TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 85: Ngự Tọa khách khanh

Thiết Bổ Thiên có thể cảm nhận được rõ ràng tâm ý của Sở Dương. Mặc dù chẳng có cơ sở nào để khẳng định nhưng hắn lại cực kỳ tin rằng Sở Dương tuyệt đối sẽ không gây bất lợi cho mình hay cho Thiết Vân quốc, thậm chí còn chắc chắn rằng Sở Dương cũng sẽ không lợi dụng địa vị ở Thiết Vân quốc để làm chuyện gì khuất tất nữa!

Nếu như đã chắc chắn được những điều này, hơn nữa Sở Dương lại có năng lực kinh thiên động địa như vậy, tất nhiên Thiết Bổ Thiên sẽ muốn cược một lần! Lúc này hắn cũng quá cần có một người trợ giúp rồi, một mình chống đỡ tới giờ quả thật đã khiến hắn hết sức mệt mỏi! Hắn rất cần có người chia sẻ, nhưng cả văn võ trong triều lại không ai có thể làm được.

Bởi vì nói cho cùng thì hắn vẫn là Thái tử, mà thần tử dù sao cũng chỉ là thần tử mà thôi!

Nhưng sự xuất hiện của Sở Dương đã hoàn mỹ đền bù vào cái khuyết điểm này! Mặc dù Sở Dương tuyệt sẽ không cúi đầu xưng thần với hắn, nhưng chính ở điểm này mới khiến cho Sở Dương – một gã giang hồ áo vải hoàn toàn không liên quan chút nào tới chốn quan trường… mới hoàn toàn chính là nhân tuyển thích hợp nhất để điều hành Bổ Thiên Các!

Nếu bất cứ kẻ nào trong hai ban văn võ đại thần nắm giữ trong tay thứ vũ khí sắc bén như Bổ Thiên Các này thì Thiết Bổ Thiên đều cực kỳ không yên tâm! Mà chính hắn tuy thành lập nên Bổ Thiên Các đã khá lâu nhưng lại không thể đem toàn bộ tinh lực đi quản lý và phát triển nó lớn mạnh được.

Cho nên vừa rồi khi Thiết Bổ Thiên đáp ứng Sở Dương thì cũng có nguyên nhân này ở bên trong nữa.

Hoặc là trong đó cũng còn có nguyên nhân nào khác thì không ai biết được nữa rồi.

Còn Sở Dương lúc này lại đang miên man suy nghĩ về tuổi thơ của Thiết Bổ Thiên… quả thực là quá bi kịch rồi. Kể cả so với các vương tử một nước bình thường thì tuổi thơ của Thiết Bổ Thiên này cũng tàn khốc hơn không biết bao nhiêu lần.

Đúng như Thiết Bổ Thiên đã nói, quả thật con đường vương giả chính là tàn khốc khác thường!

...

"Thiên Binh Các của ngươi… Làm sao bây giờ?" Khi Sở Dương gặp lại Thiết Bổ Thiên thì đã là buổi chiều, hắn cũng đã hoàn toàn khôi phục vẻ bình tĩnh ung dung mà mỉm cười hỏi một câu như vậy.

"Thiên Binh Các..." Sở Dương vốn muốn đem Thiên Binh Các sát nhập vào Bổ Thiên Các, nhưng lời nói vừa ra tới miệng lại đột nhiên chững lại, liền nói khác đi: "Thiên Binh Các tự nhiên là sẽ tồn tại độc lập, nhưng không thể dùng hình thức cửa hàng tồn tại tiếp nữa… quá lãng phí. Thái tử điện hạ, Thiên Binh Các của ta sẽ chuyển về Lưu Thúy hồ, được chứ?"

Lưu Thúy hồ là một cái hồ nhỏ trong Thiết Vân thành, nằm cách Thiết Vân nội thành chỉ hơn mười dặm đường, bất quá thường thường do có hàng loạt kiến trúc rậm rạp chằng chịt ngăn cách nên thoạt nhìn tựa như là rất xa. Nơi này vẫn luôn là một địa phương rất được những người thích du ngoạn ưa chuộng.

"Lưu Thúy hồ? Không thành vấn đề." Thiết Bổ Thiên sảng khoái đáp ứng: "Chuyện này ta sẽ lập tức an bài xong xuôi thôi." Thiết Bổ Thiên vốn cho rằng cái sự lãng phí trong lời của Sở Dương là chỉ những thanh... thần binh lợi khí kia, lại không hề ngờ rằng Sở Dương vốn chính là đang ám chỉ tới Cố Độc Hành.

Một vị siêu cấp cao thủ có không gian phát triển vô hạn như vậy mà cứ một mực để cho hắn nhàn rỗi… thật sự là quá lãng phí rồi!

Sở Dương mặt không đổi sắc, nhưng trong lòng thì vui mừng cực kỳ.

Chỉ có một mình hắn biết được rằng Lưu Thúy hồ không chỉ là một nơi thích hợp cho việc du ngoạn mà thôi, bởi vì kiếp trước địa phương hắn đạt được đoạn thứ hai của Cửu Kiếp Kiếm chính là tại nơi này đấy!

Hiện giờ chính mình trực tiếp đem chỗ này chiếm lấy, như vậy chỉ cần chờ tới khi tu vi vừa đủ để phá giải phong ấn của đoạn thứ hai Cửu Kiếp Kiếm thì ngay lập tức có thể thần không biết quỷ không hay thu vào tay rồi.

Cửu Kiếp Kiếm, đoạn thứ hai! Sở Dương trong lòng rạo rực.

Hai người leo lên xe ngựa, một đường đi về phía trước. Xe ngựa được che kín bít bùng không một kẽ hở, nếu có người từ bên ngoài nhìn vào thì căn bản cũng không thể ngờ rằng trong chiếc xe ngựa bình thường này lại có một vị đương kim thái tử đang ngồi chiễm chệ.

Không gian trong thùng xe tuy không nhỏ nhưng hai người ngồi ở bên trong thì thực ra cũng cách nhau không xa là mấy … Sở Dương chỉ thấy một thứ mùi thơm mơ hồ như lan như xạ đang chậm rãi vờn quanh trong không khí. Hắn nhịn không được mà khụt khịt mũi, trong lòng cực kỳ uất ức: đàn ông con trai, xức nước hoa làm cái mẹ gì hả?

Thiết Bổ Thiên tựa hồ cũng phát hiện có chút không đúng lắm, bắt đầu đánh trống lảng nói nhăng nói cuội đàm luận một mớ các chủ đề không đâu vào đâu với Sở Dương. Mà cũng phải công nhận rằng học thức của hắn cũng thật sự là uyên bác, vô luận trên trời dưới đất, truyền thuyết cổ kim hay điển tích danh nhân thì hắn cũng đều có thể thuận miệng nói vanh vách, hơn nữa đối với mỗi một sự kiện đều cũng có thể đưa ra bình luận cực kỳ sắc sảo.

Tại phương diện học thức này thì Sở Dương còn xa mới bì nổi với Thiết Bổ Thiên nên hắn chỉ có thể rửa tai mà lắng nghe… thời gian dần trôi qua thì hắn cũng dần dần say sưa nghe tới mê mẩn, đối với mùi thơm trong xe cũng đã không hề để ý nữa rồi.

Xe ngựa dừng lại.

Hai người xuống xe ngựa, tiến vào một biệt thự lớn.

"Chỗ này chính là tổng bộ của Bổ Thiên Các." Thiết Bổ Thiên vừa đi vừa quay qua thấp giọng nói. Sở Dương ồ một tiếng, trong lòng có chút kinh ngạc.

Dù là ai đi nữa thì khi vừa nghe đến ba chữ "Bổ Thiên Các" cũng đều cho rằng đó hẳn phải là một ngôi lầu các, không ngờ rằng thật ra nó lại chỉ là một tòa nhà một tầng bình thường mà thôi.

Thì ra địa phương treo tấm biển Bổ Thiên Các ở bên hồ nhỏ mà Thiết Bổ Thiên lần đầu tiên bàn chuyện cùng mình chẳng qua chỉ để che dấu tai mắt người đời thôi? Bất quá, Sở Dương vẫn cảm thấy cái chỗ đó mới càng phù hợp với ba chữ "Bổ Thiên Các" kia hơn.

Mà chỗ này lại có chút quá mức tầm thường rồi.

Tiến vào gian nhà, Thiết Bổ Thiên mang theo Sở Dương không dừng lại mà đi một mạch tới đại sảnh… Ở đó đã có mấy người đang bàn luận chuyện gì đó, khi họ nhìn thấy Thiết Bổ Thiên tiến vào thì vội vàng hành lễ.

"Vị này chính là Sở Dương, Sở tiên sinh." Thiết Bổ Thiên giới thiệu: "Từ hôm nay trở đi, Sở tiên sinh chính là người của Bổ Thiên Các ta, chức vị tạm thời là Ngự tọa khách khanh của Bổ Thiên Các. Từ giờ trở đi thì tất cả mọi công việc trong Bổ Thiên Các, Sở tiên sinh đều có thể tham dự việc vạch kế hoạch và quyết định biện pháp thực hành."

Sắc mặt năm người trong phòng đồng thời biến đổi.

Ngự tọa khách khanh, cái thân phận này cực kỳ không tầm thường rồi. Nếu bỏ đi hai chữ "khách khanh" thì chính là Ngự tọa Bổ Thiên Các còn gì. Mà trước nay thì Ngự tọa chính vị trí của Thiết Bổ Thiên đấy, địa vị còn cao hơn cả Các chủ nữa.

Chẳng lẽ thiếu niên này chính là Ngự tọa tương lai của Bổ Thiên Các sao?

Bọn hắn cực kỳ bất ngờ rồi, một vị trí trọng yếu như Ngự tọa vậy mà Thiết Bổ Thiên lại đem một thiếu niên tới để đảm nhiệm. Hiện ở đây cũng có mặt hai vị chính phó Các chủ của Bổ Thiên Các, ba vị còn lại cũng đều là Vũ Tông cao thủ, há có thể dễ dàng chịu để cho một gã thiếu niên đến ngồi trên đầu bọn họ chứ?

"Vị này chính là Các chủ Bổ Thiên Các, Băng Hồn Đao tôn Thành Tử Ngang, vị này chính là phó Các chủ Lưu Tinh Võ tôn Trần Vũ Đồng." Thiết Bổ Thiên giới thiệu từng người cho Sở Dương. Năm khuôn mặt đều nặn ra vẻ tươi cười, từng người một tiến lên đáp lễ.

Vị Băng Hồn Đao tôn Thành Tử Ngang tuổi chừng hơn sáu mươi, mái tóc hơi điểm chút hoa râm, dáng người gầy gò tựa như chỉ cần một trận gió là có thể thổi bay hắn. Còn Trần Vũ Đồng thì lại là một đại hán trung niên dáng người vạm vỡ, khoảng bốn mươi lăm bốn mươi sáu tuổi, khuôn mặt thô kệch.

Hai người đều dùng ánh mắt lấp lánh hữu thần dò xét Sở Dương, trong vẻ tươi cười thoáng mang theo một nét xa cách.

Sau khi giới thiệu qua mọi người xong, Thiết Bổ Thiên mang theo Sở Dương tiến vào phòng trong. Nơi này là một gian tĩnh thất, bên trong chất đầy văn bản tài liệu, từng chồng từng chồng nằm đó.

"Nơi này chính là chỗ Bổ Thiên Các lưu giữ tất cả tư liệu của mọi nhân viên trong Thiết Vân quốc, mỗi một vị đều có ghi chép tỉ mỉ từ nhỏ đến lớn, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trải qua trong đời, kể cả năng khiếu cá nhân hay công lực cảnh giới cũng có đủ cả. Ngươi có thể nhìn xem… Bình thường thì tu vi dưới Vũ Sư sẽ không được gia nhập Bổ Thiên Các, kẻ có lai lịch không rõ ràng cũng sẽ bị Bổ Thiên Các bài trừ bên ngoài."

Thiết Bổ Thiên chậm rãi nói tiếp: "Trước mắt, Bổ Thiên Các có tổng cộng đúng tám mươi bảy người. Trong đó Đao tôn một vị, cảnh giới Võ tôn năm vị, Vũ tông có mười ba người, còn lại thì tất cả đều là Vũ sư cấp bốn trở lên."

"Thực lực có chút yếu. Quá yếu!" Sở Dương lắc đầu. Thực lực như vậy, nếu đặt ở một môn phái thì bất kể là môn phái nào cũng đều đã vô cùng cường đại rồi, nhưng nếu đem bỏ vào trong cuộc chiến giữa hai đại quốc gia thì lại là quá ít.

Thực tế nếu đem so với Kim Mã Kỵ sĩ đường của Đệ Ngũ Khinh Nhu thì thực lực như vậy căn bản chưa đủ nhìn, thậm chí còn có thể nói rằng ngay cả tư cách để so sánh cũng còn chưa đủ nữa.

Nên biết, Kim Mã Kỵ sĩ đường đã có cấu trúc hoàn thiện, tất cả nhân thủ cộng lại gần ba vạn người! Cho dù không tính một ít các loại nhân viên hậu cần hay quân nhu thì cao thủ cỡ Vũ sư trở lên cũng có tới những hai vạn rồi!

Con số kinh khủng như vậy, há lại là một Bổ Thiên Các còn đang chập chững đi những bước đầu tiên có thể so sánh sao chứ?

"Cho tới nay, Bổ Thiên Các với tư cách là lực lượng của riêng cá nhân ta thì cũng vẫn chỉ lấy việc tham mưu trù tính mưu lược làm chủ, vẻn vẹn mới có mấy lần thực hiện việc ám sát nhưng toàn bộ đều đã thất bại, không công mà lại tổn thất khá nhiều nhân thủ." Thiết Bổ Thiên chậm rãi nói: "Cho nên, từ đó trở đi ta đã không dám phát triển tiếp nữa."

Sở Dương nhẹ gật đầu.

Thiết Bổ Thiên tuy nhiên không nói rõ, nhưng Sở Dương cũng đã nghe ra: Bổ Thiên Các, có nội gian!

Chỉ cần tồn tại nội gian, hơn nữa còn chưa thể xác định là kẻ nào, như vậy nếu còn cắm đầu tổ chức cái gì hành động ám sát thì quả thực là buồn cười… Chẳng khác nào đem chính tánh mạng của thuộc hạ mình không công đưa vào tay địch nhân cả!

"Đây là vấn đề đầu tiên mà ngươi cần giải quyết." Thiết Bổ Thiên thản nhiên nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

"Không thành vấn đề." Sở Dương nhìn qua đống hồ sơ, dứt khoát nói.

Đọc truyện chữ Full