TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Kiếm Đạo Độc Tôn
Chương 450: Lâm tràng chỉ điểm

Đúng như Mộ Dung Khuynh Thành sở liệu, người chú ý đến Diệp Trần còn không nhiều bằng nàng, cho dù là thanh niên tuấn nhã thanh niên và thanh niên tóc đỏ đều trước tiên chú ý đến mình, không có coi Diệp Trần như là đối tượng cần xem xét. Không phải sức quan sát của bọn hắn không đủ, trên thực tế, Mộ Dung Khuynh Thành và Diệp Trần đi cùng một thời gian tương đối dài nàng mới cảm nhận ra điều này, đổi thành đại năng cấp Chân Nhân cấp Tông Sư cũng chưa hẳn có thể nhìn ra Diệp Trần không tầm thường.

Trên bầu trời có bốn đầu Chân Long chi khí, nhưng mặt đối mặt, rất khó phát giác được ai có Chân Long chi khí, Diệp Trần cũng không cách nào từ trong quan sát biết rõ việc đó được, cũng chỉ có vương giả Sinh Tử Cảnh Vương và Tinh Tượng đại sư tinh thông phong thủy mới có thể biết, cái này không quan hệ đến nhãn lực và thực lực.

Dần dần, người chạy đến càng lúc càng ít

Người ở Chỉ Điểm Giang Sơn Đài đã vượt quá 300, gần tới 400, trong đám người, Diệp Trần thấy được bọn người Nghiêm Xích Hỏa, Lý Đạo Hiên, Thác Bạt Khổ, Lâm Vẫn, Băng Linh, Cốc Du Vân cùng với Càn Vân, đương nhiên, còn có một Tư Không Thánh thân mang áo bào đen nữa.

- Diệp Trần, Mộ Dung, đã lâu không gặp.

Nghiêm Xích Hỏa, Lý Đạo Hiên đi tới.

Diệp Trần nói:

- Các ngươi cũng thế.

- Ha ha, Diệp Trần, thật sự đã quá lâu không gặp rồi, sau Vũ Đạo Trà Hội chúng ta nhất định phải hảo hảo đánh một hồi, mấy năm này ta đã trãi qua tu luyện Địa Ngục đấy.

Có thể nói với Diệp Trần như vậy cũng chỉ có Thác Bạt Khổ, lúc trước khi lần đầu tiên hắn nhìn Diệp Trần cũng chính là tới khiêu chiến.

Diệp Trần cười khổ một tiếng

- Trước tiên ứng phó Vũ Đạo Trà Hội lần này đã rồi nói sau.

- Yên tâm, nhân số của chúng ta tuy rằng ít, nhưng không thể nào rơi lại phía sau được.

Thác Bạt Khổ cực kỳ tự tin.

Sau đó, Băng Linh thần sắc lạnh như băng cũng đã tới.

Bên kia.

Tư Không Thánh và hai thanh niên cũng mang áo bào đen đứng cùng một chỗ.

- Hắn chính là Diệp Trần, nhìn có vẻ không được tốt lắm thì phải?

Hắc bào nhân niên kỷ hơi nhỏ cẩn thận liếc mắt đánh giá Diệp Trần, mở miệng nói.

Tư Không Thánh nói:

- Rất nhanh sẽ biết, hỏi nhiều làm gì.

- A, có thể đáng cho Đệ Tứ Dạ ngươi chú ý như vậy, có lẽ cũng có chút thủ đoạn, nhưng không biết sẽ đạt đến trình độ gì.

- Đệ Thất Dạ, ngươi bớt tranh cãi đi, người tham gia Vũ Đạo Trà Hội ai cũng không phải là nhân vật đơn giản, coi chừng lật thuyền trong mương đấy.

- Ha ha, yên nào, ta cũng không phải là tiểu hài tử lên ba đâu.

Ánh mắt thâm thúy, Tư Không Thánh chuyển dời ánh mắt đến trên người Diệp Trần, mà lúc này, Diệp Trần cũng đúng lúc nhìn qua, ánh mắt của hai người chạm vào nhau.

"Diệp Trần, Vũ Đạo Trà Hội lần này, ta đã đợi thật lâu rồi, ngươi cũng không khiến ta thất vọng, lựa chọn tham gia Vũ Đạo Trà Hội. "

Nội tâm Tư Không Thánh kích động, rất nhiều người không biết, kỳ thật hắn chính là Đệ Nhất Dạ trong Lãm Nguyệt Lâu Thất Dạ, mà Lãm Nguyệt Lâu chỉ là chi nhánh của Tà Vương Lâu thôi. Sau Vũ Đạo Trà Hội lần trước, hắn được Tà vương mời đến Tà Vương Lâu, chỉ có điều thân phận hơi cải biến một chút, từ Lãm Nguyệt Lâu Đệ Nhất Dạ biến thành Tà Vương Lâu Thất Dạ dự khuyết. Dựa vào Vương giả huyết mạch và thiên phú ngộ tính của cá nhân, hắn tiến bộ như thần, chẳng nhưng vượt qua thân phận Thất Dạ dự khuyết, hơn nữa bài danh nhanh chóng tăng lên, trở thành Đệ Tứ Dạ trong Tà Vương Lâu Thất Dạ, thực lực gần với Đệ Nhất Dạ, Đệ Nhị Dạ và Đệ Tam Dạ, rất được Tà vương coi trọng.

Lần này hắn trở về, ngoại trừ quét sạch nổi hổ thẹn của lần Vũ Đạo Trà Hội trước kia, cũng muốn đánh bại địch nhân cũ Diệp Trần này, hoàn thành tâm nguyện lớn nhất của mình.

Diệp Trần, chờ khiêu chiến của ta!

Từ ánh mắt của đối phương thấy được quyết tâm kinh người, trên mặt Diệp Trần lộ ra dáng cười nhàn nhạt. Bốn năm không thấy, đối phương quả thật đã trở nên càng cường đại hơn rồi, hơn nữa thân phận tựa hồ đã cải biến. Hai thanh niên bên cạnh hắn cũng không đơn giản, trong phong khinh vân đạm cất dấu tự tin cực độ, loại tự tin này khác với tự tin thông thường, nói đúng ra là một loại vinh quang, một loại vinh quang về thân phận của mình.

Tụ tập tất cả thanh niên tuấn kiệt của Nam Phương Vực, Chỉ Điểm Giang Sơn Đài một mảnh náo nhiệt, có giả vờ thân thích với nhau, có nhìn nhau không thuận mắt, giương cung bạt kiếm, còn có châm ngòi thổi gió, Lã Vọng buông cần, lúc này đây, nhưng tuổi trẻ tuấn kiệt này hợp thành một cái tiểu giang hồ.

Phương đông, một mảnh khí cơ nghiêm nghị đập vào mặt, tất cả mọi người đều dừng mọi chuyện lại, ngay ngắn nhìn qua.

Trên hòn đảo nhỏ bên hồ, một tuyệt thế mỹ nữ dáng người thon dài, tóc xanh như thác nước, lông mày kéo dài đụng đến tóc mai đã tới. Nàng mặc một bộ quần áo màu xanh da trời, bả vai hơi rộng, khí tràng rất đủ, trong xinh đẹp không thiếu nhu tình, trong nhu tình không thiếu khí phách thiết huyết, nếu cố gắng để hình dung thì... nàng tựa như một nữ võ thần, nữ hoàng đế, là một thể mâu thuẫn giữa nhu tình và khí phách, mỗi một người đàn ông đều có thể từ trên người nàng tìm thấy điểm mình yêu thích.

Nàng không phải là ai khác, mà chính là người có thanh danh dần siêu việt Thiên Thư công tử - Lôi Chi Công Chúa, người chủ trì Vũ Đạo Trà Hội lần này.

- Các vị, Tĩnh Ngạo Huyên tới chậm một bước, thật có lỗi.

Lôi Chi Công Chúa mặc mộ bộ quần áo màu xanh da trời đi tới Chỉ Điểm Giang Sơn Đài, ánh mắt lợi hại như lôi đình nhìn quanh một vòng, hai tay ôm quyền nói.

- Tốt một cái nữ trung hào kiệt, nữ trung Đế Hoàng!

Từ lúc Diệp Trần đi vào Chỉ Điểm Giang Sơn Đài nhìn thấy được hai thứ tốt, cái tốt thứ nhất là Chỉ Điểm Giang Sơn Đài, cái tốt thứ hai chính là Lôi Chi Công Chúa, qua đó có thể thấy được đối phương mang đến cho hắn cảm giác mãnh liệt thế nào.

- Đâu có, đâu có, chúng ta cũng vừa mới tới thôi.

- Không có gì đâu Tĩnh công chúa.

- Nếu người chủ trì đã tới rồi, vậy thì Vũ Đạo Trà Hội cũng nên bắt đầu thôi!

Mọi người khách khí, hàn huyên, đương nhiên, cũng có người không chờ được nữa.

Lôi Chi Công Chúa gật gật đầu. Nói:

- Cũng đúng với ý ta, mọi người dựa theo vực của mình, đều ngồi xuống đi!

Chỉ Điểm Giang Sơn Đài có tất cả trên trăm cái đình đài, trong đình đài có bàn có ghế dựa, phía sau còn có những thị nữ xinh đẹp phục vụ.

Nghe vậy, thanh niên tuấn kiệt của từng vực tụ lại cùng một chỗ, chọn mấy cái đình đài gần nhau ngồi xuống, bọn người Diệp Trần cũng chọn ba cái đình đài phía nam, phân biệt ngồi xuống.

Ghé mắt nhìn lại, Diệp Trần chú ý tới Tư Không Thánh và hai thanh niên áo đen chọn một cái đình đài ở phụ cận, Cốc Du Vân ngồi cùng một chỗ với bọn họ, về phần Lý Kiệt thì không đạt được tư cách tiến vào Cẩm Tú Viên. Vậy thì nếu không tính hai gã hắc bào nhân, cộng thêm Tư Không Thánh nữa thì... toàn bộ Nam Phương Vực đỉnh đã tới mười bảy người, rõ ràng là một phương có nhân số ít nhất.

Cùng Nam Trác Vực có nhân số không sai biệt lắm chính là Hoành Lĩnh Vực, tổng cộng hai mươi người, trong hai mươi người này, rất hiển nhiên lấy thanh niên mặc nguyệt bạch trường bào và thanh niên mặc quần áo tàng sắc đứng đầu, những người khác đều kém hơn không ít.

Bỏ qua Nam Trác Vực và Hoành Lĩnh Vực thì những vực khác phải cao hơn một cấp bậc, trong đó lấy Hắc Kim Vực, Vân Lan Vực, Phiêu Miểu Tuyết Vực đứng đầu, cấp bậc, nhân số theo thứ tự là ba mươi lăm, bốn mươi, ba mươi tám. Cấp bậc tương đương với những vực này là hai vực còn lại, Hỏa Chiểu Vực nhân số là ba mươi sáu, Tuyết Thiết Vực là bốn mươi hai.

Lại tăng thêm một cấp bậc nữa.

Chỗ Kim Sa Vực của Cốc Linh Tử có 55 người.

Phù Quang Vực của Thiên Thư công tử có sáu mươi người.

Vực có nhân số nhiều nhất tất nhiên là Lôi Vực, đạt đến bảy mươi tám, chiếm cả thảy mười lăm cái đình đài

Tổng cộng tính toán lại, Vũ Đạo Trà Hội lần này có cả thảy thanh niên tuấn kiệt của mười vực tham gia theo thứ tự là Lôi Vực, Phù Quang Vực Kim Sa Vực, Vân Lan Vực, Phiêu Miểu Tuyết Vực, Hắc Kim Vực, Hoành Lĩnh Vực, Nam Trác Vực cùng với Hỏa Chiểu Vực và Tuyết Thiết Vực. Nói vậy cũng không đúng lắm, bởi vì hai gã thanh niên áo đen ở cùng một chỗ với Tư Không Thánh không phải là thanh niên tuấn kiệt của bất kì vực nào cả.

Nơi đình đài của Diệp Trần có ba người, theo thứ tự là Diệp Trần, Thác Bạt khổ và một thiên tài tuyệt tỉnh mới toát ra của Nam Trác Vực, tên gọi là Mạc Linh Phong. Mạc Linh Phong không phải là đệ tử của Lục phẩm tông môn, mà là xuất thân từ thất phẩm tông môn, trên trận đấu Tiềm Long Bảng vừa qua, hắn bỗng nhiên nổi tiếng, đạt được thành tích đệ tam của Tiềm Long Bảng, quả thật đã chấn kinh tất cả mọi người, được xưng là một đời thiên tài mới ba năm về sau thay thế lớp thiên tài cũ. Về phần Mộ Dung Khuynh Thành thì ngồi ở trong một cái đình đài bên cạnh, nàng dù sao cũng là đệ tử của Phi Thiên Ma Tông, cũng nên ngồi cùng một chỗ với người của Thiên Ma Tông mới phải, mà Mạc Ngôn lại có chút không hòa thuận với Diệp Trần.

Tuy rằng là một đời thiên tài mới thay thế lớp cũ, nhưng Mạc Linh Phong ở trước mặt Diệp Trần ngay cả một chút tính tình cũng không có, thậm chí hơi câu thúc. Phải biết rằng, Diệp Trần cũng không lớn hơn bao nhiêu so với hắn, chỉ chênh lệch có một tuổi rưỡi, chỉ có điều Diệp Trần xuất đạo sớm hơn so với hắn thôi.

Thác Bạt khổ cười hì hì nói với Mạc Linh Phong:

- Buông lỏng chút đi, hắn không ăn người đâu.

Nghe vậy, Mạc Linh Phong xấu hổ cười cười, hắn cũng không biết chuyện gì xảy ra nữa, ngồi cùng một chỗ với Diệp Trần cảm thấy rất áp lực, nhưng người khác cũng có cảm giác này, kể cả Thác Bạt khổ.

Diệp Trần nhìn hắn cười cười, không nói gì cả.

Trên mặt bàn đủ các loại điểm tâm hoa quả tràn ngập màu sắc, một ít điểm tâm và hoa quả văn sở vị văn (*mới nghe lần đầu), thấy cũng chưa hề thấy, bên cạnh còn có thị nữ xinh đẹp pha trà hộ, lúc hương trà nồng đậm tản dật ra ngoài, ngửi một chút liền cảm thấy dư vị vô cùng, vui vẻ thoải mái.

Lúc này, thanh âm của Lôi Chi Công Chúa từ xa xa truyền lại.

- Vũ Đạo Trà Hội hai năm một lần, là nơi tụ hội cho những người cùng cấp trao đổi, hi vọng mọi người không cần phải câu nệ quá mức, một bên thưởng thức trà, một bên xem người khác luận bàn, chẳng phải là một chuyện tốt sao.

Người chủ trì trà hội lần trước, Thiên Thư công tử tiếp lời:

- Tĩnh công chúa nói không sai, người tham dự Vũ Đạo Trà Hội đều là một phương tuấn kiệt, mọi người đến đây cũng đừng quá so đo việc thắng thua, mọi người cần so chính là có đốn ngộ, có tiến bộ hay không, đó mới chính là mục đích khi tổ chức Vũ Đạo Trà Hội.

- Nếu Tĩnh công chúa và Thiên Thư công tử đều đã nói vậy rồi, vậy thì do ta bắt đầu đi, ta, Hắc Kim vực Hoa Phong, có ai nguyện ý cùng ta chiến một trận không

Hoa Phong căn bản không hề lo lắng thực lực bản thân sẽ chênh lệch quá nhiều với người ứng chiến, ở Vũ Đạo Trà Hội, lúc đi lên khiêu chiến, thì người chủ trì sẽ đoán chừng thực lực của đối phương trước, nếu cảm thấy cùng hắn không sai biệt lắm thì mới có thể đi lên, người tự cho mình mạnh hơn nhiều thì căn bản sẽ không đi lên, thắng thì sao, đối phương cũng không phải là Thiên Thư công tử hay Lôi Chi Công Chúa.

- Ta, Phiêu Miểu Tuyết Vực Lâm Anh Hào đến chiến với ngươi.

Bá!

Phương hướng nơi đình đài của Phiêu Miểu Tuyết Vực, một đạo thân ảnh bắn ra ngoài.

- Xin chỉ giáo!

- Xin chỉ giáo!

Hai người đứng cách nhau mấy chục thước, ôm quyền với nhau, chợt ánh mắt bắt đầu trở nên lợi hại... mắt không nháy lấy một cái nhìn chằm chằm vào đối phương, tìm kiếm thời cơ để ra tay.

Uống!

Hoa Phong xuất thủ trước, đánh tới.

Lâm Anh Hào cũng không dám lãnh đạm, tiến lên ngăn trở. Bạn đang đọc truyện được copy tại

Hai người một dùng chùy, ngươi kia sử kiếm, đánh nhau đến túi bụi, không khí chấn động.

Cuối cùng, vẫn là Hoa Phong cao hơn một chút, thắng được trận luận bàn đầu tiên của Vũ Đạo Trà Hội.

Đã có mở đầu thì tiếp theo dễ dàng rồi, thanh niên tuấn kiệt của từng vực nhao nhao xuất hiện, có đôi khi thậm chí có hai ba tràng luận bàn tiến hành cùng một lúc, Chân Nguyên lưu hoa mỹ phản xạ ra hào quang thất thải, võ kỹ đặc sắc liên tiếp xuất hiện, vô cùng hoa lệ, mà mọi người bên trong đình đài thì vừa uống trà, một bên vừa quan sát trận đấu, thích ý phi phàm.

Trong lúc đó, Nam Trác Vực cũng có mấy người đi lên, đều là nhưng thiên tài trẻ tuổi mới xuất hiện, nhưng bọn hắn và những thiên tài của vực khác chênh lệch quá xa, không có ngoại lệ, toàn bộ đều bại trận lại khiến cho bọn người Nghiêm Xích Hỏa có chút nhíu mày.

- Ha ha, Nam Trác Vực các ngươi không người sao? Cho người mạnh nhất của các người lên đây đi! Ta đánh bại một thể luôn

Đánh bại một gã thiên tài của Nam Trác Vực, tên thanh niên tóc có chút vàng ngón tay chỉ về phía đình đài của Nam Trác Vực, thần thái dị thường cuồng ngạo.

Lập tức, tất cả mọi người đều nhìn về phương hướng của Nam Trác Vực.

- Nam Trác Vực quả nhiên không người a! Mười bảy người đã bị liên tiếp đánh bại năm, còn lại mười hai người thì có thể làm được gì chứ?

Đọc truyện chữ Full