Đối diện, Băng Linh cả người lượn lờ khí tức Băng Hàn, độc đáo là thủy nguyên khí trong không khí đều bị đông lại, hóa thành mảnh băng rới trên mặt đất.
- Băng Xuyên liệt!
Cảm nhận được áp lực Mộ Dung Khuynh Thành gây ra cho mình, Băng Linh công kích trước, thi triển ra tuyệt chiêu trong Băng Liệt quyền.
Ba!
Băng hàn quyền kình cách Mộ Dung Khuynh Thành ba trượng thì bỗng nhiên nổ tung ra.
- Thiên Ma Cầm Nã!
Thiên Ma Lực hội tụ trên tay, Mộ Dung Khuynh Thành đi tới trước, lăng không chụp một chưởng vào người Băng Linh.
Két!
Mặt đất bị nghiền nát, Băng Linh tránh né, từ hư không tạo ra một lưỡi đao từ chân khí băng hàn chém tới.
Mộ Dung Khuynh Thành thần sắc thản nhiên, bàn tay xinh xắn đẩy ở khoảng không, lưỡi đao bị nghiền nát, một cỗ dao động vô hình đánh lên hộ thể chân khí của Băng Linh, Thiên Ma Lực vô hình vô chất, khó lòng phòng bị, từ các trận tranh tài trước, phần lớn cao thủ trẻ tuổi đều bị Mộ Dung Khuynh Thành công kích trúng mà không hiểu tại sao.
- Băng Không Đại Liệt Trảm!
Băng Liệt Quyền là quyền pháp đỉnh giai, tộng cộng có mười bốn thức, ba sát chiêu cuối cùng rất khó tu luyện, cho tới bây giờ, Băng Linh miễn cưỡng mới có thể thi triển ra chiêu thứ ba yếu nhất trong đó là Băng Tinh Quyền, tuy Băng Không Đại Liệt Trảm không phải là sát chiêu nhưng uy lực lại vượt trên Băng Xuyên Liệt rất nhiều, gần tới tam đại sát chiêu.
Roẹt!
Lưỡi đao bán nguyệt trượt trước người Băng Linh, sau đó mang theo lực đao trảm không chém ra, bởi vì tốc độ quá nhanh, lại nhiệt độ thấp cho nên khiến không khí kết thành từng sợi băng tinh tế, huyễn lễ mà nguy hiểm.
Mộ Dung Khuynh Thành không dám coi thường, hai tay xuất hiện cách không nắm lại, thiên ma lực tràn ra.
Xèo....
Lưỡi đao giảm tốc độ, bề ngoài dường như bị bẻ cong.
Vỡ!
Mộ Dung Khuynh Thành thấy Băng Linh tiếp tục động, nhướng mày, Thiên Ma chân khí như nước biến mất, hóa thành thiên ma lực hư vô.
Bang một tiếng băng tuyết khắp trời, lúc này Băng Linh đã chuẩn bị xong tuyệt chiêu, chính là Băng Linh Bạo Diệt đã dùng trên người Diệt Trần.
Khúc côn cầu xoay tròn vọt tới Mộ Dung Khuynh Thành, thế công nhanh như điện.
- Thiên Ma Đại Thủ Ấn, chôn vùi!
Bạo Diệt bí quyết kinh khủng của Băng Linh, Mộ Dung Khuynh Thành mặc dù chưa tự mình trải qua, nhưng từ trận quyết đấu của Băng Linh và Diệp Trần, nàng có thể thấy một vài phần, đây tuyệt đối không phải tuyệt chiêu bình thường, là sát chiêu, uy lực cường đại có thể phá vỡ phòng thủ của Thiên Ma Lực, lại mang theo nhiệt độ thấp đến đáng sợ, khó chống đỡ.
Nàng ngẫm nghĩ một lát liền hủy bỏ Thiên Ma Lực Tràng, chân khí toàn thân quán trú vào tay phải bàn tay xinh xắn như múa ở trên không.
Ầm!
Cách bàn tay to trăm thước, tất cả các bông tuyết đều hóa thành hư vô, mà khúc côn cầu như lâm vào vũng bùn, tốc độ giảm bớt khiến kẻ khác giận sôi gan, sau đó bùm một tiếng, triệt để nổ tan.
Nếu như lúc trước, Mộ Dung Khuynh Thành thi triển ra một chiêu này thì cực kỳ hao tổn chân khí, sức chiến đấu giảm mạnh, chỉ là sau khi đề thăng Thiên Ma tới thập trọng, Thiên Ma Thủ Ấn đã có thể dễ dàng thi triển ra, chân khí tiêu hao mỗi lần khá ít so với tổng lượng chân khí vốn có.
- Thiên Ma Đại Thủ Ấn, Thiên Xích!
Thu hồi tay phải, Mộ Dung Khuynh Thành đánh tay trái ra ngoài.
Một màn kinh người phát sinh, Băng Linh dường như bị không gian bài xích, cả người không thể khống chế bắn ra ngoài, miệng tràn máu tươi.
Thân hình liên tục lộn vài vòng trên không trung, Băng Linh bình ổn rơi trên mặt đất, mở miệng nói:
- Thiên Ma Đại Pháp quả thực danh bất hư truyền, ta thua!
Hai đại tuyệt học của Phi Thiên Ma Tông chính là Thiên Ma Đại Pháp và Thông Thiên Ma Nhãn, Thông Thiên Ma Nhãn am hiểu xem thấu nhược điểm, một kích tất sát, Thiên Ma Đại Pháp lại chủ công, không chỉ có thể tu luyện ra Thiên Ma Lực Tràng, hơn nữa còn có toàn bộ võ học Thiên Ma Đại Thủ Ấn, trong tầng lớp võ học đỉnh cấp trên Chân Linh đại lục, thuộc về tồn tại thượng đẳng, rất khó tu luyện.
Quyền của Băng Linh tuy mạnh, nhưng lại bị Thiên Ma Lực Tr àng khắc chế, không thể tới gần cơ thể đối thủ, dưới tình trạng như vậy tự nhiên không làm gì được Mộ Dung Khuynh Thành.
- Đa tạ!
Mộ Dung Khuynh Thành ôm quyền nói.
Hai người xuống đài, trên khán đài không giảm náo nhiệt, tuyển thủ hạt giống đã có bốn người gặp nhau, vòng sau còn sáu người lên tràng, mà trong sáu người lại có năm người là tồn tại siêu cấp cao thủ, như Tư Không Thánh, Nghiêm Xích Hỏa, Lý Đạo Hiên, Lâm Vẫn cùng với Diệp Trần, về phần Mạc Ngôn bởi thua trên tay Thác Bạt Khổ nên nhân khí đại giảm, thua kém đám tiểu cực đầu nhiều.
- Trận thứ mười lăm, Lý Đạo Hiên chiến Nghiêm Xích Hỏa.
Ông!
Trên khán đài im lặng chốc lát chợt bùng nổ như lũ tràn.
Nghiêm Xích Hỏa bài danh đệ nhị trên Tiềm Long Bảng, là đao khách đệ nhất trong đám trẻ tuổi ở Nam Trác Vực, đao khí bá đạo vô cùng, đao khách thế hệ trước đều than thở không thôi.
Diệp Trần chưa xuất hiện thì Lý Đạo Hiên có thể coi như kiếm khách đệ nhất trong giới trẻ Nam Trác Vực, kiếm sắc bén vô tình, giơ tay nhấc chân đều có thể lấy mạng người, được xưng là Vô Tình kiếm khách.
Một vị là đệ nhất đao khách, một người là đệ nhất kiếm khách, hai người giao thủ khiến mọi người quan chiến trong lòng sôi trào, không ít người yết hầu khô khốc, con mắt trợn tròn, gắt gao nhìn lên võ đài.
- Ba năm chưa giao thủ với ngươi, không biết Vô Tình Kiếm có thể phá Điệu đao của ta không?
Nếu Tư Không Thánh là vương giả trong giới trẻ, vậy Nghiêm Xích Hỏa chính là phách giả trong giới trẻ khí phách tự nhiên bễ nghễ thiên hạ.
- Thử xem là biết!
Lý Đạo Hiên mặc quần áo xanh vóc người mảnh khảnh, đứng ở đó dường như một trận gió có thể thổi bay nhưng khi kiếm xuất hiện trên tay thì một loại phong mang ý tràn ngập khiến khoảng không như chìm trong kiếm ý, tùy ý có thể cắt đứt kim loại.
Nghiêm Xích Hỏa quét mắt nhìn Lý Đạo Hiên, ngạo nghễ nói:
- Ba năm trước ngươi không phải đối thủ của ta, ba năm sau cũng không là đối thủ, hiện tại ta cho ngươi ba chiêu, trong ba chiêu, ta không xuất đao, ngươi nếu có thể khiến ta rút đao là ta bại, thế nào?
Lý Đạo Hiên nhướng mày:
- Quá ngông cuồng, để xem ngươi làm cách nào giữ được đao trong vỏ.
- Ha ha, vậy đến đây đi! Nếu ngay cả ba chiêu của ngươi ta cũng không đỡ nổi, thì làm sao có thể tranh đệ nhất đây?
Không nói tiếp lời thừa, đao thế trên người Nghiêm Xích Hỏa dâng lên, đao chưa ra khỏi vỏ nhưng khiến người ta cảm nhận hắn như là một thanh trường đào, khí phách thiên hạ vô song!
Lý Đạo Khiên rút kiếm, không nhìn thấy kiếm, chỉ thấy một dải kiếm quang nhàn nhạt lao ra, chợt lóe rồi biến mất.
- Phá cho ta!
Nghiêm Xích Hỏa hét lớn, chân khí xích hồng phóng lên cao, hóa thành một cự đao nóng cháy dài mười trượng, trầm trọng nện lên không trung.
Kiếm quang như gió, vô ảnh vô hình, cự đao của Nghiêm Xích Hỏa mặc dù phá nát kiếm quang nhưng sau một khắc, kiếm quang lại một lần nữa tụ hợp, chém tới đối thủ.
- Được! Kiếm chiêu sắc bén lắm, phong ý cảnh cũng thật quỷ dị!
Diệp Trần con mắt nheo lại, kiếm quang của Lý Đạo Hiên phóng ra như trận gió, gió thổi, càng chống lại gió càng thổi mạnh, có thể nói, gió sẽ không bao giờ tán đi, mãi luôn tồn tại.
- Phong ý cảnh thì làm sao, trợ cho đao thế của ta đi!
Nghiêm Xích Hỏa cách không hít một hơi, trong tay xuất hiện một ánh đao đỏ sậm, sau khi thôn phệ kiếm quang của Lý Đạo Hiên, uy thế càng tăng, như lửa tràn vào núi đánh tới Lý Đạo Hiên.
Chiêu này vừa ra, một nửa tiểu cự đầu biến sắc, quả thực bá đạo, đem công kích của đối phương cho mình dùng.
Lý Đạo Hiên thần sắc ngưng trọng, ba năm không gặp, đao đạo của Nghiêm Xích Hỏa tiến bộ không thể tưởng tượng chỉ dựa vào phong ý cảnh tuyệt đối không thể bắt hắn bày ra thực lực chân chính.
- Sát sinh!
Vô tình kiếm vừa ra, Lý Đạo Hiên cả người như biến mất cảm tình, không hề bận tâm gì, kiếm của hắn cũng không có bất cứ cảm tình gì, chỉ có phong mang sắc bén vô tận, như muốn chém nát tất cả.
- Phá cho ta!
Trường đao chưa ra khỏi vỏ, lực công kích của Nghiêm Xích Hỏa đại giảm, đối với kiếm thứ hai của Lý Đạo Hiên, tinh khí thần hắn dâng tới đỉnh, song chưởng làm đao, hay tay như chuôi tự động chém ra đao mang đỏ bừng, cách không đánh cùng một chỗ.
Xuy xuy....
Một màn hoành tráng hiện ra trên không tung, khắp trời đầy đao khí cùng kiếm khí, dường như ong vỡ tổ cực kỳ đồ sộ.
- Kiếm thứ ba, sát diệt!
Kiếm này vừa ra, không khí quỷ dị bình tĩnh lại, kiếm quang bắn thẳng Nghiêm Xích Hỏa.
Nghiêm Xích Hỏa lùi một bước, hắn nói cho Lý Đạo Hiên ba chiêu, ngoại trừ tự tin, quan trọng là muốn khiêu chiến cực hạn, nếu có thể vô sự tiếp được ba kiếm của Lý Đạo Hiên, hắn tự nhiên có tư cách khiêu chiến Tư Không Thánh, nếu không, khỏi cần chiến nữa.
Một kiếm của Lý Đạo Hiên sắc bén vô cùng, Nghiêm Xích Hỏa lùi tới đâu dường như cũng bị một mũi nhọn nhìn chòng chọc vào, lông tóc dựng ngược.
Tới lúc này, Nghiêm Xích Hỏa đã muốn vận dụng bảo đao, đao không ra khỏi vỏ, hắn trực tiếp dùng vỏ đao chém ngang, đao mang đỏ sậm như núi lửa bùng nổ, ảo giác nham thạch nóng cháy khắp trời, như xuyên thủng nhân tâm đánh tới kiếm quang.
Ầm ầm!
Ba trăm thước trên võ đài xuất hiện hai chủng màu sắc, một loại là bạch ngân nhàn nhạt, một loại là sắc đỏ vô tận, phân biệt rõ ràng không ai nhường ai.
Lúc này, tất cả mọi người đều ngừng hô hấp, con mắt không chớp rất sợ bỏ qua một màn quan trọng nhất, trong mắt họ Nghiêm Xích Hỏa cường đại không thể tin nổi, đao không rời vỏ có thể bình yên ngăn trở ba kiếm của Lý Đạo Hiên, không rơi vào hạ phong thực sự vô cùng đáng sợ.
Diệp Trần có cái nhìn khác với mọi người, Nghiêm Xích Hỏa tuy mạnh nhưng Lý Đạo Hiên không kém, Nghiêm Xích Hỏa sở dĩ có thể ngăn cản ba kiếm của Lý Đạo Hiên ngoại trừ thực lực bản thân siêu cường quan trọng hơn là hắn hiểu rõ Lý Đạo Hiên, đổi thành một kiếm khách xa lạ ngang thực lực, Nghiêm Xích Hỏa sẽ không sơ sẩy như vậy, ngoại trừ những nguyên nhân này, còn có một nguyên nhân khác, mọi người đều biết, ba chiêu nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, khi hai kiếm khách và đao khách thực lực tương đương gặp nhau, một người không có đao, sức chiến đấu đại giảm, chỉ là duy trì ba chiêu hẳn không thành vấn đề, dù sao đao ý cảnh vẫn còn chỉ thiếu lực công kích và đao thế mà thôi, không có khả năng xuất hiện tình trạng thất bại thảm hại.
Đương nhiên, Nghiêm Xích Hỏa cũng lợi hại, trong vòng ba chiêu không rơi vào hạ phong, bài danh thứ hai trên Tiềm Long Bảng quả thực không phải hạng tầm thường.
- Ba chiêu đã qua!
Tam chiêu đã là cực hạn của Nghiêm Xích hỏa, hắn không chút do dự rút đao, đao thể liên tục tràn ra, ý cảnh núi lửa phun trào thôi động, trong nhát mắt phá kiếm thế của Lý Đạo Hiên, như hồng thủy sơ khải dũng mãnh vọt tới.
- Sát không!
Ba kiếm trước, Lý Đạo Hiên nhìn như không có lưu tình, nhưng đối mặt với đao khách chưa rút đao thế tiến công của hắn vô thức yếu hơn nhiều, có thể hắn cho rằng thắng không quang vinh, lúc này Nghiêm Xích Hảo vừa rút đao, khí thế của Lý Đạo Hiên nâng cao một bậc, kiếm ý bắt đầu khởi động.
Keng!
Mấy lần chớp mắt, hai người giao thủ hơn mười hiệp, hỏa tinh nóng cháy văng khắp nơi, căn bản không thấy bóng người loại chiến đấu kinh tâm động phách này khiến mọi người như quên thở, khuôn mặt đỏ bừng.
Tia lửa biến mất, hai người giao thủ càng nhiều, tần suất ngày càng cao, Ma Nhãn của Mạc Ngôn lần đầu tiên cảm thấy con mắt có chút đau nhức.
Xuy!
Một đạo nhân ảnh bắn ra, là Lý Đạo Hiên, bờ vai của hắn một mảnh ửng đỏ, y phục biến thành tro bụi.
Nhìn Nghiêm Xích Hỏa lần nữa, hắn không chút thương tổn, chỉ là bên tai bị sén đứt mấy sợi tóc, tóc theo gió mà bay, nhẹ rơi trên mặt đất.
- Tiếp sát chiêu của ta không chết, trong ba năm ngươi là người đầu tiên.
Trương đao vào vỏ, Nghiêm Xích Hỏa sờ thái dương, tràn ngập cảm thán nói với Lý Đạo Hiên. Nguồn truyện:
Khụ!
Lý Đạo Hiên nhổ ra một búng máu:
- Đáng tiếc chung quy vẫn kém một chút.
Sau một trăm chín tám chiêu thì hắn xuất thủ chém đứt một vài sợi tóc của Nghiêm Xích Hỏa, sau đó trong nháy mắt công kích của Nghiêm Xích Hỏa tới, trường đao đánh lên vai hắn, thời khắc quan trọng bị hắn dùng một ngón tay bắn ra, miễn khỏi trọng thương, những cỗ nóng cháy kia khiến kinh mạch hắn bị hao tổn.
Hai người quyết đấu, Lý Đạo Hiên thua nửa chiêu.
Vù!
Hư ảnh hình rồng của Nghiêm Xích Hỏa đánh về phía Lý Đạo Hiên, khi trở về, từ bảy trượng tám tới tám trượng hai, cách Tư Không Thánh ngày càng gần.
- Đặc sắc, Nghiêm Xích Hỏa không hổ là tiểu cự đầu gần với Tư Không Thánh, Lý Đạo Hiên không ngăn nổi hắn.
- Đặc sắc quả thực đặc sắc, nhưng hoàn toàn không nhìn thấy gì, không biết cuối cùng bọn họ phân thắng bại thế nào.
- Nếu ngay cả ngươi cũng nhìn ra thì còn gì đặc sắc nữa!
Hai người xuống đài, tâm tình mọi người không hề nguội đi, vòng tranh tài tới còn có hai trận tiểu cự đầu quyết đấu, không biết ai gặp ai đây.
Trận thứ mười sáu là Từ Tĩnh chiến Tứ Dạ, hai người phong cách tương tự, lấy cứng đối cứng, cuối cùng Từ Tĩnh hơn một chút đánh bại Tứ Dạ.
Trận mười bảy Cao Phong đấu Ngụy Nhân Kiệt, kiếm đạo Cao Phong cao siêu không theo khuôn mẫu, đao của Ngụy Nhân Kiệt mở rộng vô hạn, rất có phong thái quý phái, hai người giao thủ hơn ba mươi hiệp, Cao Phong đánh bay trường đao Ngụy Nhân Kiệt, kiếm đặt trên cổ đối phương.