TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 124: Bố cục! Đệ Ngũ Khinh Nhu có thể mắc mưu sao?

"Cái này... khụ khụ khụ..." Trần Vũ Đồng mồ hôi đầm đìa, cũng không thể không nói quả thật số lượng như vậy cũng đúng là quá ít rồi đấy… cũng tại Thiên Cơ đường trong khoảng thời gian này rất bẩn rộn, mà khi Sở Dương dặn dò chuyện này thì vốn Trần Vũ Đồng vẫn tưởng đây không phải là chuyện quan trọng gì, chỉ cần tùy tiện giao nộp một ít là được. Vậy nên hiện tại hắn cũng không biết nói thế nào cho phải…

"Lần này trước khi Thiên Cơ đường các ngươi cùng Liệt Huyết đường làm nhiệm vụ thì phải báo cáo công lực cùng cấp bậc của mỗi người lên cho ta." Sở Dương thản nhiên nói: "Khi nhiệm vụ kết thúc, ta muốn mỗi người trong Thiên Cơ đường đều phải tăng một cấp, nếu như có một ngừoi không thăng cấp… Hừ… Trần Đường chủ, lúc đó ta sẽ triệu tập toàn bộ người trong Bổ Thiên Các đến xem ngươi trần truồng nhảy múa trên bàn ăn mừng đấy..."

"A!!" Trần Vũ Đồng nhất thời mặt nghệt ra, rồi kêu lên thảm thiết: "Ngự tọa, đừng mà… Ngự tọa..."

"Cứ quyết định vậy, các ngươi đi đi." Sở Dương không cho hắn cơ hội giãi bày mà lập tức phán quyết, đoạn quay đầu nói với Ô Thiến Thiến: "Truyền tin tức kia ra, nửa tháng sau xem Trần đường chủ nhảy múa!"

Ô Thiến Thiến nhịn cười, đáp ứng một tiếng rồi đi ra ngoài.

"Ấy, Ô cô nương, Ô bà cô tổ..." Trần Vũ Đồng gấp đến mức mồ hôi trên mặt tuôn ra đầm đìa: "Sở Ngự tọa, Sở ông nội... Ngài không thể tàn nhẫn như vậy a... Ta ta... Chuyện này ta làm sao làm chủ được chứ?"

"Còn không mau đi đi!" Sở Dương nhìn đống tài liệu trước mặt điềm đạm nói… Ô Thiến Thiến vội vàng chạy ra ngoài.

"Sở Ngự tọa... Ô ô... Trần Vũ Đồng thật sự bật khóc. Chuyện mấy tên kia thăng cấp làm sao ta quyết định nổi đây?

"Ta tin tưởng ngươi, ngươi có thể làm được!" Sở Dương tín nhiệm nói, sau đó lại trừng mắt: "Ngươi mà nói thêm một câu nữa thì bây giờ ta sẽ xem ngươi nhảy luôn!"

"..." Lời cầu khẩn của Trần Vũ Đồng sắp ra khỏi miệng nhất thời phải nuốt lại, ánh mắt ai oán như gái góa lâu ngày vớ phải thái giám, há hốc mồm nhìn Sở Dương, rốt cục chán nản gục đầu chịu trận...

Một lúc sau, bên ngoài sân 'oanh' một tiếng. Hiển nhiên tất cả mọi người đều đã biết tin kia.

Khi Trần Vũ Đồng vác cái mặt âm trầm đi ra, tất cả mọi người trong Thiên Cơ đường đều rùng mình cảm thấy bão sắp nổi...

"Từ giờ trở đi, cường độ huấn luyện của mỗi người trong Thiên Cơ đường đều tăng lên mười lần! Nửa tháng sau nếu còn thằng nào chưa đột phá thì... Bổn Đường chủ mà bị mất thể diện thì các người, toàn bộ các ngươi bất kì thằng nào cũng đừng mong có thể yên ổn nổi với ta đi!" Trần Vũ Đông nghiến răng nghiến lợi như muốn phát điên.

"A...Tại sao lại như vậy..." Nhất thời Thiên Cơ đường dậy lên một trận gào khóc thảm thiết, người nào cũng như chết cha chết mẹ tới nơi. Thành Tử Ngang cầm đầu đám người Liệt Huyết Đường đang khoanh tay đứng một bên thấy vậy thì đều ôm bụng cười rũ rượi.

Thành Tử Ngang nhìn đám thuộc hạ của mình, cố nặn ra cái vẻ mặt hết sức tò mò mà hỏi: "Uhm, các ngươi nói xem, mông của Trần Đường chủ có trắng không chứ?''

"Còn phải nói à? Nhất định là rất trắng..."

"Chưa chắc, ta thấy mặt của Trần đường chủ cũng rất đen..."

"Khoan… chuyện này Đường chủ ngài còn chưa hiểu sao? Mặt là mặt chứ... Đây là hai chuyện khác nhau mà..."

"Nói như vậy, mặt của Trần đường chủ không phải là cái mông thật à?" Thành Tử Ngang sờ cằm, vẻ mặt suy tư hết sức…

"Đường chủ quả nhiên tài trí, vấn đề thâm ảo như vậy cũng có thể nghĩ ra được..."

"Đâu có đâu có, ha ha ha..."

"Không biết mông của Trần đường chủ có bị trĩ hay không nữa..." Thành Tử Ngang vân vê cằm, vẻ mặt mơ màng...

"Ha ha..." Mấy gã sát thủ Liệt Huyết bên cạnh cũng ôm bụng cười gần chết.

Trần Vũ Đồng đùng đùng nổi giận, mang theo một đám nhân viên tình báo của Thiên cơ đường vẻ mặt như nghe tin mẹ chết rời đi… Cũng gần như ngay sau đó, từ trong sân tập của Thiên Cơ đường dậy lên hàng tràng gào thét tựa quỷ khóc thần tru...

Cửa đại điện chợt mở, một cái mặt nạ lạnh tanh xuất hiện ở đó.

Tất cả tiếng cười nhất thời im bặt.

"Các ngươi thật cao hứng nha, Thành Đường chủ." Thanh âm đặc biệt trầm thấp của Sở Diêm vương vang lên.

"A... Không có... Không có cao hứng a..." Thành Tử Ngang há mồm líu lưỡi, vội vội vàng vàng phủ nhận. Trong lòng thầm hối hận, cmn, ta đắc ý quá mức rồi, tự nhiên lại dẫn Sở Diêm vương ra đây. Sau này nhất định phải cảnh giác hơn mới được.

"Uhm, nếu nhiệm vụ lần này làm không tốt, hưmm, trước khi ta hạ lệnh thu lưới mà các ngươi làm lộ thân phận hay bại lộ tin tức..." Sở Diêm Vương âm u nói: "Ta cũng muốn thấy Thành đường chủ đứng trên đài cao đánh cái rắm cho mọi người nhìn đấy... Đến lúc đó ta cũng nhất định sẽ mời Thái tử đến cùng thưởng thức nữa!"

Nói xong câu đó, Sở Diêm Vương hừ lạnh một tiếng, vung tay nghênh ngang đi vào.

Thành Tử Ngang nhất thời trợn mắt há hốc mồm, khóc không ra nước mắt...

Cổ nhân nói vui quá hóa buồn cũng còn không có thảm tới vậy đi...

Rất nhanh trong sân truyền ra tiếng rống dữ dội của Thành Tử Ngang: "Các ngươi cũng nghe được rồi phải không? Đều rất vừa ý phải không? A!! Toàn bọn khốn nạn, rước về cho lão phu một tai họa lớn như vậy! Các ngươi giỏi, nếu không hoàn thành tốt nhiện vụ, ta sẽ lột da từng đứa một!"

Chúng sát thủ nhất thời cúi đầu, trong lòng hoán thầm: cmn, chúng ta rước về? Vừa rồi không biết tên khốn nào cười lớn nhất, thoải mái nhất...

Sở Dương vào phòng, tinh tế quan sát bút tích của Đường Tâm Thánh, Ô Thiến thiến cũng chạy lại cùng hắn nghiên cứu.

"Nét chữ như vậy thật khó có thể mô phỏng a!" Sở Dương nhíu mày, nét chữ của Đường Tâm Thánh cực kỳ nghiêm chỉnh, mặc dù cũng không tính là nét chữ có tên tuổi gì nhưng cũng coi như là nằm trong quy củ. Nhưng cũng lại không dễ mô phỏng, hơn nữa trong nét chữ của Đường Tâm Thánh còn có một loại khí thế phiêu dật. Đây là một loại phong cách chỉ thuộc về riêng Đường Tâm Thánh mà thôi đấy.

"Ngươi muốn giả nét chữ của Đường Tâm Thánh viết thư cho Đệ Ngũ Khinh Nhu?" Ô Thiến Thiến khiếp sợ hỏi, đối với cái kết hoạch không thể tưởng tượng nổi này của Sở Dương thì nàng cảm thấy thật khó tin.

"Không sai!" Sở Dương cẩn thận quan sát một chút, càng nhìn càng thấy khó có thể mô phỏng nổi, không phải là rất khó mà là không có hi vọng mô phỏng thành công. Miễn cưỡng làm cũng chỉ có thể lừa người thường chứ đối với cái loại kiêu hùng như Đệ Ngũ Khinh Nhu thì tuyệt đối không thể. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Bởi vì Đệ Ngũ Khinh Nhu không chỉ nhìn chữ mà còn nhìn cả thần thái.

"Có thể cắt xén không?" Ô Thiến Thiến yếu ớt nói.

"Cắt xén?" Hai mắt Sở Dương đột nhiên tỏa sáng. Cắt xén thì không được nhưng có phương pháp khác rồi.

Dưới sự chỉ huy của Sở Dương, hai người trải tất cả các văn tự có bút tích của Đường Tâm Thánh tràn lan trên mặt đất, sau đó Sở Dương cầm một tờ giấy mỏng như cánh ve đặt trên bàn.

Nhìn chữ viết trên mặt đất, khóe miệng lộ ra một nụ cười. Trong bức thư này có năm chữ 'nhiều năm trước đến nay', một bức thư khác có ba chữ 'không đành lòng' còn có một bức có hai chữ 'tâm huyết'...

Sở Dương lấy tờ giấy mỏng đặt trên hai chữ 'tâm huyết' cẩn thận chỉnh sửa rồi uống một ngụm nước, vận nội lực phun ra một mảng hơi nước... Hơi nước được không chế rất chính xác, vừa vặn bao phủ hai chữ này, đến khi hơi nước biến mất, Sở Dương lật tờ giấy mỏng lên, phía trên xuất hiện hai chữ 'tâm huyết'.

Hai mắt Ô Thiến Thiến tỏa sáng, vỗ tay cười nói: "Hay a."

Sở Dương khẽ mỉm cười, tiếp tục làm.

"Tâm huyết nhiều năm cố hết sức thôi!" Mấy chữ này hiện ra trên tờ giấy mỏng. Sau đó Sở Dương cầm bút chấm thêm mấy dấu chấm đằng sau (...)

Nhìn qua giống như một người khi viết xong bốn chữ ' tâm huyết nhiều năm' thì lại do dự thật lâu, trong lòng vô cùng mâu thuẫn, sau đó vô ý thức chấm mấy chấm, thể hiện sự mâu thuẫn trong lòng, tiếp theo là 'cố hết sức thôi!"

"Lập tức thả Vô hình chuẩn để nó mang thư này về cho Đệ Ngũ Khinh Nhu." Sở Dương hơi thả lỏng, tỉ mỉ đánh giá nhiều lần rồi mới cẩn thận gấp lại giao cho Ô Thiến Thiến.

Ô Thiến Thiến từ đầu đến cuối nhìn hắn làm những thứ này, có chút mê hoặc nói: "Ngươi làm như vậy lại không viết rõ nguyên nhân. Làm sao có thể lừa được Đệ Ngũ Khinh Nhu chứ?"

"Càng ít chữ càng tốt, Đệ Ngũ Khinh Nhu nhận được thư rồi thì dù hắn có làm gì đi nữa, tổng hội cũng sẽ có động tĩnh. Đến lúc đó chúng ta so lại với mấy chữ này của là đã có thể đoán được hắn muốn làm gì rồi, vì thế có thể thong dong sắp đặt để đối phó." Sở Dương nói tiếp: "Hơn nữa, kẻ như Đường Tâm Thánh một khi viết thư về thì tuyệt đối sẽ không rõ ràng dễ hiểu."

"Giống như phong thư này, người nào nhìn vào cũng như lọt vào sương mù, nhưng Đệ Ngũ Khinh Nhu thì lại không nhất định." Sở Dương lộ ra một nụ cười thần bí: "Đệ Ngũ Khinh Nhu chắc là sẽ rất buồn bực đây!"

Cái này rất có huyền cơ nha... Sở Dương đắc ý nghĩ thầm.

"Uhm… vật ta cần đã tìm được chưa thế?" Sở Dương hỏi.

"Tìm được rồi, ngươi muốn làm cái gì vậy? Thối chết người..." Ô Thiến Thiến nhíu nhíu lỗ mũi.

"Tất nhiên sẽ có tác dụng." Sở Dương cười hắc hắc: "Ở đâu?"

"Ở ngoài bờ tường, ngươi tự đi lấy đi, cái mùi đó... thật không muốn gặp phải..." Ô Thiến Thiến chán ghét nói. Thứ Sở Dương bảo nàng tìm là một bình thuốc, hơn nữa nhất định phải tìm trong nhà mấy tên quỷ lười, không chịu cọ rửa...

Ô Thiến Thiến tốn sức chín trâu mười hai hổ, vận dụng không ít năng lực của Thiên Cơ đường mới từ trong nhà một thằng lười tìm thấy một cái...

Tìm thì tìm được rồi, chỉ là vẫn không hiểu tại sao Sở Dương bắt mình tìm thứ đồ ghê tởm như vậy...

Thật vất vả đem công việc tồn đọng của Bổ Thiên các giải quyết xong, nhìn Vô hình chuẩn cùng bầu trời hòa thành một biến mất vô ảnh vô tung, Sở Dương lập tức cầm bình thuốc đã được gói ghém cẩm thận, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về Lưu Thúy hồ. Cả ngày hôm nay khi làm việc thì hắn vẫn một mực nhớ về nơi này.

Ở đó có Mạc Khinh Vũ.

Sở Dương thầm thở dài một tiếng, tiểu loli a... Đầu hắn bỗng phình lên, nhớ tới lúc Mạc Khinh Vũ ngọt ngào gọi mình là 'Sở Dương thúc thúc'... Sở Dương hận không thể chửi chết lão tặc thiên a...

Cmn, chuyện gì thế này....

Mang theo tâm trạng rối rắm đi về Lưu Thúy hồ, Sở Dương cẩn thận quan sát bốn phía một lượt rồi mới chui xuống mật thất.

Vừa xuống mật thất liền thấy một thân ảnh bé bỏng duyên dáng chậm rãi chuyển động, ánh mắt linh động, cái miệng nhỏ nhắn xinh xắn, khôn mặt bầu bầu tinh xảo, mái tóc đen mềm mại...

Sở Dương nhất thời kích động.

"Sở Dương thúc thúc... Ngươi đã đến rồi a!" Mạc Khinh Vũ thấy Sở Dương tới, rõ ràng rất mừng rỡ lao tới.

Sở Dương đầy đầu hắc tuyến, đôi môi run rẩy nhìn Mạc Khinh Vũ đang nhảy chân sáo xông tới, sắc mặt trắng bệch, chỉ thiếu chút nữa thì đánh rơi mấy chuỗi đường hồ lô trong tay luôn.

"Sở Dương thúc thúc, ngươi làm sao vậy? Sắc mặt của ngươi thật khó coi a!" Mạc Khinh Vũ lo lắng nhìn hắn.

"Ta không sao, thương thế của ngươi tốt hơn chưa?" Hết cách, Sở Dương đành ra vẻ một vị thúc thúc hiền hậu, ngồi chồm hỗm xuống ôn nhu hỏi.

Đọc truyện chữ Full