Đường Tâm Thánh vốn là một kẻ kiêu ngạo! Người như hắn nếu đã thua trí đối phương một lần thì sẽ trăm phương ngàn kế tìm cách lấy lại thể diện ở ngay trên phương diện trí mưu.
Cho nên Đường Tâm Thánh thề phải cho Sở Dương chịu cái nhục lớn nhất... cái nhục mà ở ngay thời điểm đang đắc ý nhất, cho rằng đã tính toán hoàn mỹ thì chợt phát hiện ra mình lại chính đang thảm bại… hơn nữa sau đó đích thân hắn sẽ giết chết Sở Dương.
Đối với một vị trí giả thì thất bại về mưu kế chính là đả kích lớn nhất rồi.
Đường Tâm Thánh căm Sở Dương đến tận xương tủy! Hơn mười năm tâm huyết bày mưu đặt kế… nhưng Sở Dương vừa xuất hiện bỗng trở thành công dã tràng…
Hết lần này đến lần khác Sở Dương lại lợi dụng chính tâm tình không phục và khát khao trả thù mù quáng của mình để thong dong bố trí cạm bẫy dụ bản thân chui vào, mà lúc tỉnh ra được thì rốt cục đã không còn đường xoay sở nữa rồi.
Khi Đường Tâm Thánh còn chưa nghĩ tới việc đấu trí với Sở Dương thì Sở Dương đã ra tay trước, tính toán từng chút một để vạch trần thân phận của hắn. Rồi khi hắn muốn đấu trí thì đối phương lại quay sang sử dụng vũ lực. Sau cùng khi hắn muốn động võ thì đã lại không thể làm gì được nữa rồi...
Hèn hạ sao? Thì rõ là hèn hạ… Nhưng khả năng tính toán của Sở Dương cũng khiến hắn phải tâm phục khẩu phục đấy. Hắn không thể không thừa nhận rằng từ ngay khi mình công nhận thân phận với Sở Dương thì tiếp đó hoàn toàn là bị nắm mũi mà dẫn đi! Vốn phải là mình nắm thế chủ động đấy, nhưng không hiểu chuyện gì xảy ra mà chỉ chớp mắt thì quyền chủ động đã ở trong tay Sở Dương mất rồi.
Đến tận cuối cùng, Đường Tâm Thánh lại tự hỏi: Nếu đổi lại là chính mình ở vào địa vị của hắn thì có thể làm được như vậy hay không đây? Có thể dùng tu vi Võ sĩ đánh bại rồi bắt sống một vị Võ tôn cửu phẩm hay không? Hơn nữa còn không có sự giúp đỡ của người khác a...
Đáp án dĩ nhiên là: Mình làm không nổi.
Không phải mình bị đánh bại về võ lực mà là thua về tâm kế! Bằng trí tuệ của mình mà vẫn bị người ta lừa đến chết lúc nào không hay thì còn gì để nói đây?
Cho nên Đường Tâm Thánh thở dài một tiếng, buông tha mọi cố gắng! Thậm chí cũng không mắng Sở Dương lấy một câu mà chỉ nhắm mắt lại buông bỏ không kháng cự lấy một chút.
Đường Tâm Thánh còn không biết một điều... Đó là chính bởi tâm tính nôn nóng muốn trả thù cùng một phần kiêu ngạo này mà hắn đã rời khỏi phủ của mình trước khi nhận được tin từ Đệ Ngũ Khinh Nhu. Việc này dẫn đến thư của Đệ Ngũ Khinh Nhu gửi cho hắn lại lọt vào tay của Sở Dương.
Có thể nói đây mới chính là sai lầm lớn nhất của hắn…
Sở Dương nhìn thấy Đường Tâm Thánh vốn đang phẫn hận đến cực điểm bỗng chốc đã trở nên bình tĩnh, trong lòng khẽ rùng mình một cái.
Đường Tâm Thánh này bị rơi vào hoàn cảnh tuyệt vọng là thế mà vẫn có thể giữ nội tâm ổn định, cực nhanh bình ổn lại sự phẫn nộ… quả là một nhân vật lợi hại!
Chẳng trách Đệ Ngũ Khinh Nhu lại đặt hy vọng lớn tới vậy vào hắn.
"Người đâu, đem lão đầu này mang đi! Nhốt vào Bổ Thiên Các, dùng gông xiềng nặng nhất!" Người hạ lệnh chính là Thành Tử Ngang, còn Sở Dương thì đã lẳng lặng tách mình ra khỏi vòng chú ý, vô thanh vô tức biến mất trong dòng người trên đường. Đến khi đám sát thủ áo đen của Bổ Thiên các xúm tới thì chỉ còn liếc được một bóng lưng thần bí...
Ngoại trừ Thành Tử Ngang ra, không ai biết người trẻ tuổi kia lại chính là Sở Diêm Vương hung danh hiển hách…
Thành Tử Ngang nhìn bóng lưng của Sở Dương mà trong mắt toát lên vẻ sùng kính. Sở Ngự Tọa quả nhiên là Sở Ngự Tọa(chứ chả lẽ nó lại là Vít Ngự tọa chắc)! Cười cười nói nói mà khiến cường địch bó tay. Không chút ầm ĩ đã bắt được đầu sỏ của đối phương! Mới có tu vi Võ sĩ mà đã đạt được thành tựu như vậy, ai dám so bì đây?
Đồng thời, Thành Tử Ngang lúc này bỗng rùng mình, mồ hôi lạnh túa ra ướt đầm lưng áo, tới giờ hắn mới cảm thấy sợ hãi kinh khủng. Võ Tôn cửu phẩm! Cái gã thư sinh trói gà không chặt trong mắt mọi người Đường Tâm Thánh lại là một vị Võ Tôn cửu phẩm! Một cao thủ siêu cấp!
Trời ạ!Mình mới là Đao Tôn tam phẩm mà thôi, còn Trần Vũ Đồng cũng mới chỉ là Võ Tôn nhất phẩm. Nếu thật sự đánh nhau với Đường Tâm Thánh thì chỉ sợ hôm nay đem tới bao nhiêu người cũng chả đủ cho đối phương nhét vào kẽ chân răng nữa là! Mà sau đó thì Đường Tâm Thánh còn có thể nghênh ngang rời đi đấy! Võ Tôn cửu phẩm a… nếu muốn chạy thì cả Thiết Vân Thành có mấy người có thể ngăn được hắn chứ? Hơn nữa Đường Tâm Thánh còn là một kẻ cực kỳ giảo hoạt nữa đó...
Trả trách hắn tự tin như thế, cũng tự phụ là thế. Rõ ràng dám sắp đặt cạm bẫy ngay trước cửa nhà mình, hơn nữa còn dùng chính bản thân làm mồi để lừa Sở Diêm Vương tới sỉ nhục rồi sát hại.
Nghĩ đến đây, Thành Tử Ngang cảm thấy ớn lạnh từ đầu đến chân, hắn nhớ tới chỗ vừa rồi Sở Dương mới đứng. Vạn nhất Đường Tâm Thánh không dài dòng mà lập tức liều lĩnh xuất thủ thì Sở Dương cũng chỉ còn nước tan xương nát thịt mà thôi… tuyệt không có tới nửa cơ hội may mắn sống sót rồi!
Nhưng ngay cả vào lúc đó thì thần thái của Sở Dương vẫn rất tự nhiên, chuyện trò vui vẻ không lộ ra chút căng thẳng nào cả. Định lực của Sở Ngự Tọa quả đúng là… cường hãn quá mức rồi a…
Thành Tử Ngang không biết… Sở Dương hiện tại cũng đang mồ hôi lạnh đầm đìa…
Mới ra lệnh một tiếng thì đám hắc y nhân đã xúm vào áp giải cái "lão đầu" này, cẩn thận như hầu hạ cha ruột mà tiền hô hậu ủng quay về Bổ Thiên Các. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Ừ! Lão đầu… chính là lão đầu! Đường Tâm Thánh không nói ra thân phận của hắn thì tự nhiên Thành Tử Ngang cũng không tiết lộ ra cho rắc rối thêm làm gì.
Về phần người nhà của Đường Tâm Thánh thì Sở Ngự Tọa đã từng nói qua: "Không được động vào! Giữ lại!"
Có câu đó của Sở Diêm Vương thì Thành Tử Ngang tin chắc không chỉ có mình hắn không dám động tới mà ngay cả cỡ như Bổ Thiên thái tử hay Long Thành đại tướng quân cũng chưa chắc dám động vào bọn họ nữa đấy...
Sở Dương đã về tới Bổ Thiên Các.
Lưng áo đầm đìa mồ hôi lạnh, sợ tới mức hồn vía muốn lìa khỏi xác… Chuyện đầu tiên Sở Dương làm chính là gọi người của Thiên Cơ Đường tới mắng té tát một chặp. Đám người Trần Vũ Đồng cũng coi như không may, đầy đầu khắp cổ đều bị nước bọt phun nhớp nháp mà một câu cũng không dám phản bác!
Thanh âm Sở Dương oanh oanh như muốn tung cả nóc nhà, kịch liệt giác ngộ tư tưởng cho đám thủ hạ: "Các ngươi là heo hết hay sao? À không, đến heo cũng còn thông minh hơn các ngươi nữa! Heo còn làm tốt công việc của nó đi! Con bà nó… Phải so các ngươi với gì đây? Cỏ rác? Hay là gì hả?"
"Các ngươi còn thu thập tin tức cái mẹ gì nữa? Lăn hết cho ông, kêu các ngươi về nhà trồng trọt thì cũng coi như là sỉ nhục cái cuốc đi! Hàng ngày ăn cơm lại thành bò ăn cỏ rồi có phải không hả? Một đám khốn nạn, khốn nạn đến thiên hôn địa ám! Ngu xuẩn đến nhật nguyệt vô quang! *** chó..."
Sở Diêm Vương nổi giận khiến cả Bổ Thiên Các sợ rúm người! Đám nhân viên chịu trận bên trong thì toàn bộ đã mặt mày trắng bệch, cúi gằm đầu bố bảo cũng không dám ngẩng lên. Còn đám người bên ngoài cũng chẳng khá hơn là mấy, run cầm cập liên tục, mặt mũi xám ngoét hồi hộp …
Trần Vũ Đồng đứng trước nhất nên cũng thảm hại nhất, toàn thân bị nước bọt nhỏ tong tỏng như tắm mưa, nhưng tuyệt nhiên không dám hé răng cãi lại lấy một chữ.
Thiên Cơ Đường lúc trước đưa về tin tức là: Đường Tâm Thánh, thư sinh văn nhược, trí tuệ cao siêu, mưu mô siêu quần, tuy không có vũ lực nhưng giỏi bày mưu nghĩ kế, khống chế thế cục, tính toán tỉ mỉ toàn diện...
Những thông tin này còn là trải qua Sở Dương yêu cầu xác minh đi xác minh lại tới ba lần rồi chính Trần Vũ Đồng mới tự tay viết báo cáo điều tra. Mà phần báo cáo đó lại suýt nữa đưa Sở Diêm Vương đi trình diện Diêm La Vương thật rồi.
Một thư sinh văn nhược lắc mình một cái hóa thành Võ Tôn cửu phẩm! Đây quả là chênh lệch như trời với đất đấy! Sai lầm lớn như vậy tuyệt đối không thể tha thứ nổi, nếu Sở Diêm Vương xảy ra chuyện không may thì đoán chừng toàn bộ Thiên Cơ Đường cực kỳ có khả năng sẽ bị Thiết Bổ Thiên diệt tộc a…
Dù chỉ là một câu như kiểu "Tu vi vũ lực không rõ" hay "Chưa có ai chứng kiến hắn dùng vũ lực bao giờ" hay đại loại như vậy… thì cũng đã khác hẳn… Như thế cũng giảm bớt rất nhiều khả năng Sở Dương rơi vào thế bị động như hôm nay rồi.
Cái này cũng phải nói… Nếu không phải kiếp trước Sở Dương trải qua vô số lần vào sinh ra tử đã dưỡng ra thói quen cẩn thận, làm chuyện gì cũng luôn lưu lại một đường lùi, lại nếu không phải Sở Dương luôn thờ phụng câu nói "Sư tử muốn vồ thỏ cũng phải dùng toàn lực" thì hôm nay Sở Diêm Vương của chúng ta đã chẳng khác nào đem đồ ăn tới tận miệng Đường Tâm Thánh rồi a...
Nghĩ đến đây, Sở Dương cảm thấy giật mình thon thót. Ghê tởm quá mức! Mặc dù cuối cùng mình đã bình an trở về, hơn nữa cũng đạt được mục đích, nhưng sai lầm như vậy là không thể bỏ qua được!
Nếu như xuề xòa coi nhẹ mà cho qua dễ dàng thì khi đối mặt với một Đệ Ngũ Khinh Nhu thâm hiểm, xảo trá, kiêu hùng cái thế… hẳn một lúc nào đó sẽ toàn quân bị diệt mà còn không biết tại sao đi...
Ngay khi Sở Dương đang gào thét rung chuyển cả Bổ Thiên Các thì vị cứu tinh của đám Trần Vũ Đồng rốt cục cũng đã đến: Thành Tử Ngang đã dương dương đắc ý áp giải Đường Tâm Thánh về tới Bổ Thiên các.
Hắn về tới liền làm phân tán đi sự chú ý của Sở Diêm Vương.
"Bẩm Ngự Tọa! Thuộc hạ may mắn không làm nhục mệnh, đã đem lão gia hỏa này bắt về quy án! Đặc biệt đến giao cho ngài!" Thành Tử Ngang vênh váo tự đắc nhìn Trần Vũ Đồng đang ngập trong nước bọt, càng nhìn càng hả hê cực kỳ. Một mặt ra sức phát huy khí phách hiên ngang bẩm báo, một bên liếc mắt lấy le với Trần Vũ Đồng, lại còn ngoác miệng phô ra cả hàm răng vàng khè, cười tới híp cả mắt.
Thoải mái! Thật sự quá sảng khoái! Nhìn người khác bị mắng quả thật rất hay nha.
Trần Vũ Đồng nhếch miệng, trừng mắt căm tức nhìn lại, trong lòng hắn âm thầm lôi tám đời tổ tông Thành Tử Ngang hỏi thăm ân cần một lượt... Con mẹ nó đúng là tiểu nhân đắc chí mà!
Lúc Thành Tử Ngang đến thì Sở Diêm Vương cũng vừa lúc thấy khô họng vì mắng chửi, hắn với lấy chén trà mới uống một ngụm nhưng vừa nghe được Thành Tử Ngang dương dương đắc ý bẩm báo đã lập tức phụt một tiếng… một miệng nước trà phun đầy lên mặt Thành Tử Ngang… sau đó ho khan một tràng…
Vẻ mặt Thành Tử Ngang bỗng hết sức đặc sắc. Vốn đang dương dương đắc ý, mặt mày hớn hở rạng ngời trong nháy mắt trời giáng mưa to… tựa như đang du ngoạn vui xuân thì bất ngờ dính cơn mưa rào vậy, mà sao nước còn âm ấm thế nhỉ!. Hắn thò tay vuốt mặt một cái kéo theo vài lá trà, mặt mũi trở nên hết sức phiền muộn…
Hắn lén nhìn Sở Diêm Vương một cái, ấm ức phàn nàn thầm trong lòng: Diêm Vương gia, ngài đây là…?
"Ha ha…" Trần Vũ Đồng chứng kiến cảnh chật vật của Thành Tử Ngang thì cảm thấy cực kỳ sảng khoái, không nhịn được mà há miệng cười to. Nhưng khi vừa cất được hai tiếng thì tỉnh ngộ mà ngậm miệng lại. Mình thân là người mang tội sao có thể đắc ý đây? Vì vậy hắn nhanh chóng ngậm miệng im lặng, liếc liếc nhìn lên thì thấy Sở Diêm Vương đang bận ho khan sặc sụa, lúc đó mới yên lòng chỉnh lại sắc mặt cho đàng hoàng, nghiêm túc đứng cúi đầu…
"Khục khục…" Sở Dương ho khan một hồi lâu rồi mới ngước khuôn mặt đỏ bừng vì nghẹn lên quát toáng một tiếng: "Ngươi còn mặt mũi đứng ở đây mà đắc ý sao hả? Ta hỏi ngươi là ta sai ngươi đi làm cái gì hả Hả HẢ?"
Thành Tử Ngang nghẹn họng nhìn trân trân không nói lên lời vì kinh ngạc, khuôn mặt cao hứng lúc nãy chưa kịp thu hồi liền đổi thành vẻ mặt bàng hoàng hết mức. Vẻ mặt rất kỳ quái, miệng há hốc nhưng lại ấp úng nói không ra lời…
"Ngươi nói xem!" Sở Dương phẫn nộ quát: "Ngươi rất khá sao… hả? Cho ngươi đi giám sát người ta mà cuối cùng thì trở thành như thế nào chứ? À! Ngươi đem chính mình đến trước mặt người ta để người ta giám thị ngược trở lại? Nói ngươi là heo thì sỉ nhục cho loài heo quá!"
"Khục…khục…" Trần Vũ Đồng ho khan từng cơn không ngớt. Thật là sung sướng quá đi, sướng tới không thể nhịn nổi nữa rồi…
Thành Tử Ngang đỏ mặt tới mang tai, tay chân luống cuống không biết để đâu cho hết.
"Người ta ngồi ngay đằng sau cái mông bị thịt của ngươi những hai ngày! Con mẹ nó chứ… ngươi đánh cái rắm cũng khiến bọn chúng phải bịt mũi lại rồi. Thế mà ngươi còn dám cao hứng ở đó nói chuyện dưa hấu với hạt dưa cùng ta nữa…?" Sở Dương bị chọc giận đến xì khói lỗ tai rồi.