TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 204: Bất thường!

Sở Dương vô tình hữu ý nhìn về phía Nhuế Bất Thông. Không có gì bất ngờ, trên mặt tên gia hỏa này bắt đầu lộ ra một vẻ cuồng nhiệt, đầu lưỡi còn vô ý thức liếm liếm mép... Haiz, nhìn bộ dáng trộm cướp này của thằng này, đúng là cá tính trời sinh...

"La Khắc Địch điên rồi." Hai tay Kỷ Mặc co rụt vào trong ống tay áo, miệng hít hà hơi lạnh, vui sướng khi nhìn người khác gặp họa, nói: "Ta xem mấy người kia cũng không yếu. Chỉ sợ La nhị thiếu gia lần này sẽ bị đánh thành đầu heo rồi."

"Không sao." Đổng Vô Thương hứng trí bừng bừng nhìn La Khắc Địch đang cao hứng đánh lộn phía trước, nói: "Con sói này ngày nào cũng bị chúng ta đánh, hắn còn chưa phiền thì chúng ta đã phiền chết rồi. Vừa vặn để người khác đánh hắn một trận."

Cố Độc Hành khẽ gật đầu, nói: "Chú ý, ngàn vạn lần đứng để người ta dánh hắn thành sói chết là được. Còn lại cứ để La nhị thiếu gia chịu chút đau đớn đi. Bằng không hắn không khôn ra được."

Những lời này của nhị ca đã quyết định vận mệnh của La nhị thiếu gia. Nhuế Bất Thông hung hăng gật đầu, trong lòng vui vẻ nói: "Tên hỗn đản này chuyên chọn hồng mềm mà nắn. Ngày nào cũng bắt nạt ta. Đây là báo ứng."

Kết qủa là cả đám huynh đệ khoanh tay, cợt nhả cười đùa một bên xem trò vui.

Về phần Sở lão đại, khi vừa mới tới vẻ mặt đã như có suy nghĩ. Đoàn xe này tựa hồ có gì đó là lạ...

Trong nháy mắt khi mình thúc ngựa xông tới gần đoàn xe này, mũi Cửu Kiếp kiếm trong đan điền mình đột nhiên rung động kịch liệt!

Rung lên bần bật giống như tim đập vậy!

Loại chấn động động này đúng là lần đầu tiên Sở Dương gặp phải ở kiếp này!

Điều này khiến Sở Dương trong lòng tràn đầy nghi hoặc! Vì sao Cửu Kiếp kiếm lại bất ngờ xuất hiện dị thường? Chẳng lẽ ở trong đoàn xe này có thứ gì đủ khiến Cửu Kiếp kiếm thấy hứng thú?

Trong lòng vừa nghĩ, ánh mắt hắn liền liếc về phía đội xe.

Đương nhiên, hắn cũng chỉ dùng ánh mắt bình thường quan sát thương đội mà thôi. Trước khi xác định đối phương chính là gian tế, Sở Dương tuyệt đối không có thành kiến trong lòng.

Nhưng sau khi quan sát cẩn thận, hắn lại phát hiện ra quá nhiều điểm bất thường. Đúng lúc này, Cố Độc Hành lại thúc ngựa đi tới bên cạnh hắn, thản nhiên nói: "Lão đại, thực lực bọn họ rất kỳ quái."

"Kỳ quái? Kỳ quái chỗ nào?" Sở Dương như cười như không hỏi. Bạn đang đọc truyện được copy tại

"Trong đội có cao thủ như vậy cũng chẳng có gì lạ." Cố Độc Hành nói: "Dù sao đối với loại thương đoàn xuyên quốc gia này, nếu không có cao thủ tọa trấn mới là lạ, nhưng bọn hắn lại... quá trấn định."

Nếu như là thương đoàn bình thường, gặp phải tình huống này, cho dù cao thủ có thể thản nhiên thì người bình thường cũng phải có chút kinh hoảng.

Nhưng những người này, từ trên xuống dưới đều trấn định vô cùng. Tựa hồ quá quen với loại trường hợp này...." Cố Độc Hành nói: "Cho dù là quân đội cũng không thể trấn định như vậy được."

"Ừm, đúng như thế." Sở Dương gật đầu: "Còn gì nữa không?"

"Ba vị võ tôn, hơn nữa thực lực rất đồng đều." Cố Độc Hành nói: "Trong đám người còn lại, đại đa số đều là võ sĩ võ giả, hơn mười vị võ sư, không ngờ còn có tới bốn vị võ tông! Đối với một thương đội mà nói, lực lượng này không khỏi quá mức khổng lồ."

"Ừm, còn gì nữa không?"

"Còn. Đã có lực lượng cường đại như vậy, vì sao còn phải nín giận? Đối với một tên thiếu niên cường đạo đơn thương độc mã, không ngờ thà giao ra năm trăm lượng bạc trắng cũng không muốn xảy ra xung đột... Đây cũng quá hiền lành rồi."

"Ừm, còn gì nữa không?

"Tiện tay đã ném ra năm trăm lượng bạc, chỉ cần một con đường đi, hơn nữa thực lực còn cao hơn đối phương. Trừ phi là loại thương đoàn mới nổi, không biết vứt tiền đi đâu. Hơn nữa vụ mua bán này phải có lợi nhuận kếch sù mới có thể làm như vậy. Nhưng những người trước mắt này lại trấn định bình tĩnh như vậy, không giống như đám nhà giàu mới nổi. Hơn nữa, ta xem hàng hóa của bọn hắn cũng chẳng có vẻ gì là lợi nhuận kếch xù! Ngược lại còn có khả thua lỗ lớn." Cố Độc Hành nói: "Điều này quá khác thường."

"Ừm, còn gì nữa không?"

"Cái này... hết rồi." Cố Độc Hành trừng mắt.

"Nếu ta đoán không lầm, những người này hẳn chính là người của Kim Mã Kỵ Sỹ đường." Sở Dương lạnh lẽo nói: "Hiện giờ, nhiệm vụ quan trọng nhất của chúng ta chính là tìm ra vị vương tọa bị thương! Giết chết! Về phần những người này, cứ lưu lại, để bọn hắn trở về báo tin cho Đệ Ngũ Khinh Nhu."

"Báo tin?"

"Đúng, báo tin. Chúng ta náo loạn ầm ĩ ở Thiết Vân như vậy, Đệ Ngũ Khinh Nhu không thể nào không biết. Nếu khiến cho người của hắn toàn quân diệt sạch, mà kế hoạch lợi dụng Thiết Thế Thành và Đỗ Thế Tình của hắn lại hoàn toàn phá sản, ta sợ rằng hắn cũng chịu không nổi." Sở Dương cười ha hả một tiếng.

Ý tứ chân chính của Sở Dương đương nhiên không phải là sợ Đệ Ngũ Khinh Nhu không chịu nổi. Đối với Sở Dương mà nói, Đệ Ngũ Khinh Nhu tốt nhất là tức phát điên lên rồi lăn ra chết, làm sao phải lo lắng cho hắn?

Mục đích thật sự của hắn chính là thả những người này trở về, sau đó kết hợp với sự kiện ở Thiết Vân thành, truyền cho Đệ Ngũ Khinh Nhu một tin tức: "Thiết Vân hiện giờ đang toàn lực xử lý nội chính!"

Trong khoảng thời gian này, bắt đầu là loại bỏ nội gian, sau đó là giết sạch gian tế, đều gửi tới một tin nhắn rõ ràng: Muốn đối ngoại thì phải an nội trước! Trọng điểm của Thiết Bổ Thiên và Sở diêm vương chính là quốc nội.

Như vậy, ánh mắt của Đệ Ngũ Khinh Nhu nhất định phải dán chặt vào tình hình trong Thiết Vân, không rời một giây. Mà làm như vậy lại có một điểm lợi, đó chính là: quá xa! Chuyện xảy ra ở Thiết Vân, Đệ Ngũ Khinh Nhu muốn biết thì cũng phải chờ một ngày một đêm, phản hồi trở lại nữa thì ít nhất cũng phải ba ngày!

Mà trong thời gian ba ngày này, cũng đủ để làm rất nhiều thứ rồi!

Nhưng hiện giờ Sở Dương lại có ý định mới. Muốn đối ngoại thì trước tiên phải an nội. Câu này tuyệt đối không phải giả! Nhưng hiện giờ ta vừa an nội vừa cố tình khiến các ngươi khó chịu một chút!

Dù sao hiện giờ cũng là đại tuyết khắp trời, các ngươi cũng chẳng làm gì được!

Đợi sang mùa xuân hoa nở năm sau... chẳng lẽ còn không tạo ra được cục diện khác hay sao?

Thả hồ về rừng? Sở Dương nhìn toàn bộ đoàn thương đội, trong lòng cười nhạt, vị tất! Ở trong này, không có hổ! Huống chi còn có thể lưu lại một con bài cực kỳ quan trọng...

Về điểm này, Sở Dương tính toán không có chút sai lầm, hơn nữa tất cả cũng là để lưu lại con bài sau này. Nhưng hắn lại vô tình phạm phải sai lầm.

Cho tới nay, hành động của Kim Mã Kỵ Sỹ đường đều là tuyệt mật. hơn nữa tất cả hành động của Kim Mã Kỵ Sỹ đường đều do chính bản thân bọn họ phụ trách. cho nên Sở Dương đương nhiên cho rằng, một loạt hành động này của Kim Mã Kỵ Sỹ đường đều do hai vị vương tọa này làm chủ đạo!

Chỉ cần giết chết hai vị vương tọa này, thì tất cả đều dễ dàng rồi!

Mà bây giờ một kẻ đã chết, người còn lại hẳn là đang hấp hối.

Cho nên Sở Dương đương nhiên cho rằng, trong đoàn người ngựa này sẽ không còn nhân vật trọng yếu nào.

Mà hắn lại không biết sự tồn tại của Trình Vân Hạc. Nếu như hắn biết sự tồn tại của Trình Vân Hạc, thì tuyệt đối sẽ không thả cho bất cứ kẻ nào rời đi. Trong cuộc đại chiến giữa hai nước, tác dụng của một trí giả như Trình Vân Hạc tuyệt đối lớn hơn cả một vương giả!

Hành động của Khổng Thương Tâm tuy khiến Trình Vân Hạc chưa kịp làm gì đã phải buồn bực mà về, nhưng cũng cứu lại một mạng cho Trình Vân Hạc!

Nếu như chờ tới sau khi Trình Vân Hạc hành động, thì Trình Vân Hạc sẽ trực tiếp bại lộ trước mặt người của Hắc Ma, cũng chẳng khác nào bại lộ trước mặt Sở diêm vương. Nếu là như vậy, Sở diêm vương làm sao có thể buông tha một con cá lớn chẳng thua kém gì Đường Tâm Thánh chứ?

Thần xui quỷ khiến, trải qua một hồi tranh đấu tâm cơ mưu tính, Trình Vân Hạc lại có thể bình an trở về.

Từ khi La Khắc Địch nhảy ra cướp đường, Trình Vân Hạc vẫn luôn cẩn thận quan sát xung quanh. Nhất là khi đám Sở Dương đồng thời xuất hiện, tuy cả đám đều vây xem, nhưng nhìn kiểu nhân mã thống nhất, niên kỳ lại tương đương nhau thế này, Trình Vân Hạc lập tức đoán được, những người này đều là một bọn!

Đối phương chỉ có mấy người, nhưng đối diện với một đoàn thường đội khổng lồ lại không hề sợ hãi, từ thần thái mà xem, chỉ sợ những người này không có một kẻ nào là kẻ yếu.

Hôm nay muốn rời khỏi nơi này, xem ra thật sự phải xuất ra chút máu rồi.

Đương nhiên, cho tới tận lúc này, Trình Vân Hạc vẫn không cho rằng đám người này là do Sở diêm vương phái tới. Quôc quân băng hà, Sở diêm vương thân là trọng thần Thiết Vân, làm sao có thể xuất hiện ở chỗ này được? Chỉ sợ còn đang sứt đầu mẻ chán mới đúng.

Cho nên hiện giờ Trình Vân Hạc chỉ có chút lo lắng, chứ không hề sợ hãi.

Lúc này, trong cuộc chiến, La Khắc Địch đã có chút chật vật rồi. Mặc dù hắn là hậu nhân thế gia, nhưng dù sao chênh lệch với đối phương cũng quá lớn. Đối phương là võ tôn tứ phẩn, hắn lại chỉ là võ tông lục phẩm. Kém tới bảy tám cấp bậc, có thể chống đỡ tới bây giờ cũng là giỏi lắm rồi.

Hiện giờ, hắn hoàn toàn phải dựa vào chiêu thức tinh diệu để bù đắp thua thiệt công lực, dùng bộ pháp tinh xảo để né tránh thế công lăng lệ của đối phương.

Nếu như hiện giờ hắn có một thanh thần binh lợi khí, thì tin rằng chiến cuộc sẽ biến đổi. Nhưng kiếm của hắn vốn dĩ chỉ là một thanh kiếm bình thường, hơn nữa còn bị Kỷ Mặc đem cho Mạc Khinh Vũ chém đứt...

La nhị thiếu gia có chút chật vật rồi.

Từ hăng hái bừng bừng biến thành chật vật, thời gian cực kỳ ngắn ngủi. La Khắc Địch dần dần có chút bó chân bó tay rồi.

Áp lực của địch nhân càng lúc càng lớn. La Khắc Địch luống cuống tay chân, đột nhiên liều mạng, xoạt một tiếng, rút phăng thắt lưng của mình ra!

Xoạt xoạt xoạt, đai lưng của La Khắc Địch bay múa như du long công tới, thì ra cái đai lưng này của hắn lại là một chiếc nhuyễn tiên đặc chế!

"Oa! La Khắc Địch dùng tới vũ khí bí mật rồi!" Kỷ Mặc kinh hô một tiếng, rống lên một tiếng giống như phát hiện ra tân đại lục: "Thì ra là một cái roi! Chậc chậc, lại còn màu đỏ nữa chữ....."

"Oa! Cái roi nay của La Khắc Địch không ngờ lại là màu đỏ....." Nhuế Bất Thông kinh hô một tiếng, cực kỳ buồn bực này: "Vậy cái roi còn lại của hắn màu gì?"

"Oa! Thì ra La Khắc Địch có hai cái roi...." Đổng Vô Thương kinh hô một tiếng, kêu lên: "Không biết hắn có phải dùng hết hay không?"

"Nếu như hắn dùng tất cả hai... thì đã sớm thắng rồi....." Sở Dương nhịn không được nói: "Chỉ cần nguyên một cái mặt dày đó cũng đủ ngăn cản hết mọi công kích rồi."

"Oa.... ha ha ha ha ha...." Năm người lập tức ôm bụng cười lớn. Cho dù là tên mặt lạnh như Cố Độc Hành cũng cười đến suýt rớt nước mắt.

La Khắc Địch đang kịch chiến tức tới thất khiếu bốc khói!

Thấy đám Cố Độc Hành tới nơi, La Khắc Địch còn đang hi vọng bọn hắn mau tới giúp mình, không nghĩ tới đám đồng bọn này không những không tới hỗ trợ, ngược lại còn đứng thật xa, sau đó bắt đầu hưng phấn soi mói, chỉ trỏ, như đang xem xiếc.

Đọc truyện chữ Full