Diệp Trần đưa mắt nhìn đối phương, phun ra một chữ:
- Cút!
- Làm càn, dọc theo đường đi ta nhịn ngươi đã lâu, hỏi lại ngươi một câu, rời khỏi hay không? Bằng không ta sẽ khiến ngươi mất hết mặt mũi, tiếp tục dây dưa, ngày sau phải giết ngươi. Vừa nói, hai mắt Đoàn Lăng Vân phun ra thần quang hãi nhân. Thần quang này tựa như có thể phân liệt linh. Dù không nhìn vào mắt, đều có thể cảm thụ được cảm giác đầu váng mắt hoa, sợ hãi không biết đang ở đâu, đau đớn từ trong lòng truyền đến. Lúc này, Đoàn Lăng Vân để Liệt Hồn Thần Nhãn thôi động đến cực hạn, hắn tin tưởng, Diệp Trần tuyệt đối đỡ không được. Cho dù là Xích Thủy Tiểu Chân Nhân cũng không dám tới gần hắn.
- Rất đáng tiếc, ngươi không có cơ hội này.
Diệp Trần thấn sắc bình tĩnh trở lại, tựa hồ có dự định hóa can qua thành ngọc lụa, thế nhưng khi thấy hai mắt của hắn, sẽ không nghĩ như vậy nữa. Đây là loại con mắt gì, bên trong không mang theo bất kỳ chút cảm tình nào, so với băng còn muốn lạnh hơn, so với máu tươi còn muốn chói mắt hơn, Sát Lục Ý Chí vô cùng tựa như hỏa sơn phun trào, đại địa đoạn liệt, mang theo khí thể sát phạt tất cả bắn ra.
Thương!
Hai đạo ánh mắt tựa như hai thanh tuyệt thế hung kiếm giao nhau, trên hư không va chạm, nghênh đón thần quang của Đoàn Lăng Vân, đó là sát lục kiếm đạo ý chí của Diệp Trần.
Phốc xuy!
Liệt Hồn Thần Quang tựa như gặp phải khắc tinh, bị thiết cát thành nghìn vạn phần, tâm thần tương liên, Đoàn Lăng Vân kêu thảm một tiếng, bưng hai mắt cực nhanh rút lui, theo khe hở ngón tay, có thể thấy ám hồng sắc tiên huyết chảy xuống, uốn lượn như rắn.
- Diệp Trần, ngươi dám làm thương con mắt của ta, ngươi nhất định phải chết.
Đoàn Lăng Vân rít gào, tiếng thê lương tràn đầy phẫn nộ và sát khí, còn có một tia sợ hãi.
Diệp Trần bước về phía Đoàn Lăng Vân, tiếng bước chân không nặng không nhẹ tựa như tử thần đòi mạng, khiến hồn Đoàn Lăng Vân cũng run rẩy, kinh hãi nói:
- Ngươi muốn làm gì, nơi này là Tam Âm Thành, giết ta, Liệt Hồn Tông tất nhiên sẽ biết, đến lúc đó trên trời dưới đất, ai cũng vô pháp cứu ngươi.
Lòng tin của Đoàn Lăng Vân đã bị Diệp Trần đánh tan. Nếu đổi lại là dĩ vãng, dù cho hai mắt thụ thương, hắn cũng sẽ không sợ hãi. Hơn nữa hắn tin tưởng vững chắc, từ một vài tuyệt thế thiên tài ra, hắn sẽ không thua bất kỳ kẻ nào, có gì phải sợ hãi. Hiện tại, trong lòng hắn ngoài phẫn nộ, còn lại là sợ hãi, căn bản ngưng tụ không ra lòng tin cùng Diệp Trần quyết nhất tử chiến.
- Ta không có ý niệm giết ngươi trong đầu, chí ít, hiện tại không có, nhưng không nên khiêu chiến giới hạn của ta.
Mới thoáng gặp Đoàn Lăng Vân, nên Diệp Trần không hề để ý tới đối phương.
Đoàn Lăng Vân có loại xung động xoay người một quyền đánh chết Diệp Trần. Hiện tại chính là thời cơ tốt nhất, cũng có khả năng thành công nhất. Bất quá, hắn do dự, từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên tại phương diện sát nhân do dự, không phải hắn do dự có giết Diệp Trần hay không, mà là không dám.
- Ghê tởm!
Đoàn Lăng Vân biết, hắn triệt để thất bại, thể xác và tinh thần cùng bại. Đối với Diệp Trần oán hận tới mức nước của tam giang, tứ hồ đều không rửa sạch được, từ oán hận chuyển thành oán độc.
Mộ Dung Khuynh Thành và Phi Thiên Ma Tông Thái Thượng trưởng lão chú ý tới tình hình bên này, lão giả cau mày hỏi:
- Đó là bằng hữu của ngươi?
- Không phải.
Mộ Dung Khuynh Thành còn chưa có coi Đoàn Lăng Vân là bằng hữu.
- Không phải là tốt rồi, người này tâm tính thực sự không được tốt lắm.
Lão giả cũng không phải khinh thường Đoàn Lăng Vân thất bại và ngu muội. Mà là khinh thường hắn nhu nhược. Nếu như hắn có thể cố lấy dũng khí đại chiến một hồi với Diệp Trần, hắn sẽ nhìn bằng cặp mắt khác. Đáng tiếc người này nhìn như cường đại, còn phải xem khi lâm vào tuyệt cảnh có biểu hiện ra được hay không? Diệp Trần đã bức Đoàn Lăng Vân tới tuyệt cảnh, nhưng không có gặp phải sắp chết phản công.
Phía sau Đoàn Lăng Vân ngoài mười bước, Diệp Trần lắc đầu, trên mặt nổi lên cười nhạt, hắn đã làm tốt chuẩn bị đại chiến, chỉ là thấy đối phương không có biểu hiện ra cường thế.
- Thanh niên nhân, ngươi là Diệp Trần đi sao!
Lão giả bỗng nhiên truyền âm cho Diệp Trần.
Diệp Trần gật đầu:
- Tiền bối, chính là tại hạ.
- Không sai, Nam Trác Vực ta có thể xuất ra thiên tài như ngươi, là số mệnh sở trí, tiếp tục duy trì nhé!
Lão giả đối với Diệp Trần rất hài lòng, đương nhiên, đây là tâm tính của hắn bình thản, không có mâu thuẫn với Diệp Trần. Nếu hắn là địch nhân của Diệp Trần, liền vô pháp nghĩ được như vậy.
- Được rồi, tiểu bối các ngươi trò chuyện, ta sẽ không xen vào nữa.
Lão giả dặn Mộ Dung Khuynh Thành vài câu, xoay người lướt tới một tòa lầu cao ba mươi ba tầng, nơi đó có bằng hữu đang đợi hắn.
Thu hồi tầm mắt, Mộ Dung Khuynh Thành nhìn về phía Diệp Trần:
- Chúng ta đi thôi.
Đoàn Lăng Vân đã rời khỏi, hai mắt thụ thương, hắn cần chữa thương mấy ngày. Hơn nữa hắn không còn mặt mũi đứng bên cạnh Mộ Dung Khuynh Thành nữa, trong lòng oán hận đối với Diệp Trần có thể nghĩ.
Trên đường phố.
Hai người sóng vai bước đi.
- Nơi cực âm có rất nhiều truyền thuyết, phiến đại địa này vẫn duy trì địa hình Thượng Cổ thời đại, chưa bao giờ phát sinh sự kiện cải biến địa hình cùng với núi lửa phun trào. Ở chỗ này, còn lưu lại dấu vết của Thượng Cổ thời đại, một ít văn hóa di tích bảo trì cũng rất hoàn hảo.
Một bên chậm rãi bước đi, Mộ Dung Khuynh Thành vừa giới thiệu về nơi cực âm với Diệp Trần.
Diệp Trần nói:
- Ở đây địa khí và âm khí thật là dày đặc, quỷ dị vô cùng.
- Ừm, nơi cực âm được xưng là âm, không phải không có đạo lý, ở đây là nơi tà mà sinh sôi vào Thượng Cổ thời đại. Truyện Tiên Hiệp -
Tam Âm Thành lớn không thể tưởng tượng, hai người đi nửa ngày, cũng chỉ đi được một vài nơi, cuối cùng hai người cùng vào nghỉ trong một tiểu lâu.
...
Tây khu Tam Âm Thành.
Trong phòng khách phòng đấu giá.
- Cơn gió nào đã thổi Âm Ma Tông tới đây, vô cùng hoan nghênh nha!
Hội trưởng phòng đấu giá khuôn mặt tươi cười đi vào, chắp tay với người tới.
Nhân ảnh đưa lưng về phía hôi trưởng quay đầu lại, rõ ràng là Linh Hải Cảnh Tông Sư từng xuất hiện trên hắc thạch bình nguyên. Đương nhiên, thân phận thực sự của hắn là Linh Hải Cảnh Tông Sư, được mọi người gọi là Âm Ma Tông, có thể lấy tông làm danh hiệu, thực lực có thể nghĩ. Dù sao " tông " là đại biểu cho tông môn, dùng lên trên người, đủ để nói rõ vấn đề.
Âm Ma Tông nhếch miệng cười:
- Lần này ta tới đây, là có đồ vật muốn giao phó quý phòng đấu giá bán đấu giá hộ.
- A, có thể để Âm Ma Tông xuất thủ, đồ vật đó tất không phải phàm vật, không biết là bảo vật gì?
Hội trưởng rất vui, đồ vật mà Linh Hải Cảnh Tông Sư từ đấu giá hội mua được, rất ít khi đem bán đấu giá. Đồ vật đem đi là bọn họ căn bản chướng mắt, tình nguyện tặng người, thứ tốt dù cho vô dụng, cũng sẽ lưu lại.
- Không phải bảo vật gì cả, là địa đồ.
- Chẳng lẽ là địa đồ tàng bảo?
Nghe vậy, hội trưởng thốt ra, ngẫm lại thấy sai, nếu là tàng bảo địa đồ, đối phương sẽ không lấy ra bán đấu giá, tự mình tầm bảo không phải càng tốt sao?
- Là địa đồ thời cổ tìm kiếm bí mật Bất Tử Chi Thân.
Âm Ma Tông chậm rãi nói.
- Cái gì, bí mật Bất Tử Chi Thân.
Cho dù hội trưởng từng gặp qua rất nhiều bảo vật, cũng không nhịn được tim đập nhanh hơn, Bất Tử Chi Thân là cái gì? Đó chính là tuyệt đối không thể giết chết, hoặc giả rất khó giết chết. Vương giả Sinh Tử Cảnh có thể khiến người kính ngưỡng, trừ thực lực tự thân, quan trọng hơn là bọn họ đều có Bất Tử Chi Thân. Vương giả Sinh Tử Cảnh cấp thấp có thể Đoạn Chi Trọng Sinh, chém đấu hắn xuống, vẫn không chết, mà dễ dàng phục hồi như cũ. Trừ phi có thể chém hắn thành một đống thịt vụn. Vương giả Sinh Tử Cảnh cao cấp càng thêm kinh khủng, lấy máu cũng đủ để sống lại. Ngươi có chém hắn thành đống thịt vụn, nhưng chỉ còn lại một giọt máu, hắn cũng có thể sống sót.
Về phần Bất Tử Chi Thân theo như lời Âm Ma Tông đại biểu cái gì. Hội trưởng cho rằng cũng là một loại Đoạn Chi Trọng Sinh. Trên lịch sử không chỉ một lần truyền ra bí mật Bất Tử Chi Thân, nhưng cuối cùng cho thấy, không đến Sinh Tử Cảnh lại có thể có Bất Tử Chi Thân, chỉ cùng Vương giả Sinh Tử Cảnh bình thường không sai biệt lắm, sẽ không bị Vương giả Sinh Tử Cảnh chú ý. Bọn họ cũng không nhàn rỗi đi truy tìm mình đã nắm giữ cái gì.
Âm Ma Tông tự tin tràn đầy nói:
- Không sai, chính là bí mật Bất Tử Chi Thân, không biết có tư cách để quý phòng đấu giá bán đấu giá hộ hay không?
- Nếu như là thật, đương nhiên là có tư cách. Chỉ là bí mật Bất Tử Chi Thân không phải vật thường, giá bán nhất định cao, đến cuối cùng nhận định là giả, sẽ tổn hại tới danh dự của phòng đấu giá.
Hội trưởng không dám khẳng định Âm Ma Tông có lấy ra hàng thật hay không? Có thể là hàng giả, loại chuyện này trước đây không phải chưa từng xảy ra.
Âm Ma Tông nói:
- Cái này đơn giản, ngươi cứ định giá bán thấp, sau đó thanh minh một chút, không biết rõ là thật hay giả, có thể bán được bao nhiêu linh thạch thì cứ bán bấy nhiêu là được.
- Rất thấp?
Nhíu mày, hội trưởng nói:
- Cách này cũng được, bất quá ngươi cho rằng nên đưa giá bao nhiêu thì thỏa đáng?
Ra giá bán tốt, hắn sẽ lấy được phân nửa tiền. Do đó cần phải thương lượng cho tốt.
- Vậy một nghìn khối Trung phẩm linh thạch đi sao!
Âm Ma Tông khẩu xuất kinh nhân.
- Âm Ma Tông, ngươi không phải nói chuyện cười đi sao! Một nghìn Trung phẩm linh thạch, cái này cũng quá thấp. Mười vạn hai mươi vạn Trung phẩm linh thạch đều rất thấp, phi thường thấp.
- Ta đương nhiên không phải thích nói giỡn, ta phục chế ba trăm phần địa đồ. Mỗi phần ra giá ba trăm Trung phẩm linh thạch, ba trăm phần cũng có hơn ba mươi vạn, vượt lên trước một trăm vạn cũng không thành vấn đề.
Nghe Âm Ma Tông vừa nói như vậy, hội trưởng có chút sửng sốt, phục chế ba trăm phần địa đồ bán đấu giá, đối phương rốt cuộc có ý tứ gì? Thiếu linh thạch sao? Nhưng thiếu linh thạch cũng có thể dùng một phần bán ra với giá cao, tin tưởng có Bất Tử Chi Thân làm mánh lời, một phần địa đồ đạt được mấy trăm vạn Trung phẩm linh thạch không thành vấn đề, thậm chí còn cao hơn. Chớ quên nơi cực âm Linh Hải Cảnh đại năng rất nhiều, đừng nói mấy trăm vạn Trung phẩm linh thạch, để cho bọn họ xuất ra hơn mười vạn Thượng phẩm linh thạch cũng đều liều mạng một phen. Đương nhiên tiền đề là làm tốt chuẩn bị coi tiền như rác, mà phân thành ba trăm phần bán đấu giá, tổng giá trị có thể sẽ đề thăng tới mức rất cao, nhưng không có biện pháp sáng tạo kỳ tích.
- Ta đã hiểu rõ, nơi này là ba trăm phần địa đồ, làm phiền quý phòng đấu giá.
Âm Ma Tông từ trong Trữ Vật Linh Giới lấy ra cái rương, mở ra, bên trong đầy cuốn da thú, mặt trên có khắc địa đồ hình thù kỳ quái.
- Được rồi!
Hội trưởng lắc đầu, thu hồi cái rương, sau đó giao cho Âm Ma Tông mười lăm vạn khối Trung phẩm linh thạch. Hắn cũng không lo lắng Âm Ma Tông giở trò gian trá. Nếu giở trò gian trá mà nói, mười lăm vạn khối Trung phẩm linh thạch không đáng, lấy thân phận Linh Hải Cảnh Tông Sư, mười lăm vạn khối Thượng phẩm linh thạch đều hạ giá.
- Vậy tại hạ cáo từ.
Âm Ma Tông xoay người rời khỏi phòng khách. Sau đó một khắc, miệng hắn lộ ra dáng tươi cười quỉ dị, đồng thời có chút như trút được gánh nặng.
Hắn đoạt được phần địa đồ nay đã hơn năm mươi năm. Trong năm mươi năm, hắn khổ tâm nghiên cứu, muốn tham ngộ được bí mật Bất Tử Chi Thân. Nhưng năm mươi năm qua đi, hắn vẫn không có manh mối. Đến hiện tại, hắn rốt cuộc có chút hối hận, hối hận đạt được phần địa đồ này. Nếu như trong năm mươi năm qua, nhất tâm tu luyện, đột phá đến Sinh Tử Cảnh không phải không thể, mà trở thành Vương giả Sinh Tử Cảnh, còn cần bí mật Bất Tử Chi Thân làm gì. Lãng phí thời gian năm mươi năm, một chút thu hoạch cũng không có, không có ai so với hắn nghẹn khuất hơn.
Thế nhưng trực tiếp buông tha nghiên cứu địa đồ, ngang với hoàn toàn lãng phí năm mươi năm. Hắn không cam lòng, cũng không nguyện tiếp thu sự thực này. Rốt cuộc, hắn nghĩ đến một biện pháp, đó chính là để địa đồ chia làm ba trăm phần, đem bán đấu giá. Có ba trăm người giúp hắn nghiên cứu địa đồ, hi vọng cũng tăng thêm ba trăm lần, nói không chừng có chút thu hoạch. Về phần vì sao không chia ra năm trăm phần, một nghìn phần, đó là hắn sợ địa đồ quá lan tràn, xuất hiện chuyện ngoài ý muốn. Thật muốn phục chế hơn một nghìn phần, còn không bằng trực tiếp công bố ra ngoài.
- Hi vọng đừng khiến ta thất vọng, thực mong chờ ngày đó đến.
Âm Ma Tông lòng đầy hy vọng rời khỏi.
Tam Âm Thành cứ ba tháng cử hành một lần đại hình đấu giá hội, cự ly cách ngày tổ chức bán đấu giá còn chưa đến một ngày đêm.
Trong lúc nhất thời, Tam Âm Thành kín người hết chỗ, nhân vật có uy tín danh dự đều tụ tập tới tòa thành thị cổ xưa này, thậm chí bao gồm cao thủ các đại tông phái bên ngoài.
Tinh Cực Cảnh nhiều như chó, Linh Hải Cảnh đi đầy đường.
Những lời này miêu tả tình trạng của Tam Âm Thành lúc này vô cùng nhuần nhuyễn.