TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 167: Cướp ngục

Cuộc chiến ngoài cửa vẫn tiếp tục diễn ra. Bên phe Thiết Vân vẫn đang ở thế hạ phong. Ba gã cao thủ đối chọi với năm người, công lực của năm người kia thì còn lâu mới bằng nên dĩ nhiên là vừa đánh đã yếu thế.

"Bịch!!!", một thị vệ mặc trang phục Thiết Vân bị đối phương đánh một chưởng trúng ngực, phun ra một ngụm máu tươi rồi lăn ra ngoài như một quả bóng. Một hắc y nhân nhe răng cười đuổi theo, đá thêm vài cước vào người hắn nhưng không giết chết, chẳng qua chỉ hành hạ đùa bỡn cho vui. Tên thị vệ lớn tiếng kêu thảm thiết, tức giận mắng chửi, lại bị người ta đá như đá một bao cát không có lực hoàn thủ.

Mọi người bên trong vừa mới thấy tình thế ổn định đang thở dài một hơi thì lại bị cảnh tượng trước mặt kích thích.

Người trung niên mặc thường phục vừa ngăn cản thế công địch nhân vừa rống to lên giận dữ:

- Lý thống lĩnh! Tuyệt đối không được mở cửa! Bọn chúng đang cố ý chọc giận các ngươi! Chỉ cần ngươi mở cửa liền cho bọn chúng cơ hội đó! Huynh đệ chúng ta không sợ chết, nhưng nhà tù là địa phận trọng yếu, tuyệt đối không thể để mất!

Thanh âm gấp gáp, giọng điệu mạnh mẽ, phối hợp với máu tươi không ngừng trào ra từ trên thân hắn, lộ ra vẻ anh hùng quả cảm!

Bên trong cửa, mấy quân sĩ phẫn nộ nhìn cảnh chiến đấu tàn khốc bên ngoài, hai mắt rưng rưng. Trong đó có một đại hán mạnh mẽ quay đầu đi, đánh một quyền thật mạnh vào tường kêu lên bi thống: "Hảo hán tử!"

Đúng lúc này, những tiếng bước chân rầm rập vang lên. Thiết Vân quân đội quân dung chỉnh tề, cuối cùng cũng đến.

- Kéo cung!…Bắn…!!!

Một tiếng thét vang lên. Năm hắc y nhân ở đầu tường đồng thời bay lên. Mũi tên giống như mưa rơi xuống, phóng về phía năm người. Đúng lúc này, trong bóng tối đột nhiên lại xuất hiện một người, toàn thân bao phủ bởi kiếm quang sáng rực đang lăng không chạy tới, gã chém đứt toàn bộ mũi lên rồi hét lớn:

- Các ngươi đi mau! Ta ngăn cản chỗ này!

Năm người không quay đầu lại, liên tục chớp nhoáng vài cái, thân hình đã biến mất.

Năm người ở ngoài cửa nhảy lên cao. Một người trong đó trước khi đi còn tức giận đấm một quyền vào người trung niên kia, sau đó hung hăng đá một cước vào người thị vệ, làm thân thể người nọ bị văng lên cao rồi nặng nề rơi xuống đất, máu tươi trào ra dữ dội.

Sau đó, mấy hắc y nhân mới hét lên một tiếng, nhanh như chớp rời khỏi hiện trường.

Đại quân đã vây kín lại.

Cuối cùng, chỉ còn lại ba thân ảnh thảm bại nhếch nhác, rách rưới nằm dưới đất.

- Nhanh, mau mang bọn họ vào, xem thử có cứu được hay không!

Lý thống lĩnh hai mắt rưng rưng, rống to hết cỡ.

Mấy quân sĩ vội vàng trải vải mềm ra, cẩn thận nâng ba người lên. Bọn họ đều hôn mê bất tỉnh, máu tươi vẫn còn đang chảy ròng ròng… Cuối cùng đi đến trước cửa Thiết Môn mở ra một khe hở chỉ vừa hai người len qua, mang cáng cứu thương đưa quân sĩ vào trong.

Đúng lúc này, biến cố phát sinh!

Ba người trên cáng cứu thương đột nhiên nhảy dựng lên, tấn công về phía cổ họng binh sĩ, máu tràn ra, té xuống.

Một người trong đó đánh một chưởng thật mạnh vào Thiết Môn đã rộng mở. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Ầm…!!! Một tiếng "cạch" thật lớn truyền ra, thanh âm chát chúa, chấn động khiến cho lỗ tai mấy tên quân sĩ rỉ máu, ánh mắt cũng không khỏi mờ đi.

Ba người vọt vào trong Thiết Môn, gặp người liền giết, giống như hổ điên.

- Mau… mau hạ Thiên cân áp!(*)

(*) Thiên cân sạp hay Thiên cân áp 千斤闸 /千斤閘 là cánh cổng làm bằng đá dùng để chận cửa sông, đập.

Lý thống lĩnh mang theo sự hối hận tột cùng hô to. Không thể ngờ rằng địch nhân lại gian trá như vậy, lại dùng đến khổ nhục kế.

- Muộn rồi!

Một người trung niên mặc cẩm y cười ha ha. Hắn chạy ra khỏi cổng đi vào trong sân, tay phải sờ lưng lấy ra một thanh đại đao hình thù kì lạ. Sau đó hắn nhảy lên, chém "xoạt", liền phá ra một lỗ hổng trên lưới sắt. Sau đó hai người khác mỗi người giữ chặt một bên, dùng hết sức kéo ra.

Lưới sắt phát ra thanh âm đinh tai ken két, sau đó liền bị kéo rách làm hai nửa rồi được quăng về phía phần lớn binh sĩ đang chạy đến.

Những tràng thét dài chát chúa lại vang lên. Mười lăm bóng người như thiên ngoại phi tiên từ trên trời giáng xuống, nhảy vào chỗ lưới sắt bị rách đã rộng bằng sân nhỏ kia.

Hóa ra bọn họ không đi, chẳng qua chỉ dùng kế lạt mềm buộc chặt mà thôi.

Hơn nữa, lúc trước xuất thủ không phải là toàn bộ thực lực của bọn họ!

Lý thống lĩnh hai mắt trợn trừng đầy vẻ phẫn nộ, lao lên đầu tiên. Nhưng lại bị một hắc y nhân đá một phát vào ngực, bay ngoài cùng với thanh đao trên tay. Vừa bay được mấy trượng, thân thể cao lớn của gã đột nhiên bị chia năm xẻ bảy ngay giữa không trung.

- Lão Tam, ngươi dẫn theo người đi ngăn chặn bọn họ, ta cùng lão Nhị vào xem!

Một hắc y nhân hét lớn đáp.

- Được!

Một hắc y nhân bịt mặt thân hình thấp bé cười lớn, hoành đao ngăn chặn ở cửa vào. Sáu hắc y nhân cầm theo đao kiếm, xếp thành hình cánh nhạn đứng cùng hắn.

Ở đây đúng là chỗ hẹp nhất. Hơn nữa chỉ có một đường qua. Nếu tên bắn vào thì chỉ cần né sang một bên thì không cần phải lo lắng.

Quân đội Thiết Vân vẫn điên cuồng vọt lên.

Mười hai người còn lại chia làm hai ngã vọt vào.

Người cầm đầu có thủ đoạn tàn nhẫn nhất. Trong thời gian ngắn, hắn đã bắt được bốn năm tên thủ vệ. Mỗi người chỉ hỏi một câu:

- Tội phạm quan trọng bị bắt gần đây nhất nhốt ở đâu?

Hỏi một câu, chỉ cần không trả lời được liền bị giết, lại đi bắt tên khác.

- Ở… Ở trong kia… Rẽ trái… Có một khu… nhà tù đơn… tha mạng…

Khi hắn bắt đến tên thứ mười bảy, cuối cùng cũng khiến cho tên kia run rẩy hai.

- Rất tốt!

Tên hắc y nhân kia vẫn lạnh lùng một đao chặt đầu hắn, nói thản nhiên:

– Vì báo đáp ngươi, cho ngươi chết thoải mái một chút!

Nói xong, hắn đã lao ra bảy tám trượng, nhanh như gió lốc, đồng thời hét lớn:

- Ở chỗ này!

Sáu người bên kia nhanh chóng lao đến. Mười hai người giống như một thanh trường mâu bén nhọn đâm vào công sự kiên cố trước mặt.

Vật cản trên đoạn đường này rõ ràng là nhiều hơn. Hơn nữa công phu của thị vệ cũng cao hơn chỗ khác gấp mấy lần.

Mặc dù mười hai người cảm giác được hơi mệt, nhưng cũng càng lúc càng vui mừng.

Xem ra đúng là ở chỗ này rồi!

- Cẩn thận!

Đang nhanh chóng lao đến thì đột nhiên một người phía trước kêu to, nhanh như chớp nhảy về phía sau. Hóa ra ở trước mắt đột nhiên xuất hiện một cái động lớn, rộng chừng hai trượng.

Nếu hắn nhảy tới trước thì sẽ qua được. Nhưng những người sau lưng hắn, nhất định sẽ có người bị dính bẫy. Cho nên hắn không vội chạy vào mà lui về sau mà ngăn cản đồng bạn mình.

Mọi người trong Kim Mã Kỵ Sĩ Đường phối hợp rất ăn ý, từ điểm này có thể nhận thấy được.

Khi bóng dáng hắn còn chưa hạ xuống thì bất ngờ hai bên vách tường đổ sập xuống, từng dòng chất lỏng sền sệt chảy ra.

- Dầu hỏa?

Tên Bảo Mã Kỵ Sĩ dẫn đầu mắng to:

– Mọi người nhanh phóng qua!

Mười hai người đồng thời đứng dậy, nhưng vừa nhảy lên đã có vô số bó đuốc ném tới. "Phừng!!!", sau lưng lập tức cháy bùng lên. Hỏa diễm cực nóng, giống như là muốn nướng chín lưng bọn họ!

Mà phía trước không ngừng xuất hiện chướng ngại và hố bẫy. Vô số dầu hỏa chảy ra từ bất kì chỗ nào, tạo thành một lớp dày đặc trên mặt đất.

Phía trước, một tên Bảo Mã Kỵ Sĩ một chưởng đánh bay dầu hỏa rơi xuống đỉnh đầu, liều mạng xông vào bên trong.

Đột nhiên, ba người trước đồng thời mềm nhũn thân hình trong chốc lát đã đều ngã quỵ. Mặt đất nhìn như bình thường này, không ngờ lại có cạm bẫy!

Ba người cảm thấy kinh hãi. Ánh lửa chiếu rọi, rõ ràng nhìn thấy mấy dấu chân ở chỗ này. Vì sao tự nhiên lại xuất hiện cạm bẫy? Nhưng bọn họ chưa kịp nghĩ nhiều thì thân thể đã rơi xuống dưới.

Bọn họ một đường chạy đến, mặc dù có tu vi Võ Tôn, nhưng đến nơi này cũng đã hết hơi. Đúng là sức cùng lực kiệt, lực mới chưa sinh, không kịp nhảy lên thì đã rớt xuống rồi!

"Bịch!", trong thông đạo đột nhiên tràn ngập khói vàng. Trong cạm bẫy cũng truyền ra một tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi:

- Trong này có rất nhiều độc dược… Ta trúng độc rồi, hai người các ngươi dẫm lên ta mà đi đi… Nhanh lên!

Khói vàng đã tràn ngập ở bên trong, bóng người lóe lên, hai hắc y nhân đã vọt lên, trong mắt ứa lệ. Phía dưới đồng bạn đã không còn âm thanh…

Độc này thật bá đạo!

Còn chưa tới nhà tù giam Số Một, đã tổn thất một người.

- Bên trong khói có độc! Còn có cả xuân dược!

Một hắc y nhân kêu to lên vô cùng hoảng sợ.

- Hèn hạ! Sở Diêm Vương, ngươi thật đúng là nhiều thủ đoạn hèn hạ!

Mười một gã hắc y nhân còn lại đồng thời chửi bới. Tuy không phải bị thương trúng độc, vẫn chưa nhiễm vào máu nên không sao. Có thể dùng công lực để ngăn trở độc. Thậm chí có thể vừa đánh nhau vừa bức độc ra.

Nhưng xuân dược thì không được rồi!

Chỉ một thoáng, hạ thân mười một hắc y nhân đã dựng lên một cái lều vải cao cao. Mặt mũi ai cũng đỏ bừng, trong mắt đôi mắt ham muốn cùng cực hằn lên vô số tơ máu.

Xuân dược!

Mọi người phát hiện ra ở chỗ này, ác độc nhất không phải là độc dược, mà là xuân dược! Cái thứ này quá khó chơi rồi! Ở đây mà trúng xuân dược, làm sao giải quyết được?

Trong đũng quần đang cứng lên như sắt, biết phát tiết chỗ nào? Huyết mạch sôi lên sùng sục.

"Cố gắng thêm một chút nữa, sắp cứu được Số Một rồi!"

Tên Bảo Mã Kỵ Sĩ đầu lĩnh cố gắng đè nén "niềm phấn khởi" đang dâng trào, vác lấy "tiểu huynh đệ" đang ngẩng cao đầu hóng gió của mình, xông về phía trước. Nhưng đôi mắt hắn lại không tự chủ được mà đảo khắp nhà tù. Sao lại không có nữ phạm nhân vậy…??

Sương mù ngày càng trở nên dày đặc…

Trong vòng mười trượng ngắn ngủi, hai bên trái phải cùng phía trên đầu bọn chúng, bẫy đã sập không dưới mười lần! Từng cái đều khó đề phòng, từng cái đều ác độc vô cùng!

Cạm bẫy dày đặc như vậy khiến cho hai vị Bảo Mã Kỵ Sĩ cầm đầu không ngừng mắng mỏ. ĐKM thằng bố trí cạm bẫy, đúng là hèn mọn đã là cao thủ, bỉ ổi đến Tông sư cmnr! Con hàng đáng bị phanh thây xé xác!

Còn có những cạm bẫy cỡ đó sao? Quả thực là tập hợp tất cả tâm tư ác độc vào một thể, mặt khác còn bỏ thêm mười vạn phần hèn mọn bỉ ổi…

Nhưng "lợi ích" khi trúng xuân dược cũng đã thể hiện ra vào lúc này…

---o0o---

Đọc truyện chữ Full