần, Lăng Tiểu Tuyết cảm kích nói:
- Đa tạ các vị cả quãng đường bảo vệ chúng ta, sau này cần đan dược gì, có thể đến Lăng gia ta mua, tính giá gốc cho các vị.
Kì thực những lời này đều là khách sáo, đệ tử tông môn chưa bao giờ thiếu tiền, nếu thiếu cũng chỉ sợ là thiếu nhiều tiền, nhưng những thứ này đều không quan trọng, có thể thiết lập quan hệ tốt đẹp với đệ tử tông môn mới là quan trọng nhất, rất có ích cho sự phát triển sau này của Lăng gia.
Vương Phong thản nhiên nói:
- Đã tiếp nhận nhiệm vụ, chúng ta sẽ nỗ lực làm tốt nhất, nói gì cảm tạ hay không cảm tạ.
Lăng Tiểu Tuyết hơi có vẻ bối rối, thân là nữ nhân, tóm lại vẫn phải lập gia đình, nàng không quan tâm đến đám con cái nhà giàu, nhìn thì có vẻ phong quang vô hạn, kì thực là chiếm uy thế gia tộc, mất đi gia tộc, cái gì cũng không phải, nếu gả phải gả cho đệ tử tông môn, ví dụ thiên tài như Vương Phong hay Diệp Trần, nhìn đối phương khí chất tướng mạo, chắc chắn xuất thân đại gia tộc, không thiếu vàng bạc, bản thân thực lực lại cường, là đối tượng lý tưởng của tuyệt đại thiếu nữ, chỉ là cả quãng đường, nàng phát hiện con người Vương Phong rất lạnh lùng, tỏ ra xa cách với mọi người, còn Diệp Trần nhìn thì có vẻ hòa khí nhã nhặn, kì thực trong hữu tình ẩn chứa vô tình càng lớn, với bất cứ ai đều duy trì cự ly nhất định, không tỏ ra quá thân mật, cũng không tỏ ra quá lạnh nhạt.
Viên Tuyết Mai tâm tư thông linh, hơn nữa cũng là nữ nhân, rất dễ nhìn ra suy nghĩ của Lăng Tiểu Tuyết, nhưng nàng cũng chỉ thầm lắc lắc đầu.
Võ giả cùng người thường không có quá nhiều tiếng nói chung, rất khó kết thành vợ chồng. Bạn đang đọc truyện tại - www.
Trong mắt nàng, Lăng Tiểu Tuyết chỉ là Võ giả Luyện Khí Cảnh, nếu không có gì bất ngờ, cả đời này trên cơ bản không thể tiến lên cấp độ Ngưng Chân Cảnh, sẽ không có phát triển quá lớn.
Mà đạt tới cấp độ của Vương Phong và Diệp Trần, mục tiêu lớn nhất của cuộc đời chính là trở nên mạnh mẽ, những thứ khác chỉ là phụ, cho dù đến độ tuổi nhất định, có nhu cầu về phương diện kia, cũng sẽ tìm một đại nữ nhân không quá chênh lệch với mình, rất ít lựa chọn người bình thường.
Suy bụng ta ra bụng người, Viên Tuyết Mai đương nhiên cũng sẽ không để ý đến một người bình thường.
Nếu như Vương Phong và Diệp Trần biết được suy nghĩ của Viên Tuyết Mai, có lẽ cũng sẽ gật đầu đồng ý.
Không sai, đối với họ mà nói, Lăng Tiểu Tuyết dù xinh đẹp cũng chỉ là người bình thường, không liên quan đến tương lai của họ, biết sau này đồng sàng dị mộng thì cần gì phải bắt đầu.
Ầm ầm!
Đúng lúc này, thung lũng đột nhiên lay động, tựa hồ đang có thứ gì rất lớn chui ra từ lòng đất.
Một khắc sau!
Trung tâm thung lũng phun phát ra một đường quang trụ màu trắng sữa, lớn chừng vài trượng, vươn thẳng lên trời, tạo thành một lỗ lớn trên mây.
Thiên địa nguyên khí bên trên thung lũng vốn đã nồng đậm càng thêm nồng đậm, sản sinh từng khối sương mù nguyên khí, mơ mơ hồ hồ, phiêu miểu vô hình, hít một hơi vào trong cơ thể, chân khí tráng đại hơn một phần.
Viên Tuyết Mai thốt lên:
- Nguyên khí thành trụ, bên dưới có linh mạch.
Nghe vậy, Diệp Trần và Vương Phong lộ vẻ kinh ngạc, không ngờ dưới thung lũng này lại tồn tại linh mạch, phải biết những nơi có linh mạch thông thường đều có linh thạch, mà linh thạch lại là nhu yếu phẩm của võ giả, không thể thiếu, chỉ là không biết linh mạch này lớn bao nhiêu, nếu như chỉ là một linh mạch nhỏ thì bỏ đi, nếu như là đại linh mạch, nhân vật cao tầng của các đại tông môn Thiên Phong Quốc đều sẽ tụ tập, giành đoạt quyền sở hữu linh mạch.
Bên ngoài thung lũng hơn mười dặm, ba gã hắc y nhân đồng thời ngẩng đầu.
- Nguyên khí thành trụ, có linh mạch xuất thế.
- Có cần về thông báo với Quỷ tướng đại nhân, dù sao linh mạch xuất thế, các đại tông môn cao tầng sẽ rất nhanh nhận được tin tức.
- Không cần, chúng ta dùng bí pháp che lấp khí tức linh mạch trước, nếu không cho dù thông báo Quỷ tướng đại nhân, cũng đến không kịp.
- Cũng có đạo lý, việc không nên chậm trễ, chúng ta đi.
Sưu sưu sưu!
Ba người hóa thành hắc ảnh quỷ dị, xuyên thẳng qua khu rừng âm u tươi tốt, tốc độ nhanh không thể tưởng tượng, chớp mắt đã biến mất vô ảnh vô tung.
Xoay người, Viên Tuyết Mai nói với Lăng Tiểu Tuyết:
- Bây giờ đưa tất cả mọi người vào bên trong.
- Được.
Lăng Tiểu Tuyết cũng biết tính quan trọng của linh mạch, nhưng nàng không có ý muốn chiếm hữu, với thực lực Lăng gia, căn bản không nuốt nổi một dải linh mạch, cho dù là linh mạch nhỏ nhất, nếu như si tâm vọng tưởng, chỉ có duy nhất một con đường chết.
Diệp Trần Vương Phong và Viên Tuyết Mai ba người dẫn đầu, hai đệ tử tông môn còn lại theo phía sau, một hàng hơn năm mươi người tiến sâu vào trong.
Xuy xuy xuy xuy xuy xuy...
Khí kiếm kích xạ, một đàn lớn Đoạt mệnh phong chưa lại gần, đã bị lăng không chém thành hai mảnh, lả tả rụng xuống như mưa.