- Không biết trong tam đại kiếm khách này, đến cùng ai là người cuối cùng đây?
Mọi người nhao nhao nghị luận, có phần cảm thấy hứng thú.
Nhấc đại kiếm màu đen lên, Hắc Kiếm Khách nhìn về Diệp Trần ở phía xa, đạm mạc nói:
- Ta không giống với những kiếm khách bình thường, kiếm vừa xuất vỏ thì phải thấy máu, nếu không thì tâm ý không thông, khó lòng thư sướng, ngươi tốt nhất là chuẩn bị tốt đi, miễn trách ta không có nhắc nhở ngươi.
Diệp Trần nhẹ nhàng cười cười
- Máu này, chưa chắc là của ta đâu, có lẽ của ngươi cũng nên.
Âm điệu nói chuyện của Diệp Trần không cao, thần sắc cũng không lạnh lùng, nhưng mọi người rõ ràng cảm nhận được một cổ ý chí nghiêm nghi đập vào mặt.
- Tuy rằng thái độ rất hung hăng càn quấy, nhưng không thể không thừa nhận, người này không đơn giản.
- Đối mặt với Hắc Kiếm Khách đã tìm hiểu Sát Lục Kiếm Ý cũng dám đáp lời như thế, thật không biết thiên tính hắn là thế, hay là có nắm chắc nữa.
- Phải cần loại trình độ gì mới dám nói ra lời nắm chắc kiểu thế.
Không thể nghi ngờ, lời của Diệp Trần đã chọc giận Hắc Kiếm Khách, hắn sâm lãnh nói:
- Đến cùng là máu của ai, rất nhanh sẽ biết thôi, Sát Phá Lang!
Chân phải Hắc Kiếm Khách khẽ dời nửa bước, hai tay nắm chặc đại kiếm màu đen đột nhiên đánh xuống, kiếm quang thô bạo màu đen thế như chẻ tre, bí mật mang theo ác lang gào thét chém về phía Diệp Trần.
- PHÁ...!
Phi thân xoáy lên, Diệp Trần một kiếm chém vỡ kiếm quang màu đen, tay trái thò qua bên eo, hai sợi Thanh Liên kiếm khí xuy xuy bắn ra, khó lòng phòng bị.
- Chiêu này vô dụng với ta thôi.
Tay trái của Hắc Kiếm Khách cũng thò qua, ngón trỏ và ngón giữa phân biệt đè lên ngón cái, bắn ra hai đạo chỉ lực màu đen, chỉ lực như đao, lăng không cản Thanh Liên kiếm khí lại.
PHỐC! PHỐC!
Hắc Kiếm Khách vẫn còn xem thường Thanh Liên kiếm khí, chỉ công của hắn tuy rằng không kém, nhưng sao có thể vượt qua Thanh Liên kiếm khí cất chứa trong người Diệp Trần được, chỉ thấy chỉ lực màu đen có chút dừng lại, lập tức bị nghiền nát, tách ra thành hai sóng xung kích hình tròn, tốc độ khuếch tán của sóng xung kích rất nhanh nhưng vẫn không bì được với tốc độ bắn ra của Thanh Liên kiếm khí
Leng keng!
Dưới sự bất đắc dĩ, Hắc Kiếm Khác giơ đại kiếm màu đen lên, hai điểm hỏa tinh trước ngực nổ bung trong hư không
- Đây là kiếm khí gì, rõ ràng lại không thua kém kiếm khí do bảo kiếm chém ra chút nào, thậm chí còn mạnh hơn một chút?
Hắc Kiếm Khách vốn tưởng rằng Diệp Trần tu luyện môn chỉ công gì đó, khiến cho lúc thúc phát ra chỉ lực cũng giống với kiếm khí, thực chất uy lực cũng không bằng kiếm khí. Nhưng giờ hắn phát hiện mình đã sai rồi, hai sợi kiếm khí này, uy lực còn vượt qua kiếm khí bình thường rất nhiều.
Hắc Kiếm Khách kinh ngạc, Diệp Trần cũng kinh ngạc, uy lực của Thanh Liên kiếm khí hắn rõ hơn ai hết, dưới tình huống bình thường, kiếm khí hắn dùng trung phẩm bảo kiếm thúc dục ra còn không bằng Thanh Liên kiếm khí, trừ phí là kiếm khí do tuyệt chiêu phát ra mới có thể lực áp Thanh Liên kiếm khí. Đối phương có thể dùng chỉ lực để suy yếu một nửa uy lực của kiếm khí, nhất định là chỉ pháp Địa cấp đỉnh giai, cũng chỉ có chỉ pháp Địa cấp đỉnh giai mới có thể làm được thế thôi.
"Thanh Liên kiếm khí của ta đã tiêu hao bốn đạo rồi, tiếp theo nếu không cần thiết thì không nên dùng nữa. "
Thanh Liên kiếm khí là đòn sát thủ khi cận chiến, Diệp Trần không muốn để người khác biết rõ điểm mấu chốt của mình.
Thừa dịp Hắc Kiếm Khách vung kiếm đánh tan Thanh Liên kiếm khí, thân hình Diệp Trần đột nhiên hạ xuống, kiếm quang dài đến hơn 1000m tựa như thiên chi kiếm, dứt khoát chém xuống.
- Vỡ cho ta!
Nếu là kiếm khách bình thường thì nhất định sẽ lấy phòng làm chủ, toàn lực phòng thủ trọng kích của Diệp Trần, nhưng ở trong tự điển của Hắc Kiếm Khách không hề có khái niệm phòng ngự, hắn há miệng gào thét, tóc đen hung hăng dựng ngược lên, khí kình đen như mực vọt lên, nương theo đại kiếm màu đen trong tay hắn đón đánh kiếm quang.
Ầm ầm!
Hai kiếm giao kích tạo nên một quả cầu năng lượng màu đen, quả cầu năng lượng mới đầu mới chỉ chừng nửa ngón út, sau nháy mắt đã bành trướng đến chừng một mét rồi.
- Không tốt, các vị, toàn lực ngăn cách sóng năng lượng!
Lôi Chi Công Chúa nhướng mày, thanh âm dưới sự thúc dục của Chân Nguyên, lấy một tốc độ nhanh hơn tốc độ siêu âm khuếch tán ra ngoài. Mà đồng thời trong lúc nói chuyện, nàng hết sức vùng bàn tay nhỏ lên, một đạo Chân Nguyên bích chương sáng óng ánh long lanh lóe ra Lôi Đình được dựng lên, ngăn trở tất cả các đình đài ở phía sau, sau đó lại lan tràn ra hai phía, kết nối với những Chân Nguyên bích chướng do người khác dựng nên..
Sau khí tất cả Chân Nguyên bích chướng hợp thành một vòng, phong tỏa toàn bộ sân luận bàn của Chỉ Điểm Giang Sơn Đài vào trong, quả cầu năng lượng màu đen cuối cùng cũng bạo phát.
Bởi vì thanh âm bạo tạc quá lớn, tất cả mọi người ngược lại không nghe được tiếng nổ mạnh, chỉ thấy trước mắt một mảnh sáng ngời, Chân Nguyên bích chướng bị suy yếu từng chút một, ngay sau đó, sóng năng lượng không có chỗ phát tiếng phóng lên trời, hóa thành một cột sóng năng lượng đường kính hai mét phóng thẳng mây xanh, như muốn xé rách tất cả
Từ bên ngoài Lôi Đô thành mà xem, cột sáng năng lượng chọc trời kia rất khiến người khác chú ý, mọi người trong nội thành Lôi Đô thầm hít một hơi khí lạnh, không biết Vũ Đạo Trà Hội hai năm một lần đến cùng sôi động đến trình độ nào, thanh thế đáng sợ như thế hiển nhiên người thường không thể nào làm được.
"Long"
Cột sáng năng lượng nổ tùng, tiếng ầm ầm nổ vang truyền ra bốn phương tám hướng. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Chỉ là phía trên sân bãi đã không còn một bóng người, Diệp Trần và Hắc Kiếm Khách đều biến mất.
- Diệp Trần, tiếp ta một kiếm.
Trên bầu trời, thân ảnh Hắc Kiếm Khách hiện ra, hai tay hắn nắm chặt đại kiếm màu đen, giơ cao khỏi vai, chợt eo phát lực, truyền đến cơ bắp nơi hai tay, cuối cùng dùng một phương thức như bạo tác rót vào bàn tay.
Hổn hển!
Một vòng hắc sắc tàn nguyệt hiện ra, kiếm ba vô cùng đáng sợ xòe ra như hình quạt, lấy một tốc độ vượt quả cảm nhận của mọi người bắn ra.
Đối mặt với một kiếm kinh người này, tay trái Diệp Trần rút ra Lôi Trạch Kiếm, cũng không điều chỉnh phương thức cầm kiếm, trực tiếp xông lên phản công
Ngâm!
Một đạo kiếm quang lóng lánh như Lôi Đình lóng lại lần nữa thắp sáng không trung của Lôi Đô, dùng một tư thái bá khí tăng dần chém ngược xuống, đến mức, không khí trong hư không bị đánh nát bất, vết kiếm màu đen nhìn mà giật cả mình.
Thiên Lôi Thiết!
Dùng lực lượng lúc này thi triển ra Thiên Lôi Thiết, uy lực còn muốn hơn xa so với một trận chiến với Xích Thủy Tiểu Chân Nhân lúc nãy, có thể là được phát ra theo quán tính, cũng có thể là cầm kiếm tay trái hoặc cầm ngược trường kiếm để đón đánh, sau khi chém ra một kiếm này, trong nội tâm Diệp Trần chợt có cảm ngộ, tựa hồ đã minh bạch thứ gì đó.