- Chết đi cho ta!
Đánh đến lúc này, Ngự Thú Vương đã không còn sợ hãi Yêu Ma Vương nữa, xem ra, mấy chục vạn năm bị phong ấn chẳng những đã làm sói mòn đại bộ phận ma lực của đối phương, mà còn khiến lực phòng ngự của hắn hạ đến điểm thấp nhất nữa, phải biết rằng lực phòng ngự của yêu ma cũng rất đang sợ, hơn xa nhân loại.
Ầm ầm!
Đầu lâu của Yêu Ma Vương bị nện sâu vào lòng đất, ma huyết tuôn ra.
Thiểm Linh Vương không bỏ qua cơ hội, theo cánh tay trái còn lại của Yêu Ma Vương vẽ qua một cái, cả cánh tay cực lớn của yêu ma cũng bị cắt xuống.
- Chém đầu!
Hắc Lôi Vương còn tuyệt tình hơn, giơ phủ đầu lên, toàn lực bổ xuống, chỉ nghe một tiếng ầm vang, mặt đất rung động dữ dội, một cái đầu lâu như núi bị chém đứt, đánh bay, thân hình xoay tròn, phủ đầu trong tay Hắc Lôi Vương xé rách hư không, lưu lại một đạo quang hồ tối như mực, triệt để đánh nát đầu lâu của Yêu Ma Vương.
- Chết rồi!
Mộ Dung Khuynh Thành thản nhiên nói.
Diệp Trần nói:
- Có thể có biến cố gì không?
Mộ Dung Khuynh Thành lắc đầu
- Không có khả năng, Yêu ma linh trí thấp, sau khi đạt tới Sinh Tử Cảnh, ngoại từ tự nhiên đã nắm giữ đệ nhất trọng của Bất Tử Chi Thân - Đoạn Chi Trọng Sinh, đệ nhị trọng Huyết Nhục Diễn Sinh thì căn bản không có khả năng tu thành được, nếu không vào thời kỳ toàn lực, có ma lực khổng lồ cung cấp, Yêu ma tuyệt đối là ác mộng của tất cả mọi người.
Diệp Trần ngẫm lại thấy cũng đúng, ưu thế của Yêu ma đã khá lớn rồi, nếu lại nắm giữ Huyết Nhục Diễn Sinh thậm chí Tích Huyết Diễn Sinh thì... vào thời Thượng Cổ Nhân loại không có khả năng dành thắng lợi được.
Choảng!
Nhưng vào lúc này, lồng ngực của Yêu Ma Vương bỗng nhiên vỡ ra, bên trong tối om một mảnh, không có cái gì, chỉ là sau một khắc, từ trong những bộ vị khác của Yêu Ma Vương hội tụ đến một mảng lớn Ma lực lưu, ma lực lưu tụ tập cùng một chỗ, hình thành nên một ma lực quang cầu màu đen, trong quang cầu màu đen là hắc sắc tinh mang đang không ngừng lưu chuyện, hắc sắc tinh mang này so với Hắc toản lộng lẫy nhất thì còn cô đọng hơn gấp trăm lần, quả thật có thể chọc mù mắt người khác. Vèo một tiếng!
Hắc sắc tinh mang phá ngực mà ra, khoảng cách gần nghìn dặm chớp mắt đã đến, chui vào trong lồng ngực của Mộ Dung Khuynh Thành, sau đó không có một tia dấu hiệu nào nữa.
- Ma lực tinh hoa!
Ba vị vương giả lên tiếng kinh hô.
Ma tộc có một đặc điểm là sau khi chết trận, ma lực tinh hoa trong cơ thể sẽ tiến vào trong cơ thể một Ma tộc khác, ma lực tinh hoa này trong khoảng thời gian ngắn không cách nào phát huy được hiệu dụng, nhưng qua một thời gian, sẽ dần dần trở thành ma lực của bản thân tên Ma tộc kia, gia tăng tu vị của hắn.
Ba người còn chừng từng đối phó với Ma tộc, nên đã quên mất chuyện này.
Ngự Thú Vương mặt hàm sát cơ nhìn về phía Mộ Dung Khuynh Thành, cười lạnh nói:
- Ma tộc không có khả năng còn tồn tại, vậy đối phương hẳn là Nhân ma có được Ma tộc huyết mạch rồi, tiểu cô nương, vận khí của ngươi không tốt, ta chính là nhất hệ phản đối Nhân Ma đấy!
- Chỉ là một nhân vật tầm thường, giết đi là được.
Thiểm Linh Vương vốn đối với việc Hắc Lôi Vương đoạt được cực phẩm phủ đầu rất khó chịu, hắn không dám đối nghịch với Hắc Lôi Vương, vừa vặn mang Mộ Dung Khuynh Thành ra để trút giận, chỉ là một Nhân Ma, giết thì giết thôi, tin rằng sẽ không ai làm gì hắn cả, dù sao hắn cũng không phải là triệt để diệt Nhân Ma gia tộc.
Tiện tay hất lên, trong tay Thiểm Linh Vương bắn ra quang tuyến ám hồng sắc, lập tức bao trùm thân hình Mộ Dung Khuynh Thành lại, Diệp Trần ở bên cạnh ngay cả thời gian nháy mắt cũng không kịp, chứ đừng nói chi đến xuất thủ tương trợ, hơn nữa, Vương giả ra tay, hắn không thể ngăn được.
Lập tức quang tuyến như muốn thôn phệ Mộ Dung Khuynh Thành, phía sau lưng Mộ Dung Khuynh Thành đột nhiên xuất hiện một cái hư ảo đại môn huyền ảo, một thân ảnh uyển chuyển đủ khiến thiên địa thất sắc đi ra, nàng duỗi cánh tay dài trắng như ngọc của mình ra, chống đỡ sự xâm nhập của quang tuyến ám hồng sắc.
Ba!
Theo ánh sáng màu đỏ sậm tan rả, khuôn mặt của thân ảnh lộ ra trong tầm mắt mọi người, đây là một nử tử trẻ tuổi phong tao tuyệt đại, thoạt nhìn không quá 25, ba búi tóc đen như thác nước, một mực kéo dài đến lòng bàn chân, hai mắt như sao, tản mát ra khí tức sáng chói thần bí, ngoại trừ những thứ đó ra thì thứ gì cũng không nhìn được cả, lại tựa hồ như xem qua liền quên, rất khó lưu lại hình ảnh trong đầu.
- Huyền Hậu!
Trên thực tế, đây là lần đầu tiên Diệp Trần nhìn thấy Huyền Hậu, về phần bức họa kia của Huyền Hậu thì khuôn mặt mơ hồ, phảng phất như bị che lấp trong sương mù dày đặt, không thấy rõ được chân dung, nhưng chỉ cần liếc qua Diệp Trần đã biết người trước mặt chính là Huyền Hậu, nói đúng ra là ý chí ảnh tưởng của Huyền Hậu.
Thiểm Linh Vương chấn động, hắn thật sự không nghĩ tới, chỗ dựa sau lưng Mộ Dung Khuynh Thành chính là Huyền Hậu, Huyền Hậu là ai, chỉ sợ Chân Linh đại lục không ai không biết, thời gian đối phương bước vào Sinh Tử Cảnh bất quá chỉ 20 năm nhưng lại có thực lực địch nổi các loại đỉnh cấp Vương giả như Long Vương, Tà vương, nếu nàng thật sự muốn bảo hộ Nhân ma gia tộc, thì kể cả Hư Hoàng trong đó, bất luận Vương giả Hoàng giả nào cũng đều phải đánh giá lại, dù sao tiềm lực của Huyền Hậu vẫn còn rất lớn, cuối cùng có thể đi đến đâu thì không ai biết được.
- Huyền Hậu!
Ba người Thiểm Linh Vương nhao nhao ôm quyền, hơi cung kính.
Huyền Hậu nhìn nhìn thi thể Yêu Ma Vương trên mặt đất, khẽ gật đầu
- Các ngươi làm không tệ, Yêu Ma Vương xuất thế, sanh linh đồ thán, không thể tưởng được hơn mười vạn năm qua đi, phong ấn lực lượng còn không phai mờ được ma lực của đầu Yêu Ma Vương này, Ma tộc không hổ chủng tộc đứng trên Nhân tộc.
- Đây là việc chúng ta phải làm.
Hắc Lôi Vương nào có khí phách lúc trước nữa, ở trước mặt Huyền Hậu thì nói gì đến khí phách chứ.
- Cho ta cái mặt mũi, đừng làm khó nàng.
Huyền Hậu nói chính là Mộ Dung Khuynh Thành.
Hắc Lôi Vương không chút do dự nói:
- Nếu Huyền Hậu đã nói thế thì chúng ta tự nhiên sẽ làm theo.
- Chỉ là một tiểu bối, giết hay không cũng không sao cả.
Ngự Thú Vương nhún nhún vai.
Thiểm Linh Vương yên lặng gật đầu, giết Mộ Dung Khuynh Thành đối với hắn chỉ là việc tiện tay thôi, nếu chuyện này đã xảy ra biến cố thì không cần phải nói nữa... hắn cũng chả muốn giết làm gì, trước kia hơn phân nửa là vì phẫn nộ thôi. Nguồn truyện:
- Huyền Hậu, nếu không có việc gì thì ta xin cáo từ trước.
Yêu Ma Vương đã chết, cực phẩm phủ đầu đến tay, vị diện chiến trường cũng không có vật gì Hắc Lôi Vương lưu ý, hắn lần nữa ôm quyền nói.
Choảng!
Hư không nghiền nát, Hắc Lôi Vương biến mất không thấy gì nữa.
- Chúng ta cũng cáo từ!
Thiểm Linh Vương và Ngự Thú Vương trước sau ly khai.
Đợi ba người biến mất trong tầm mắt, Huyền Hậu xoay người, nhìn về phía Mộ Dung Khuynh Thành
- Ngươi thân là Nhân Ma, lại có Nhân Ma huyết mạch hoàn mỹ, tương lai nhất định sẽ có nhiều tai nạn, Huyền Diệu Châu ta đưa cho ngươi có hiệu dụng ba lượt định vị, có Huyền Diệu Châu thì ta có thể dựa vào khí tức của nó, vượt qua không gian, buông ý chí ảnh tượng xuống, ba lượt qua đi thì ngươi thay ngươi ngăn cản tai nạn đã không phải là ta nữa rồi.
- Đa tạ Huyền Hậu cứu giúp, khuynh thành ghi nhớ trong lòng.
Mộ Dung Khuynh Thành nhăn mày, nang tin rằng Huyền Hậu sẽ không nói ngoa, cũng không biết tai nạn theo lời của Huyền Hậu là thế nào nữa.
Huyền Hậu cười cười
- Năm đó ta có thể bước vào Sinh Tử Cảnh, đã từng chịu quá nhiều ân tình, cho nên ta muốn trả hết từng cái, Nhân Ma gia tộc của ngươi, ta cũng sẽ cực lực bảo hộ, chỉ là Nhân Ma gia tộc của ngươi cuối cùng vẫn có Ma tộc huyết mạch, tai hoạ ngầm quá nhiều, tương lai xảy ra chuyện gì ta cũng không cách nào biết được, chỉ có thể đi một bước tính một bước thôi.
- Bất kể như thế nào, ân tình của Huyền Hậu Khuynh Thành nhớ kĩ.
Tai họa ngầm của Nhân Ma gia tộc, Mộ Dung Khuynh Thành biết được một ít, nàng cũng rõ, những ngươi kia cũng không phải cố ý nhắm vào Nhân Ma gia tộc.
Ánh mắt chuyển dời đến trên người Diệp Trần, Huyền Hậu kỳ quái nói:
- Ta nhìn không thấu ngươi.
Diệp Trần rùng mình, không biết Huyền Hậu muốn nói gì.
- Lúc Tiềm Long Cổ Thành mở ra lần, ta và Long Vương đều ở đó, những người khác hoặc nhiều hoặc ít đều thể thấy được một ít manh mối vàg tiềm lực, chỉ có ngươi, là ta và Long Vương nhìn không thấu, ta nghĩ, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao Long Vương không thu ngươi làm đồ đệ.
Diệp Trần khiêm cung nói:
- Huyền Hậu quá khen.
- Không, nhìn không thấu chính là nhìn không thấu, quá khứ của ngươi, là một mảnh sường mù mê mang, tương lai cũng thế, Khuynh Thành ở cùng một chỗ với ngươi, trên người cũng lấy dính cổ hơi thở này, có lẽ, ngươi có thể giúp nàng ngăn cản một ít kiếp nạn, dùng kiếm của ngươi, chặt đứt nhân quả của nàng.
Diệp Trần nói:
- Mộ Dung là bằng hữu của ta, bằng hữu gặp nạn, ta đương nhiên sẽ tận lực giúp đỡ.
Huyền Hậu tiếp tục nói:
- Ngươi là một trong những nhân vật chính của thời đại này, những người ở xung quanh ngươi cũng không phải là người bình thường, bất quá ngươi phải cẩn thận những nhân vật chính khác, từng thời đại, chỉ có một nhân vật chính, những người khác cuối cùng đều là vai phụ, giữa nhân vật chính và vai phụ, tất nhiên phải có một hồi đọ sức, trong quá trình đọ sức, khó tránh khỏi việc thương tổn, đây là chuyện không ai có thể ngăn cản được.
- Kiếm của ta sẽ không sợ hãi.
Diệp Trần thần tình lạnh nhạt, hắn không quan tâm đến cái gì mà nhân vật chính với vai phụ, cái hắn quan tâm chính là tánh mạng phấn khích, nếu Thượng Thiên đã muốn hắn đến thế giới này, hắn sẽ sử dụng kiếm của mình, chiến đấu đến cuối cùng, chiến đấu đến vĩnh cửu, quá trình đó mới là sự hưởng thụ của hắn.
- Cho nên mới nói, ta nhìn không thấu ngươi.
Huyền Hậu lắc đầu, đạo của nàng, đi thẳng vào linh hồn, đừng nói là một Cường giả Tinh Cực Cảnh nho nhỏ, cho dù là người vừa bước vào Vương giả Sinh Tử Cảnh nàng đều có thể nhìn ra được chút gì đó, nhưng ở trên người Diệp Trần, tựa hồ như có một lực lượng thần bí cắt đứt quan sát của nàng, nàng muốn vượt qua cổ lực lượng thần bí này, lại phát hiện, cổ lực lượng này vô cùng mênh mông, suýt chút nữa đã khiến mình bị hãm vào trong đó.
- Tốt rồi, chuyện này đã xong, sau này gặp lại, còn nữa, vị diện này chiến trường sẽ rất nhanh sụp đổ, các ngươi cứ đi về hướng kia sẽ tìm được cửa vào lúc đến.
Huyền Hậu chỉ đường sáng cho hai người, chợt bước một bước vào trong hư ảo chi môn, hư ảo chi môn đóng cửa, liễm nhập vào trong hư không.
Hô!
Huyền Hậu vừa đi, Diệp Trần phun ra một ngụm khí tức áp lực.
Huyền Hậu đối với hắn không có địch ý, thậm chí còn tận lực thu liễm khí tức của mình, nhưng khoảng cách gần như thế, nhưng vẫn khiến Diệp Trần cảm nhận được một cổ cảm giác áp bách từ trong tối tăm, trước mặt cổ cảm giác áp bách này, hắn ngay cả linh hồn lực cũng không thúc dục được, đây chẳng qua chỉ là một ý chí ảnh tượng của đối phương thôi đấy.
Mộ Dung Khuynh Thành cũng không dễ chịu, bất luận kẻ nào tiếp cận với Vương giả, đều sẽ phải chịu áp bách, cho dù là con cái ở trước mặt Vương giả, cũng không thể thong dong được... việc này không ai có thể phá vỡ được, phảng phất như đây chính là quy định củaThiên Đạo, Thiên Đạo sở định, Vương giả cũng bất lực.
...
Ở sâu trong hư không, ba đạo nhân ảnh đang xuyên thẳng qua.
- Không hổ là Huyền Hậu, chỉ là một cái ý chí ảnh tượng, đã tiếp được một kích của Thiểm Linh Vương, lại mang đến cho chúng ta một chút cảm giác áp bách nữa chứ.
Ngự Thú Vương vẻ mặt bội phục.
Thiểm Linh Vương nói:
- Ta còn không toàn lực ứng phó.
- Ta biết rõ ngươi không toàn lực ứng phó, bất quá nếu ngươi toàn lực thì tới chính là Tinh thần tư niệm thể của Huyền Hậu rồi, ngươi xác định có thể ngăn cản Tinh thần tư niệm thể của Huyền Hậu sao.
Ngự Thú Vương vẻ mặt nghiền ngẫm.
Thiểm Linh Vương im lặng, đánh chết Mộ Dung Khuynh Thành chỉ là chuyện tiện tay thôi, nhưng thấy ý chí ảnh tượng của Huyền Hậu hóa giải một cách hời hợt như thế, không có để tưởng tượng cảnh giới của đối phương thâm sau đến mức nào, khiến người khác khó mà nhìn thấy bóng lưng của nàng, mà Tinh thần tư niệm thể còn kinh khủng hơn, tương đương với ba thành chiến lực của Huyền Hậu, hơn nữa hắn hoài nghi, trên người Mộ Dung Khuynh Thành khẳng định có Huyền Diệu Châu mà chỉ Huyền Hậu mới có, dưới sự tăng phúc của Huyền Diệu Châu, Tinh thần tư niệm thể sẽ không vì khoảng cách không gian quá xa mà chiến lực bị giảm đi nhiều nữa.
Hắc Lôi Vương thản nhiên nói:
- Cảnh giới của Huyền Hậu, chúng ta chưa hẳn là không thể với tơi, vũ trụ tinh không huyền ảo đến thế nào chứ, há lực lượng một người có thể hiểu rõ, chỉ cần có cơ duyên, chúng ta cũng trở thành Vương giả đạt trình độ cao nhất, tinh không, đại lục, cơ duyên không chỗ nào không có.
Hắc Lôi Vương rất ngạo khí, bởi vì ở thời đại kia của hắn, hắn cũng là một thiên tài rất giỏi, nếu không cũng có khả năng chỉ mới hơn một trăm tuổi đã siêu việt hơn Thiểm Linh Vương, Ngự Thú Vương so với hắn còn lớn hơn gấp đôi gấp hai, đạt đến cảnh giới như bây giờ.