TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đế Tôn
Chương 403: Bạo lực chém giết (2)

Đang!

Phá Quân Kích rơi vào trên Sơn Hải Đỉnh, nổ kinh thiên động địa, áp lực lạ thường để cho dưới chân của Giang Nam trầm xuống, núi lớn ùng ùng chìm xuống hơn mười trượng, loạn thạch bay tứ tung, thanh thế kinh người!

Cường giả giống như bọn họ, đã có thể làm được di sơn đảo hải, Thần Thông vô lượng, một kích kia của Ma La Côn Ngô nếu đổi lại cường giả chủng tộc khác, chỉ sợ trực tiếp sẽ bị phách toái!

- Đỡ được?

Ma La Côn Ngô trong lòng cả kinh, ngay sau đó song tay vừa lộn, Phá Quân Kích cao cao vung lên, lần nữa hung hăng đánh xuống, lạnh lùng nói:

- Ta xem ngươi có thể ngăn ta mấy kích!

Phá Quân Kích của hắn chính là dùng tài liệu luyện chế Thiên Cung chi bảo luyện chế thành, mỗi ngày lấy đạo văn trên Đạo Đài ân cần săn sóc, tích chứa tâm huyết của hắn từ lúc sanh ra, không nghĩ tới còn không cách nào phá vỡ Sơn Hải Đỉnh của Giang Nam!

Đương đương đương!

Tiếng nổ không dứt, hắn ở trong thời gian nháy con mắt liền phách mấy chục kích, núi lớn dưới chân Giang Nam không ngừng run rẩy, ùng ùng chìm xuống, lực lượng to lớn theo hai chân của hắn truyền vào sơn thể, đem ngọn núi lớn này sinh sôi áp trầm mấy trăm trượng, thấp một mảng lớn!

- Ma La Thần Tộc chính là chủng tộc chiến đấu, lực chiến đấu ở trong nhiều Thần tộc, cho dù không phải là thứ nhất, cũng có thể đứng hàng Top 3.

Giang Nam lù lù mà đứng, tùy ý Ma La Côn Ngô phách chém, mắt lộ ra vẻ hưng phấn, sát khí trong lòng xuẩn xuẩn dục động, đột nhiên phía sáu thiên dực hiện lên, nhanh như tia chớp hướng Ma La Côn Ngô bay đi, trường thanh cười nói:

- Để cho ta tới xem một chút, chiến lực của ngươi như thế nào!

Đạo Đài của hắn đột nhiên lơ lửng, trôi ở trên đỉnh đầu, đạo văn trong Đạo Đài rung chuyển không nghỉ, Thiên Ma Cầm không người nào tự bắn ra, dây cung bị đạo văn kích thích, boong boong kêu to, một khúc Thiên Ma Táng Thần Khúc vang lên, âm luật truyền khắp tứ phương, âm ba đánh sâu vào, công phạt thần hồn của Ma La Côn Ngô!

Cùng lúc đó, Ngũ Kiếp Chung cũng đương đương rung động, thần thức vỡ bờ, rung chuyển thần thức của Ma La Côn Ngô!

- Ma Chung Bá Thể!

Giang Nam quát lên, thân hiện ba mặt tám cánh tay, thân cao sáu bảy mươi trượng, dưới chân giẫm tường vân, giống như một pho tượng Ma Thần, Đạo Âm Cổ từ Đạo Đài bay lên, rơi ở trước mặt của hắn, càng lúc càng lớn, chu vi có khoảng năm mươi sáu mươi trượng.

Đông!

Giang Nam một quyền lại một quyền oanh về phía trước, quả đấm rơi vào trên Đạo Âm Cổ, tiếng trống chấn động không dứt, đạo âm hóa thành đạo văn hướng phạt mọi nơi, chỉ thấy đại địa di động, hóa thành phấn vụn, vô số cây cối ở trong đạo văn rối rít nghiền nát, một tòa núi lớn phía sau Ma La Côn Ngô như làm bằng vôi, bị đạo âm vừa xông, chỉ thấy núi đá hóa thành thạch phấn, hướng phía sau phiêu đãng bay đi, hóa thành một đạo sương mù màu xám tro dài đến mấy trăm dặm, hôi mông mông một mảnh!

Cũng không lâu lắm, tòa núi lớn kia liền bị Đạo Âm Cổ chấn nát bấy, không còn sót lại chút gì!

Giang Nam tiến sát từng bước, tiếng trống, tiếng chuông, tiếng đàn hướng phạt không ngừng, Ma La Côn Ngô buồn bực rống không dứt, liên tiếp lui về phía sau, tai mắt mũi miệng không ngừng có máu tươi chảy ra, đột nhiên vung Phá Quân Kích lên hung hăng hướng Đạo Âm Cổ, Thiên Ma Cầm cùng Ngũ Kiếp Chung chém xuống!

- Ngũ Kiếp Chung của ta không sợ Phá Quân Kích của hắn, nhưng Đạo Âm Cổ cùng Thiên Ma Cầm nếu bị bổ trúng, chỉ sợ uy năng sẽ bị hao tổn!

Giang Nam trong lòng cả kinh, thu hồi Đạo Âm Cổ cùng Thiên Ma Cầm, chỉ còn lại có Ngũ Kiếp Chung còn đang đương đương rung động.

Ma La Côn Ngô bị chấn đến thần hồn điên đảo, nện bước thác loạn, sau một khắc Giang Nam đã đến gần trước người, tám cánh tay tề động, như mưa to hướng hắn công tới!

Phá Quân Kích trong tay Ma La Côn Ngô trên dưới tung bay, liều mạng ngăn cản, Giang Nam đã gần đến bên cạnh, pháp bảo Phá Quân Kích này ngược lại chuyển động mất linh, rất là chật vật.

Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, đột nhiên đem Phá Quân Kích cao cao vứt lên, tế lên trên đỉnh đầu, mình xích thủ không quyền đón nhận Giang Nam, chiến kích trên đỉnh đầu không ngừng đánh xuống, để cho Giang Nam khó lòng phòng bị!

Thình thịch thình thịch!

Cước bộ của hai người rơi xuống, đại địa nổ tung, xuất hiện từng cái từng cái rãnh to chu vi trên dưới một trăm trượng!

Thân thể của Giang Nam so với hắn không kém chút nào, còn có ba mặt tám cánh tay, chiếm cứ thượng phong, đỉnh đầu lại có Sơn Hải Đỉnh ngăn trở Phá Quân Kích, làm cho Ma La Côn Ngô liên tiếp bại lui, tùy ý hắn gào thét như thế nào, thủy chung không cách nào cùng Giang Nam chống lại, trong lòng vạn phần biệt khuất.

Hắn có huyết mạch Ma La Thần Tộc thuần khiết, nhưng còn không phải là đối thủ của "Hỗn huyết" Giang Nam này, hắn vẫn lấy huyết mạch tinh khiết làm ngạo, giờ phút này bị nhục, trong nội tâm gặp phải đả kích có thể nghĩ.

Đột nhiên, một bàn tay trắng như ngọc bay tới, một đầu ngón tay như ngọc, đi thẳng tới đỉnh đầu của Giang Nam, cái bàn tay này bấm tay liên đạn, đương đương đương, ngón tay liên tiếp bắn tới Sơn Hải Đỉnh, trong lòng Giang Nam cả kinh, chỉ thấy Sơn Hải Đỉnh nhất thời bị bàn tay này bắn bay!

Ma La Côn Ngô mừng rỡ:

- Chết cho ta!

Phá Quân Kích xuy một tiếng đánh xuống, sau một khắc đi tới đỉnh đầu của Giang Nam!

Giang Nam rốt cục tức giận, nổi giận gầm lên một tiếng, tám tay đột nhiên riêng phần mình nhiều ra một thanh cự phủ năm màu, tám búa liên phách, Phá Quân Kích từng khúc gảy lìa, búa quang tươi đẹp, cắt ngang đi qua, thủ chưởng tuyết trắng như ngọc kia đang chuẩn bị lấy đi Sơn Hải Đỉnh của hắn, liền bị trấn áp mạnh mẽ, búa quang của Giang Nam cắt qua, cái bàn tay này nhất thời bị đánh nát bấy!

Thủ chưởng bạch ngọc không tỳ vết kia không phải là Thần Thông, mà là huyết nhục chi thể chân thật, bị Giang Nam tám búa băm nát, máu tươi văng khắp nơi, ngay sau đó một tiếng kêu đau truyền đến, nghe giống như là thanh âm của cô gái.

Sau khi thanh âm phát ra, chỉ thấy huyết nhục bị Giang Nam cắt toái lại hết thảy bay lên, nhanh chóng tổ hợp, lần nữa hóa thành một ngọc thủ, nhưng không có lần nữa hướng Sơn Hải Đỉnh chộp tới, mà là nhanh chóng lùi về.

- Ngươi là ai?

Sắc mặt Giang Nam trầm xuống, hướng phương hướng bàn tay bạch ngọc đánh tới kia nhìn lại, chỉ thấy chủ nhân của bàn tay là một thiếu nữ áo lam, da trắng nõn hơn tuyết, tay áo tung bay, đứng ở trên đỉnh núi cách đó không xa, cùng mình giằng co.

- Bắc Hành Thần Tộc, Bắc Hành Tuyết!

Thanh âm nàng kia thanh thúy, rất là dễ nghe, cười nói:

- Gặp qua Giang đạo hữu, tiểu muội thấy đạo hữu cùng Côn Ngô đạo hữu tranh nhau, đại đỉnh trên đỉnh đầu thật sự lợi hại, không nhịn được động tâm, muốn mượn tới vui đùa một chút.

- Bắc Hành Tuyết?

Giang Nam vẫy tay, Sơn Hải Đỉnh lần nữa rơi vào đỉnh đầu của hắn, mỉm cười nói:

- Bắc Hành Tuyết, đỉnh của ta ở chỗ này, ngươi tới cầm, lấy đi được đỉnh liền là của ngươi.

Đôi mắt đẹp của Bắc Hành Tuyết chớp động, có chút kiêng kỵ nhìn cự phủ trong tay hắn, chậm chạp không dám tiến lên.

Đọc truyện chữ Full