- Ngươi chính là Diệp Trần.
Tộc trưởng Thủy Viên nhất tộc mỉm cười.
Diệp Trần khom người ôm quyền.
- Diệp Trần bái kiến tộc trưởng.
- Không cần khách sáo như thế ta không thích, ngươi và tiểu Kim cũng như nhau đi, kêu ta là gia gia được rồi, về phần tên gọi vốn có của ta, là Tôn Thái.
Tộc trưởng Thủy Viên nhất tộc tựa hồ thập phần coi trọng Diệp Trần, nếu đổi thành một người khác, hắn sẽ không để cho gọi là gia gia, cũng sẽ không nói tên gọi vốn có của mình cho đối phương biết, trên thực tế, ngay cả Tôn Tiểu Kim cũng có chút giật mình, không biết gia gia có chủ ý gì.
Diệp Trần có chút xấu hổ.
- Gia gia.
-Tốt, ta nhận thức đứa cháu là ngươi rồi, ngồi xuống đi, chúng ta hảo hảo tâm sự.
Tôn Thái cười ha ha, lộ ra rất là vui vẻ.
Diệp Trần theo lời ngồi ở bên cạnh Tôn Tiểu Kim.
- Nghe nói ngươi bị người của Ngạo gia đuổi giết đến Vô Tận Hải hay sao? Tình huống cụ thể ra sao?
Tôn Thái hỏi vu vơ.
- Ngạo gia diệt gia tộc của hai vị bằng hữu ta, Diệp Trần không đành lòng nhìn bọn hắn thân vẫn, liền mang theo bọn hắn một đường chạy đến Vô Tận Hải.
Diệp Trần nói thoáng mọi chuyện một chút.
Tôn Thái sờ quai hàm.
- Ta thấy giao tình của ngươi và hai vị bằng hữu này cũng không sâu lắm, rõ ràng lại chịu vì bọn họ đối nghịch với Ngạo gia, lại mang theo bọn họ chạy trốn từ Chân Linh đại lục đến Vô Tận Hải, chỉ với chuyện này, đã đủ để chứng minh phẩm tính của ngươi rồi, Thủy Viên nhất tộc ta coi trọng nhất là người nói nghĩa khí, từ nay về sau, Thủy Viên nhất tộc chính là nhà của ngươi, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi.
Nghe Tôn Thái nói như vậy, Diệp Trần có chút kinh ngạc, mình có tài đức gì mà lại được tộc trưởng Thủy Viên nhất tộc coi trọng như thế chứ, quả thực vượt quá tưởng tượng của hắn.
- Thủy Viên nhất tộc ta bắt đầu tồn tại từ thời Trung Cổ, người trong tộc, tư chất kém cỏi nhất cũng là trung phẩm, tư chất tốt nhất là ta và tiểu Kim, đều là thượng phẩm. Nhưng có thể ngươi đối với phẩm cấp tư chất của yêu thú còn không rõ lắm, nói đơn giản một chút, tuyệt đại đa số yêu thú người nhìn thấy trên đại lục, đều là tư chất hạ phẩm, tiềm lực rất nhỏ, có thể đạt tới tư chất trung phẩm, bình thường đều có một tia huyết mạch của yêu thú thời Thượng Cổ, có hi vọng trở thành cửu cấp yêu thú, thậm chí thập cấp yêu thú, thượng phẩm tư chất, là chi nhánh của yêu thú cường đại thời Thượng Cổ, khi trưởng thành, sẽ trở thành cửu cấp yêu thú, tỷ lệ trở thành Yêu Vương cũng rất cao. Hai người bằng hữu kia của ngươi có rất nhiều huyết mạch Cửu Đầu Xà, Cửu Đầu Xà cũng giống như chúng ta, đều là tư chất thượng chẩm, đương nhiên, Cửu Đầu Xà là tư chất thượng phẩm tuyệt đỉnh, so với chúng ta thì mạnh hơn rất nhiêu, nếu không cũng không thể trở thành cái thế Yêu Vương được.
Dừng một chút, Tôn Thái lại nói:
- Có lẽ ngươi rất nghi hoặc, vì sao ta lại thân cận với ngươi phải không?
- Thủy Viên nhất tộc chúng ta chưa bao giờ nói láo, theo một khắc khi ngươi tiến vào Thủy Viên động phủ, ta liền cảm giác được sự hiện hữu của ngươi, trên người của ngươi mang theo Chân Long khí tức, có tiềm lực cực lớn, mà bây giờ đã có dấu hiệu thiên hạ đại loạn, Thủy Viên nhất tộc ta không có khả năng không đếm xỉa đến, cũng không cách nào không đếm xỉa đến được, kết giao với một thiên tài cấp Chân Long, đối với Thủy Viên nhất tộc ta chính là một chuyện rất trọng yếu, tin rằng ngươi cũng đã gặp qua loại chuyện này.
Tôn Thái rất thành thật, một chút cũng không giấu diếm.
Diệp Trần im lặng, hắn thật sự đã gặp qua loại chuyện này, Long Vương, Huyền Hậu, đều rất chờ mong đối với mình, mà bất cứ chuyện gì cũng khó có khả năng có người lại vô duyên vô cớ chờ mong ngươi, chiếu cố ngươi được, ngươi cũng không phải là Thượng Thiên chi tử, dựa vào gì mà người khác phải tốt với ngươi chứ, cho nên, đối tốt với ngươi chính là có lý do, muốn để cho người khác tiếp tục tốt với ngươi, nhất định phải biểu hiện ra tư chất cao hơn người khác một bậc, nếu không, hắn không tin Long Vương sẽ còn chiếu cố, chờ mong hắn như thế, dù sao bọn hắn cũng không có quan hệ gì.
- Ta nói như vậy, ngươi sẽ rất không thoải mái a!
Tôn Thái nhìn về phía Diệp Trần.
Diệp Trần lắc đầu, cười nói:
- Gia gia, xem ra ta và Thủy Viên nhất tộc rất hợp duyên, ta thích ngay thẳng một chút không lừa gạt....
- Tốt!
Tôn Thái thập phần thưởng thức Diệp Trần, so ngay từ đầu còn thưởng thức hơn.
- Tôn tiền bối, ta có một chuyện muốn nhờ!
Trò chuyện với nhau thật vui, Diệp Trần chợt nhớ tới một việc.
- Chuyện gì? Nếu có khả năng, Tôn Thái ta tuyệt đối sẽ giúp.
- Hai bằng hữu kia của ta, không biết có thể sống nhờ ở Thủy Viên động phủ được không, bọn hắn đang gặp phải sự đuổi giết của Ngạo gia, một mình ta khó có thể bảo trụ bọn hắn, đương nhiên, nếu bọn họ sẽ mang đến phiền toái cho Thủy Viên nhất tộc, ta sẽ nghĩ biện pháp khác.
Thở ra một hơi, Diệp Trần nói ra suy nghĩ trong long, Vương Xà và Vương Mị đối với cấp độ này của hắn, thực lực quá thấp, mang theo bên người quả thật rất vướng víu, ví dụ như lần này, nếu không có Vương Xà và Vương Mị, Diệp Trần việc gì phải chạy trốn khổ cực như vậy, đánh không lại hoàn toàn có thể chạy trốn, nếu là cứng đối cứng thì..., hắn tuyệt đối có thể trọng thương một hai người, sau đó bứt ra ly khai.
Tôn Thái cười nói:
- Ta còn tưởng rằng chuyện gì, tốt, ngươi yên tâm, bọn hắn ở lại Thủy Viên động phủ của chúng ta sẽ rất vui vẻ, về phần phiền toái, Thủy Viên động phủ ta không sợ, cho dù là Bán Yêu Vương kia của Ngạo gia, ta cũng nắm chắc có thể đánh với hắn một hai trăm chiêu.
- Vậy thì đa tạ rồi!
Tâm tình Diệp Trần nhẹ nhõm hơn rất nhiều, bên người nhiều hơn hai người, chung quy vẫn cảm giác gò bó tay chân, không thể nào phát huy được toàn bộ thực lực.
- Đúng rồi, nơi này có năm khỏa Linh Năng Tinh Thạch, là ta ngẫu nhiên tìm được, từ trên thi cốt của một vị Vương giả Sinh Tử Cảnh nhân loại, thứ này đối với Thủy Viên nhất tộc ta vô dụng, giờ tặng cho ngươi đấy!
Tôn Thái nhẹ đẩy bàn tay, mười hồng sắc quang điểm bắn về phía Diệp Trần.
Vung tay một cái, Diệp Trần thu hồng sắc quang điểm vào tay, tập trung nhìn vào, mười khỏa Linh Năng Tinh Thach màu đỏ này, toàn bộ đều lớn chừng ngón cái, sáng óng ánh, năng lượng hùng hồn, hơn nữa quan trọng nhất là, Linh Năng Tinh Thạch này không phải là Linh Năng Tinh Thạch trong vị diện chiến trương, tinh hoa bên trong không mất, trầm trọng hơn rất nhiều.
- Cái này!
Diệp Trần ngẩng đầu nhìn về phía Tôn Thái, phần lễ vật này quá quý trọng rồi.
Tôn Thái lắc đầu.
- Chỉ một câu nói đã buộc ngươi lên chung chiến xa, loại chuyện này Thủy Viên nhất tộc ta không làm được, có đầu tư thì có hồi báo, đây chính là nguyên tắc của chúng ta.
- Được Tôn tiền bối ưu ái, ngày khác Diệp Trần sẽ là một minh hữu kiên định của Thủy Viên nhất tộc, hiện giờ Diệp Trần còn chưa có tư cách đó.
Diệp Trần phát ra từ nội tâm nói.
Nói xong chính sự, ba người hàn huyên một ít chuyện lặt vặt, mãi đến đêm khuya mới chấm dứt.
Nửa tháng kế tiếp, Diệp Trần vẫn một mực hấp thu Linh Năng trong Linh Năng Tinh Thạch, không giống với lần trước, Linh Năng tinh thạch lần này ẩn chứa Linh Năng tinh hoa không biết tinh thuần hơn gấp mấy lần, bắt đầu hấp thu cũng gặp khó khăn vài lần, mỗi lần hấp thu một khỏa, Diệp Trần đều mất cả hai ngày để củng cố, sau đó tiếp tục hấp thu viên thứ hai, viên thứ ba...
Nửa tháng qua đi, trên người Diệp Trần dấy lên khí lưu màu đỏ, khí lưu giống như là có tinh tính vậy, điên cuồng xuyên thẳng qua huyết nhục, huyết dịch, cốt cách, cốt tủy của Diệp Trần, không chỗ nào không có, dưới sự xuyên qua của khí lưu và chấn động, Diệp Trần có thể cảm giác được một ít tạp chất gây trở ngại cho xu thế hoàn mỹ của thân thể bị bài xuất ra ngoài, thân hình nát bấy toàn bộ như sắp thức tỉnh, hoạt tính mười phần.
- Mùi vị kia, có chút tanh!
Diệp Trần mở hai mắt ra, cảm giác toàn thân dinh dính, cởi quần áo ra xem xét, bên ngoài làn da bao trùm một tầng bóng nhoáng, tầng bóng nhoáng này đối với võ giả tu luyện Chân Nguyên cũng không có hại gì cả, bất quá nó lại là chướng ngại khi võ giả tu thành Linh Khu, rất khó bài xuất ra ngoài.
Trong thạch thất có nhà phòng tắm, nước trong bồn tắm chảy liên tục không ngừng.
Nhảy vào trong bồn tắm, Diệp Trần nhịn không được rên rỉ một tiếng, lông mày giãn ra.
- Năm khỏa Linh Năng Tinh Thạch Tôn tiền bối cho ta ẩn chứa đại lượng Linh Năng tinh hoa, so với 50 khỏa ở vị diện chiến trường còn trân quý hơn, nhờ phúc của Tôn tiền bối, ta đã tu Linh Khu đến chín thành chín, chỉ cần thêm chút thời gian để cũng cố Linh Năng, là có thể chính thức tu thành rồi.
Nắm tay lại, Diệp Trần cách không hư kích lên thạch bích.
PHỐC!
Mặt ngoài Thạch bích giống như bụi, ào ào rơi xuống.
Nếu người có nhãn lực ở nơi này, thì có thể thấy được Diệp Trần không sử dụng chút Chân Nguyên, ý chí cùng với lực lượng nào cả, trên thực tế, lực lượng ẩn chứa trong một quyền này ngay cả tiểu hài tử cũng không thể đánh ngã được, bởi vì trên đó không có một chút lực lượng nào cả, nhưng dưới loại tình huống này, Diệp Trần vẫn có thể phá hư mặt ngoài của thạch bích.
Khóe miệng lộ ra một tia vui vẻ, Diệp Trần thầm nghĩ:
- Quan khẩu từ Tinh Cực Cảnh bước vào Linh Hải Cảnh gọi là hóa phàm quan, Linh Khu nhất thành, đại biểu cho hóa phàm quan đã qua được một nửa, khiến cho thân thể cũng giống như Bảo Khí, ẩn chứa một tia uy năng, dựa vào uy năng này, liền có thể tạo ra phá hư.
- Chỗ tốt khi tu thành Linh Khu trước khi đạt đến Linh Hải Cảnh là tổng sản lượng Chân Nguyên không bị hạn chế nữa, đã có không gian để tiếp tục đề cao, trước kia khi ta tu luyện Thanh Liên Kiếm Quyết đến đệ thập tứ trọng, chỉ là khiến cho Chân Nguyên tinh thuần hơn rất nhiều, nhưng tổng sản lượng lại không khác gì cả, giờ thì không giống với lúc trước nữa, tổng sản lượng Chân Nguyên đang chậm chạp gia tăng, tới gần cực hạn mà Thanh Liên Kiếm Quyết đệ thập tứ trọng có khả năng thừa nhận được.
- Đương nhiên, ta còn chưa chính thức tu thành Linh Khu, hiệu quả vẫn hơi yếu đi hai ba phần.
Thanh lý hết vết bẩn trên người, Diệp Trần rời khỏi phòng tắm, thay quần áo sạch sẽ.
Ngày hôm sau.
- Ồ, tốc độ tu luyện của Bất Tử Chi Thân trở nên nhanh hơn, đây là có chuyện gì?
Giống với thường ngày, Diệp Trần tiếp tục tu luyện Bất Tử Chi Thân, nhưng tốc độ tu luyện hôm nay lại khiến hắn thập phần giật mình, loại tốc độ này, không chậm hơn tốc độ tu luyện vào thời khắc nguy hiểm bao nhiêu cả, mới qua được nửa ngày, Diệp Trần đã cảm giác được cánh tay phải sắp có thể lạc ấn thành công.
- Chẳng lẽ vì nguyên nhân thân thể sao...
Ngoại trừ sắp tu thành Linh Khu, gần đây trên người Diệp Trần không phát sinh chút biến hóa nào cả, cho nên lập tức tìm được căn nguyên có khả năng nhất.
Mọi người đều biết, Bất Tử Chi Thân là Vương giả Sinh Tử Cảnh mới có thể tham ngộ được, tuy rằng Diệp Trần lấy được phương pháp tu luyện đệ nhất trọng của Bất Tử Chi Thân, "Huyết nhục dũ hợp", so với "Đoạn chi trọng sinh" thì thấp hơn một cấp bậc, nhưng thập phần gian nan, ít nhất phải đế cấp độ Linh Hải Cảnh mới có thể tu luyện được, vấn đề chính là ở chỗ này, tại sao phải đến Linh Hải Cảnh, giữa Linh Hải Cảnh và Tinh Cực Cảnh có vài lệch lệch, chênh lệch về mặt linh hồn, chênh lệch về Chân Nguyên, còn có chênh lệch về mặt thân thể nữa, tu luyện Bất Tử Chi Thân cần phải lạc ấn linh hồn ấn ký lên trên thân thể, cho nên linh hồn và thân thể đặc biệt trọng yếu, mà linh hồn của Diệp Trần chính là ưu thế của hắn, không kém gì tuyệt đại bộ phận Đại năng Linh Hải Cảnh, nói cách khác, Diệp Trần chênh lệch đúng là thân thể, hiện giờ thân thể cũng sắp được bù đắp rồi, tốc độ tu luyện của Bất Tử Chi Thân tự nhiên sẽ nhanh hơn.
- Thì ra là thế.
Tìm được nguyên do, trên mặt Diệp Trần lộ ra sắc mặt vui mừng, Linh Khu chỉ thiếu chút nữa đã tu thành, Huyết nhục dũ hợp cũng chỉ kém một ít, cả hai đều thành công, thực lực của hắn nhìn như không có gì tiến triển, nhưng năng lực tự bảo vệ mình lại tăng lên gấp 10 lần, gặp phải địch nhân đồng cấp, kẻ chết sẽ là đối phương mà không phải là mình, một đánh hai, một đánh ba, cũng không có gì phải lo
Thời gian vội vàng, nhoáng một cái lại qua nửa tháng.
Ông!
Trên người Diệp Trần nổi lên linh hồn chấn động kinh người, linh hồn chấn động đặc biệt nguyên vẹn, bao phủ toàn bộ thân thể vào trong, mà khí tức thân thể của Diệp Trần cũng phảng phất bị một sợi dây vô hình nắm lấy, giật một phát mà động toàn thân, không có bất kỳ sơ hở nào cả.
- Đệ nhất trọng 'Huyết Nhục Dũ Hợp' rốt cục tu thành!
Mở hai mắt ra, việc đầu tiên mà Diệp Trần làm chính là xuất ra một thanh dao găm, cắm ở trên lồng ngực của mình.
PHỐC!
Máu tươi tách ra, bắn tung tóe ra ngoài!
Sau một khắc, máu tươi ẩn chứa linh hồn chấn động lại quay trở về, lại lần nữa dung nhập vào trong thể nội, lồng ngực bị dao găm chọc làm bị thương đã nhanh tróng liền lại, lập tức phục hồi như cũ.
Sờ soạng ngực một chút, Diệp Trần cảm giác một chút khác thường cũng không có.
- Huyết nhục dũ hợp, không thể tưởng được ta lại tu luyện thành công Huyết nhục dũ hợp nhanh như vậy, vốn tưởng rằng phải mấy mấy năm đấy chứ.
Lúc đạt được cách tu luyện Bất Tử Chi Thân, Diệp Trần đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, mặc kệ có bao nhiêu gian khó, đều phải tu luyện. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Hai ba tháng đã tu luyện thành công, tuyệt đối là một niềm vui ngoài ý muốn.
- Hô!
Trùng điệp thở ra một ngụm khí tức vui sướng, Diệp Trần tự nhủ:
- Bất Tử Chi Thân đệ nhị trọng là Đoạn chi trọng sinh, lúc này không nên hy vọng xa vời, cũng tốt, ít đi thời gian tu luyện Bất Tử Chi Thân, ta có thể dành thời gian để đề cao những phương diện khác rồi.
Ngoài Thủy Viên động phủ ba nghìn dặm, nước biển một mảnh tối đen như mực, đưa tay không thấy được năm ngón, ở chỗ sâu trong đáy biển, ẩn ẩn có vầng sáng lập loè, đó là một loại thủy tinh san hô phát sáng.
Lơ lửng trong nước biển, trên không chạm trời, dưới không chạm đất, trong loại hoàn cảnh này, rất dễ sinh ra cảm xúc tuyệt vọng và bi quan, giống như là bị sinh ra cách li với thế giới này vậy, ngũ giác đều mất đi tác dụng, chỉ còn lại có tâm linh đang tự hỏi lấy mình.
Con mắt nhanh đóng chặt lại, Diệp Trần trong nháy mắt chém ra trường kiếm phỉ lục sắc.
Ngâm!
Thanh âm kim loại rung động vang lên không dứt bên tai, tựa hồ như ẩn chứa huyền ảo nào đó vậy
- Thanh âm gì? Ai dám giương oai ở địa bàn của Bàng Tát ta.
Quanh thân Thủy Viên động phủ có rất nhiều yêu thú phụ thuộc, cửu cấp yêu thú Thanh Ngao Bàng Giải* chính là một trong số đó, Thanh Ngao Bàng Giải từ trước đến nay hoành hành ngang ngược, ỷ vào phòng ngự cao, thực lực cận chiến mạnh, không để những yêu thú khác vào mắt, cũng chỉ có Thủy Viên của Thủy Viên động phủ mới có thể quản được hắn, cho nên nghe được có người làm ra động tĩnh trong địa bàn của mình, nó thập phần phẫn nộ.
(* Cua Càng Xanh)
Ba!
Huy động tám cái chân, Thanh Ngao Bàng Giải men theo thanh âm cực tốc lướt đi.
Chỉ sau chốc lát công phu! Thanh Ngao Bàng Giải thấy được kẻ đầu sỏ, là một nhân loại mặc áo lam, nơi phát ra thanh âm chính là từ chuôi kiếm của hắn, ngón tay búng lên phía trên, thân kiếm rung rung, thanh âm không nơi nào không có, truyền khắp bốn phương tám hướng.
Thanh Ngao Bàng giải không nói chuyện được, chỉ có thể huy động cái càng thật lớn, tạo ra tiếng đập nước ầm ầm cảnh cáo đối phương, đây là thủ đoạn trước sau như một của hắn.
- Hỗn đãn! Rõ ràng không thèm nhìn ta.
Thấy Diệp Trần vẫn như trước từ từ nhắm hai mắt, không ngừng búng lên thân kiếm, Thanh Ngao Bàng Giải đánh ra, trong miệng phun ra một đoàn thủy lưu mạnh mẽ
Diệp Trần từ từ nhắm hai mắt chân trái khẽ dời, tránh đi sự trùng kích của thủy lưu.
Thanh Ngao Bàng Giải đang muốn xông lên, xé nát đối phương thành tám khôi thì đã thấy Diệp Trần đột nhiên mở hai mắt ra, mà theo hắn mở mắt, hai chùm lợi quang màu đỏ nhạt bắn ra, đốt sáng lên mảng lớn nước biển.
- Trảm!
Hai tay cầm kiếm giơ lên cao, thân kiếm đầu tiên tách ra thanh quang, chợt lại là kim quang, thanh quang và kim quang đan vào cùng một chỗ, nước biển trong phạm vi 10m lập tức bị đè ép thành một trạng thái chân không hình tròn, thân ở giữa vùng chân không, Diệp Trần một kiếm trùng trùng điệp điệp đánh xuống.
Ầm ầm!
Nước biển bạo động, một đoàn kiếm quang chói mắt bắn nhanh ra, lan tràn đến một nơi xa nào đó.
Trong vô thanh vô tức, nước biển bị tách ra, rộng trăm mét, phảng phất như một cái hào rộng trong biển sâu, Thanh Ngao Bàng Giải đứng một bên bị trực tiếp chấn động bay ra ngoài vài dặm, trợn mắt há hốc mồm, cái càng lớn cũng bị rũ xuống, trong tinh nhãn tràn ngập sự hoảng sợ và nghĩ mà sợ.
Vừa rồi nếu như mình không cẩn thận xông lên, chỉ sợ ngay cả cặn bã cũng không còn a!
Thanh Ngao Bàng Giải thầm nghĩ.
Trường kiếm trở vào bao, Diệp Trần cũng không quản đến Thanh Ngao Bàng Giải, thầm nghĩ: Một tuần lễ, Kim Diệu Chấn Sát Kiếm rốt cục cũng tìm hiểu đến năm thành hỏa hầu, uy lực tăng phúc năm thành, kế tiếp nên đi theo phương hướng phát triển của Kim chi áo nghĩa"
Ở trong Thủy Viên động phủ hơn một tháng, Diệp Trần tiến bộ rất nhiều, vốn tu Linh Khu đến chín thành chín, chỉ thiếu chút nữa có thể thành tựu Linh Khu, sau đó Huyết nhục dũ hợp cũng triệt để luyện thành, hiện giờ Kim Diệu Chấn Sát Kiếm cũng tìm hiểu đến năm thành hỏa hầu, cơ hồ toàn bộ các phương diện đều tiến bộ một lần.
Vèo!
Xoay người, Diệp Trần lao về hướng Thủy Viên động phủ.
- Hắn đã đi rồi!
Thanh Ngao Bàng Giải thả lỏng một hơi, liên tục không ngừng chạy về động phủ của mình, theo hắn thấy thì Diệp Trần nhất định là đã quên đi sự hiện hữu của hắn, đợi đến khi đối phương nhớ lại thì mình xui xẻo rồi, phải nhanh chóng ly khai, không để cho đối phương có cơ hội được.
Trở lại Thủy Viên động phủ, Diệp Trần đi vào trong thạch vũ đại sảnh.
Trong đại sảnh tụ tập không ít Thủy Viên, những Thủy Viên này có bộ lông tro sắc, đồng tử đỏ lên, cả đám đều cao chừng 2 3 mét, có một số ít đạt đến 4m, gần với tộc trưởng Tôn Thái của Thủy Viên nhất tộc, căn cứ khí tức để phán đoán thì Thủy Viên cao 4m đều là thập cấp yêu thú cả.
- Diệp Trần, yêu thú chúng ta về mặt võ học không bằng nhân loại các ngươi, muốn tìm hiểu ý cảnh khó càng thêm khó, ngươi là một thiên tài trong nhân loại, về phương diện này có lẽ rất mạnh, có đảm lượng luận bàn một trận với Khổng Tiểu Hôi ta không.
Một bát cấp Thủy Viên trẻ tuổi đi ra.
Diệp Trần biết rõ đối phương không có ác ý, bất quá đẳng cấp quá thấp, nói:
- Ta và ngươi tuy rằng đồng cấp, nhưng ngươi không phải là đối thủ của ta.
- Ngươi không nên xem thường ta, Thủy Viên nhất tộc chúng ta cũng không phải là yêu thú nhất tộc bình thường, tư chất đều ngoài trung phẩm cả, không phải như yêu thú tư chất hạ phẩm kia có thể so sánh đâu.
Thủy Viên trẻ tuổi Khổng Tiểu Hôi có chút tức giận.
- Nếu đã vậy thì tới đi!
Thủy Viên ngoại trừ tánh khí táo bạo thì chấp nhất cũng là một đặc điểm lớn, nhiều lời vô ích, Diệp Trần đành phải để cho đối phương hiểu rõ sự chênh lệch của hai bên.
Trong một bãi đất trống rộng lớn ngoài đại sảnh, Diệp Trần và Thủy Viên trẻ tuổi đứng cách xa nhau trăm mét, xung quanh có rất đông Thủy Viên, Thủy Viên nhao nhao nghị luận, châu đầu ghé tai.
- Các ngươi nói, Tiểu Hôi và Diệp Trần ai sẽ thắng?
- Việc đó còn phải nói sao, đương nhiên là Tiểu Hôi rồi, trong chiến đấu đồng cấp, yêu thú bình thường đều chiếm ưu thế, cho dù Diệp Trần là thiên tài trong nhân loại, Nhưng Tiểu Hôi cũng là thiên tài của Thủy Viên nhất tộc chúng ta, hơn nữa, Thủy Viên chúng ta đều có tư chất trung phẩm cả.