- Tên thứ bốn mươi bảy!
Nghiêng nghiêng tránh đi đông đảo kiếm quang đánh tới, Diệp Trần lăng không xoay tròn, hai tay nắm song kiếm như hai bánh xe gió, kiếm quang giao thoa bắn ra ngoài, đến mức, mặt đất ngàn vết lở loét, trong hư không kiếm ngấn ở khắp nơi.
Phù một tiếng!
Kiếm khách áo bào vàng ở gần Diệp Trần bị kiếm quang giao thoa dày đặc đó thôn phệ, chém thành mấy chục khối, tiêu tán thành hư vô.
- Lực lượng của ta đã tiêu hao quá nhiều rồi!
Sau khi thi triển một chiêu này, sắc mặt Diệp Trần tái nhợt, trên trán nổi gân xanh, lực lượng của tinh thần tưởng niệm thể không phải là vô cùng vô tận, từ cửa thứ nhất đến bây giờ, hắn trọn vẹn giết một trăm mười hư nghĩ tinh thần tưởng niệm thể, tu vị ý chí của một trăm mười hư nghĩ tinh thần tưởng niệm thể này tương đương với hắn, mỗi lần giết một tên, cũng không dễ dàng chút nàp, nhất là cửa thứ bảy, giết một tên, tương đương với giết ba tên ở cửa thứ sáu, độ khó tăng lên hơn gấp hai lần, tiêu hao cực lớn.
Cho dù tu vị hắn là Linh Hải Cảnh, cũng không chịu nổi tiêu hao như vậy.
Cũng may tiêu hao của kiếm khách áo bào vàng cũng không ít, trạng thái hơi giảm xuống, nếu không tiếp tục như vậy, Diệp Trần cũng khó có thể kiên trì.
Thân hình nhanh chóng lui lại, Diệp Trần hít sâu một hơi, điểm một chỉ về phía kiếm quang dày đặt đang đến.
Phanh!
Ngón tay thanh sắc cực lớn gặp mạnh tắc thì mạnh thêm, đơn giản liền đánh tan uy hiếp.
- Tên thứ bốn mươi tám, bốn mươi chín.
Hư không mượn lực, Diệp Trần không lùi mà tiến tới, trong cực tốc, thân thể run lên, hóa thành hơn mười đạo bóng dáng bao phủ hai gã kiếm khách áo bào vàng, kiếm quang hiện lên, hai người này té lên mặt đất.
...
Hí!
Bốn phía Lưu danh chiếu bích, thanh âm hít một hơi khí lạnh vang lên từng mảnh.
- Từ khi hắn bắt đầu khảo thí đến giờ, đã bốn canh giờ rồi!
- Dù không thông qua cửa thứ bảy, hắn cũng tuyệt đối cũng có thể xếp vào thứ ba thứ tư.
Sắc mặt tất cả mọi người ở đây thay đổi, trong bọn họ, đa số đều dừng ở cửa thứ năm, xông đến cửa thứ sáu rải rác không có mấy, cửa thứ năm đã khó như vậy rồi, theo đó mà tính, độ khó của cửa thứ bảy bọn họ tuyệt đối không thể nào tưởng tượng được, nếu không trong ngàn vạn thiên tài, há chỉ có hai người Độc Cô Tuyệt và Đạm Đài Minh Nguyệt xông qua cửa thứ bảy, ngạo thị anh tài thiên hạ.
- Tên này!
Yến Phượng Phượng cười khổ một tiếng, nàng thân là hậu duệ Phượng Hoàng, Thanh Phượng, luận tư chất không kém sắc bất luận kẻ nào, nhưng chỉ được xếp vào thứ năm, bị bốn vị phía trước gắt gao đè nặng, hiện giờ ngay cả vị trí thứ năm cũng không bảo vệ nổi, sắp luân lạc tới vị trí thứ sáu, quả thực không thể nào hiểu được.
Trên thực tế, Yến Phượng Phượng vẫn coi thường tư chất của mình.
Lưu danh chiếu bích này chỉ dùng để khảo thí nhân loại, khảo thí nàng thân là Thanh Phượng, khó tránh khỏi có chút bất công, dù sao nhân loại và yêu thú trên nhiều khía cạnh có chỗ khác nhau, không thể quơ đũa cả nắm, cho nên, tư chất mà Yến Phượng Phượng khảo thí ra là cùng loại với tư chất nhân loại, tư chất yêu thú của nàng cũng chưa được khảo thí ra toàn bộ, hoặc chỉ mới khảo thí được một bộ phận thôi.
Thanh Phượng có thể cùng đánh đồng với Thượng Cổ Cửu Đầu Xà, tư chất dù không bằng hai đại yêu nghiệt Độc Cô Tuyệt và Đạm Đài Minh Nguyệt, cũng không kém là bao.
- Yến Phượng Phượng, loại thiên tài này không thể buông tha được, trận doanh do hai chúng ta tạo thành tuy nói không kém, nhưng cũng khó có thể chống lại trận doanh của thanh niên ngũ cự đầu, có hắn gia nhập, trận doanh của chúng ta tất nhiên sẽ cường đại hơn không ít, hơn nữa hắn vẫn còn đang tiếp tục phát triển.
Hải Vô Nhai cười cười với Yến Phượng Phượng. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Yến Phượng Phượng nói:
- Việc này đương nhiên.
Thiên tài tụ tập ở Thiên Vũ Vực nhiều không kể xiết, tùy tiện đi đến một thành thị, đều có thể gặp một ít thiên tài, thiên tài đều thập phần kiêu ngạo, gặp cùng một chỗ, khó tránh khỏi sẽ phát sinh va chạm, nhìn nhau không vừa mắt, thời gian lâu rồi, mâu thuẫn nho nhỏ dẫn biến thành thù hận, căm thù đối phương đến tận xương tủy.
Mà nhiều người lực lớn là chân lý từ cổ chí kim không thay đổi, ngươi muốn chiến đấu công bình với người khác, người khác chưa hẳn sẽ như vậy với ngươi, muốn không thiệt thòi, nhất định phải tạo đoàn thể, phe phái cho mình, nói như vậy, bất kể là công bình hay không công bình, ngươi khác cũng không thể khi dễ ngươi được.
Phe phái có mạnh có yếu, phe phái do Yến Phượng Phượng và Hải Vô Nhai tạo thành không sai biệt lắm có thể xếp vào top 10, nhưng tiếc là ngoài trừ hai người bọn họ, không có nhân vật nào lợi hại cả, Diệp Trần trong mắt bọn họ không thể nghi ngờ chính là lựa chọn rất tốt, có hắn gia nhập, không cần vài năm là có thể chống lại phe phái do thanh niên ngũ cự đầu cầm đầu rồi, hơn nữa, Độc Cô Tuyệt và Đạm Đài Minh Nguyệt cũng không phải ăn chay tiềm lực của, hai người này khủng bố kinh người.
...
- Tên thứ năm mươi chín.
Mượn lực hạ xuống, Diệp Trần từ trên trời giáng xuống, một kiếm hung hẳng chém lên đỉnh đầu một gã kiếm khách áo bào vàng, mũi kiếm theo mi tâm vẽ qua một cái, tên kia liền bị phân thành hai.
Hô!
Chỉ còn lại năm tên kiếm khách áo bào vàng cuối cùng, Diệp Trần nhân cơ hội này, hung hăng thở gấp một hơi, bình ổn lại tinh thần đã kéo căng tới cực hạn.
Vèo! Vèo! Vèo! Vèo! Vèo!
Năm tên kiếm khách áo bào vàng này hung hãn không sợ chết, theo năm góc độ đánh về phía Diệp Trần, người chưa tới, kiếm khí lăng lệ ác liệt đã như đao thép cạo xương, hung hăng chém tới.
- Sinh Sinh Bất Tức!
Men theo quỹ tích không thể tưởng tượng nổi, Diệp Trần xoay người một cái, thời gian qua nhanh giống như xuyên qua khe hở kiếm khí, một kiếm đâm xuyên qua cổ hai gã kiếm khách áo bào vàng bên cạnh, trường kiếm rút ra, ở giữa không trung hoạch xuất một đường vòng cung kinh diễm, chém bay đầu một gã kiếm khách áo bào vàng khác.
Còn thừa lại ba tên!
Chiến đấu đến bây giờ, Diệp Trần đã gần như kiệt lực, lực lượng trong cơ thể tinh thần tưởng niệm trong cơ hồ như được nặn ra, không chút hùng hồn, đương nhiên, chiến lực của kiếm khách áo bào vàng cũng tổn hao rất lớn, bọn hắn dù sao cũng không có thần trí, lực lượng một khi yếu đi, dưới trình độ chiến lực ngang nhau liền yếu đi rất nhiều, Diệp Trần giết ngược lại dễ dàng hơn rất nhiều.
- Lui!
Song kiếm giao nhau, một chánh một phản, hai đạo kiếm khí hình trăng lưỡi liềm hợp thành một hình bán cầu, đánh bay hai gã kiếm khách áo bào vàng thừa cơ lấn tới, cùng lúc đó, ngón út tay phải nắm chuôi kiếm của Diệp Trần nhếch lên, một đạo Liên Tâm kiếm khí như ánh sáng bắn ra, xuyên thủng trán một gã kiếm khách áo bào vàng khác, thời khắc mấu chốt, tên đó lướt ngang qua, dùng bả vai thay thế cái trán.