Nếu như nói chỉ là pháp bảo thập phẩm thì hai người Lâm Lạc còn chưa có gì quá hứng thú, nhưng phàm là tài liệu có thể luyện chế linh khí tất nhiên đã tràn ngập ngũ hành tinh hoa. Điểm ấy Tô Nghiễm Khai từng nói qua, mà những cường giả trong sơn cốc này cũng nhắc tới.
Cây đương nhiên là mộc thuộc tính, nói cách khách cây bàn đào hấp thu vô số mộc tinh hoa trong thiên địa mới sinh ra, trong quá trình sinh trưởng cũng không ngừng hấp thu mộc linh lực, vốn là thiên địa kỳ trân!
Thần vật như vậy không già không chết, chính là thể hiện thiên địa ý chí. Nhưng bởi vì vật ấy không cách nào tự mình hình thành linh trí chân chính, giống như Hỏa Diễm Cự Nhân, biến thành một thân thể độc lập!
Trong thiên địa tồn tại bất tử bất diệt chỉ có thần linh, muốn đạt được trường sinh nhất định phải biết bỏ qua.
Nếu có thể lấy vài đoạn cành cây để luyện hóa, mộc hệ công pháp của Lâm Lạc sẽ tăng lên, thậm chí có thể phá vỡ bước vào Linh Cảnh!
Vô số năm trôi qua người trong cốc cũng hiểu biết rất nhiều về cây bàn đào, ngay cả thời kỳ độc chướng yếu nhất cũng làm tính cảnh giác của bàn đào yếu nhất, là thời gian dễ bị người tìm thấy nhất!
Lâm Lạc cùng Lăng Kinh Hồng quyết định thừa dịp này đi tìm thần thụ kia, nếu không bỏ qua lần sau phải đợi thêm ba trăm năm mới có cơ hội!
Hai người lập tức xuất phát, Mã Thanh Huệ tràn ngập tò mò đối với thế giới bên ngoài, liền trộm đuổi theo họ, chờ khi họ biết được đã muộn, đành phải mang theo nàng đồng hành.
Nhưng cây bàn đào không sợ độc chướng, có thể “tự do” ra vào rừng rậm, không ai biết được rốt cục nó đang ở đâu. Đây cũng là vì sao mà mấy cường giả trong cốc biết được mấy ngày này là thời điểm tính cảnh giác của nó yếu nhất nhưng không đi tìm, bởi vì bọn họ không khả năng xông qua độc chướng trong rừng rậm, nếu không cho dù chỉ hái vài quả đào cũng rất tốt.
Đem ra so sánh, Lâm Lạc có được ưu thế phi thường cường đại, đó chính là thần thức của hắn không bị ảnh hưởng bởi độc chướng, có thể trải rộng chừng trăm trượng, so với cường giả Linh Cảnh còn cường đại hơn.
Có được hiệu quả như vậy tự nhiên là có quan hệ tới Tử Đỉnh trong thức hải của hắn, nhưng vì sao như thế thì Lâm Lạc cũng không suy nghĩ, sự thần dị của Tử Đỉnh cũng không chỉ là một chút như vậy, nếu hắn luôn đi suy nghĩ thật sự là phiền chết người.
Lâm Lạc tế ra Tử Đỉnh, tử khí buông xuống, hình thành một đạo lá chắn bảo hộ an toàn của ba người, tiến vào sâu trong rừng rậm tối đen.
Mã Thanh Huệ lần đầu tiên đi tới nơi này, đối với việc gì cũng thấy tò mò, cho dù nơi này vô cùng âm u nhưng vẫn làm vẻ mặt tiểu cô nương phấn chấn, không ngừng nói chuyện, thanh âm thanh thúy dễ nghe như chim sơn ca.
Tuy rằng nàng chỉ đạt tới Nguyên Cảnh, nhưng Tử Đỉnh có thể ngăn chặn độc khí ra bên ngoài, cho dù tu vi của nàng thấp cũng không có gì đáng e ngại.
Nhưng U Ám sâm lâm thật lớn, muốn tìm một gốc cây thật sự chẳng khác gì đáy biển tìm kim, huống hồ chính gốc cây còn tự mình chạy loạn khắp nơi. Liên tục ba ngày không thu hoạch được gì, mà Mã Thanh Huệ cũng đã giảm bớt lòng hiếu kỳ, đối mặt với hoàn cảnh âm u trước mắt nàng chỉ muốn quay về sơn cốc.
Hai người liền hộ tống nàng đi tới bìa rừng, chỉ cần đi qua nơi này tiểu cô nương đã có thể tự mình quay về.
Hoa lạp lạp!
Thanh âm lá cây xào xạc, chỉ thấy một gốc cây đầy lá xanh kết lên trái cây đỏ hồng đang nhanh chóng chạy vọt qua trước mặt họ.
Ba người Lâm Lạc trợn mắt há hốc mồm, sau một lúc lâu liền kịp phản ứng vội vàng đuổi theo.
Đi mòn giày sắt tìm không thấy, khi bọn họ không dự định tiếp tục tìm thì cây bàn đào lại tự mình chạy tới. Chỉ thấy cây bàn đào chỉ cao hơn trượng, tán cây chừng phạm vi hai trượng, trái cây không nhiều, đại khái khoảng hơn chục quả.
Một gốc cây chạy phía trước, phía sau có ba người đuổi theo, đúng là một kỳ cảnh!
Cây bàn đào cũng không có chân, rễ cây tự mình di động như chân con cua, tốc độ cực nhanh, cho dù cao thủ Thích Biến cảnh cũng chưa hẳn đuổi kịp.
Lăng Kinh Hồng vươn tay trảo tới, đem Mã Thanh Huệ cõng lên trên lưng, cùng Lâm Lạc triển khai thân pháp đuổi theo gốc thần thụ kia.
Dù là như vậy hai người chỉ miễn cưỡng không làm nó lạc mất, một đường chạy nhanh trong rừng rậm.
Cây bàn đào cũng không có mắt, căn bản không biết ba người theo đuôi, ở thời gian đặc thù này nó bị ảnh hưởng rất lớn, hơn nữa Tử Đỉnh có công hiệu ngăn cản thần thức xâm lấn cho nên cây bàn đào căn bản không cảm ứng được khí tức của ba người.
Chạy một đoạn đường gốc thần thụ tựa hồ tìm được địa phương dừng lại, bộ rễ khổng lồ chui vào trong đất, không một chút ngăn trở, thật giống như cả một gốc cây đặt mông ngồi xuống, bộ rễ cắm sâu trầm ổn, lá cây nhẹ nhàng lay động, thật giống như vừa duỗi lưng.
Lâm Lạc cùng Lăng Kinh Hồng tiến tới gần, bởi có Tử Đỉnh ngăn cách khí tức nên gốc thần thụ không hề phát hiện, thẳng tới khi Tử Đỉnh bao phủ lấy nó mới cảm ứng được khí tức của ba người, nhất thời lá cây chuyển loạn, tựa hồ biểu được nỗi sợ hãi cực kỳ.
Thượng thiên đúng thật là thần kỳ, lại có thể súc tích ra kỳ vật như thế!
Lâm Lạc mỉm cười nói:
- Thụ huynh, chúng ta sẽ không tổn hại ngươi, chỉ cần hái vài quả cây cùng vài nhánh cây là được rồi, dù sao lão nhân gia tài đại khí thô, không để ý đi!
Nhưng cây bàn đào làm sao nghe được lời của hắn, vẫn không ngừng run rẩy, đột nhiên một quả đào rơi xuống, tựa hồ muốn dùng quả đào tới mua mang.
Thực sự thành tinh!
Cho dù Lâm Lạc cùng Lăng Kinh Hồng đã quen bản tính cướp đoạt của võ giả, nhưng nhìn thấy một gốc thần thụ dùng phương thức này diễn tả nỗi sợ hãi của nó cũng cảm thấy mềm lòng, không đành tâm thương tổn nó.
Ông!
Tử Đỉnh đột nhiên run lên, tử khí lưu chuyển, thần thức ba người chợt thanh tỉnh, nguyên lai bất tri bất giác họ đều bị ý thức của thần thụ làm ảnh hưởng.
Tuy rằng thần thụ không có năng lực thương tổn người khác, nhưng thần thức vô cùng cường đại, còn hợp lấy ý thức của Lâm Lạc bọn họ làm họ sinh ra ý nghĩ không đành lòng thương tổn nó, do đó cho nó cơ hội chạy trốn.
Cũng do cây bàn đào đang ở trong phạm vi khống chế của Tử Đỉnh nên mới ảnh hưởng được ba người, nếu không bị tử khí ngăn cản cũng không khả năng làm được đến.
Lâm Lạc cũng buông ra thần thức lấy tâm linh khai thông với cây bàn đào, tỏ vẻ chỉ cần vài nhánh cây cùng vài quả cây là được. Không bao lâu sau bàn đào lại đáp lại thật yếu ớt, cò kè mặc cả với hắn, có thể cấp thêm vài quả cây nhưng không thể đưa nhánh cây, bởi vì giống như bắt nó chặt đứt ngón tay đau đớn vô cùng, tuy rằng những ngón tay của nó phải có tới vài trăm ngón!
Lâm Lạc nghĩ nghĩ, lấy một bình dược trong Tử Đỉnh, mở ra, một hương thơm ngát tản ra ngoài, chính là hơn mười giọt Không Linh Thạch Nhũ.
Nhất thời cây bàn đào xao động, vươn một cành cây cuốn hướng bình dược, hiển nhiên tràn ngập khát vọng với Không Linh Thạch Nhũ.