Đàm Đàm hoảng sợ chạy vội về, hoảng sợ giống như chó nhà có tang, mờ mịt như cá lọt lưới.
Mắt thấy sắp trở lại sơn động, mới tỉnh táo lại, quay đầu nhìn sau lưng, ba người nọ cũng không có đuổi theo, lúc này mới rên rỉ một tiếng, ngồi xuống mặt đất, thở dốc từng ngụm từng ngụm.
Làm ta sợ muốn chết! Bạch y nhân kia thế cư nhiên khủng bố như vậy!
Bầy sói cường đại như thế cư nhiên không dám hoàn thủ?
Đàm Đàm lau mồ hôi lạnh, suy nghĩ thật lâu, đối với thực lực Bạch y nhân chỉ có dùng hai chữ khủng bố cái mới miễn cưỡng hình dung được.
Mẹ nó, may mắn ba người này là ba tên bệnh thần kinh, cư nhiên đem ta nhận thành Vương của họ, bằng không, bổn Vương sẽ thảm rồi...
Cảm giác trong lòng có cái gì đó nặng trịch, nhìn xuống mới biết được chính mình lại có thể đem bao nội hạch cầm đi, lúc đó chính mình cũng vô thức thuận tay đem theo…
"Ta kháo! Phát tài!" Đàm Đàm hưng phấn kêu một tiếng, lập tức liền bịt kín miệng. Lén lút quay đầu nhìn xung quanh, xác định ba người kia không đuổi theo, mới thỏa mãn ôm cái bao trong lòng.
Đối với sự tình ba người kia kêu mình là "Vương", Đàm Đàm căn bản không để trong lòng. Bổn đại gia là người bình thường, bệnh thần kinh nói chuyện ta xem là thực, thì chẳng phải là vũ nhục bổn đại gia anh minh thần võ, thông minh vô đối sao?
Bổn đại gia ngay cả cha mẹ cũng không biết là ai, như thế nào lại biết Vương của bọn họ là ai? Cái này quả thực là chuyện vô nghĩa...
Lấy ra một viên nội hạch Khiếu Nguyệt Ngân Lang, ném vào miệng, nhất thời toàn thân một trận sảng khoái, tựa như mỗi một cọng lông đang hưng phấn khiêu vũ! Loại cảm giác này, quả thực là hưởng thụ nhân sinh tuyệt nhất!
"Ồ…ồ…ồ…"
Đàm Đàm rên rỉ liên tục một hồi, lại mở bao ăn ba khỏa liên tục, nhất thời xuất hiện. Thỏa mãn thở dài, nhịn không được lệ rơi đầy mặt: "Ta rốt cuộc có thể ăn no..."
Lập tức nghĩ nghĩ, lại mở bao ra, đem năm trăm khỏa nội hạch chia làm ba cái bọc nhỏ, một cái bỏ vào trong lòng, một cái nhét vào trong áo. Một cái khác đeo trên lưng. Thuận tiện lại bắt hai con gà tuyết, đặt lên trên.
"Ai, không có cách nào khác, sư phụ, ta cũng không phải là cố ý lừa ngài..."
Đàm Đàm ai oán thở dài một tiếng: "Thật sự là ngài không cho ta ăn..."
Giấu kín xong, đứng lên nhảy nhảy, xác định không có cái gì ảnh hưởng mới yên tâm đứng lên đi về.
......
Sở Dương khi trở về, Mạnh Siêu Nhiên đang trừng mắt thẩm vấn Đàm Đàm...
"Ngươi đi làm gì?" Mạnh Siêu Nhiên nghiêm khắc hỏi.
"Ta..."
Đàm Đàm con mắt loạn chuyển: "Ta đi ra ngoài ngắm tuyết..."
"Ngắm tuyết?"
Mạnh Siêu Nhiên cười lạnh một tiếng: "Ngươi đi ngắm tuyết?"
"Đúng vậy..."
Đàm Đàm gật đầu như gà mổ thóc: "Nhìn tuyết rơi, ta đột nhiên rất kích động, rất muốn làm thơ... Cái này trắng noãn tuyết... Cái này phiêu phiêu tuyết... Cái này xinh đẹp tuyết... Cái này... Cái này mẹ nó tuyết..."
Mạnh Siêu Nhiên sắc mặt càng ngày càng ác liệt, lạnh lùng nhìn hắn.
"Đúng rồi, ta còn bắt hai con gà tuyết cho sư phụ, người xem, rất mập à..."
Đàm Đàm vội vàng lấy ra hai còn gà như hiến vật quý đem đến trước mặt Mạnh Siêu Nhiên, nịnh nọt nói: "Sư phụ ngài ăn khẳng định đại bổ..."
Bốp! Mạnh Siêu Nhiên đem hai tuyết gà đánh tới một bên, hất đầu nói: "Đó là cái gì?"
Mắt nhìn cái bao trên lưng Đàm Đàm.
"Ngạch... Ta đánh linh thú lấy nội hạch..."
Đàm Đàm cười gượng hai tiếng, vội vàng bắt đến, thật cẩn thận đặt ở trên đất: "Ta chỉ có nhiêu đây, thực chỉ có nhiêu đây."
"Lấy ra nữa! Còn có!" Mạnh Siêu Nhiên bất vi sở động.
"Thực chỉ có như vậy..."
Đàm Đàm càng nói càng vô lực, rốt cuộc bại trận dưới ánh mắt Mạnh Siêu Nhiên, lại lấy một cái bọc nhỏ từ trong lòng ra, giống như muốn khóc: "Sư phụ, thực không có... Ta cũng không giấu ở đũng quần..."
"Lấy ra nữa! Còn có!" Mạnh Siêu Nhiên lạnh lùng vừa quát.
"Thực không có... Đũng quần thực không có..." Đàm Đàm gắt gao kẹp hai chân.
"Ừm?"
Mạnh Siêu Nhiên trầm thấp hừ một tiếng: "Ngươi có lấy hay không?"
"Ta lấy..." Đàm Đàm ủ rũ dạng chân, cởi áo choàng, đứng trung bình tấn, sau đó từ trên lưng cởi xuống đặt trên mặt đất.
"Lần này là thật không còn." Đàm Đàm nhẹ nhàng nói.
"Ừm, ta cũng tin tưởng lần này không còn." Mạnh Siêu Nhiên gật gật đầu.
"Sư phụ ngươi tin rồi sao?"
Đàm Đàm kinh ngạc: "Ta đây là thỏ khôn có ba hang, mưu kế thực quá cao siêu."
Mạnh Siêu Nhiên thiếu chút nữa phá ra cười, mạnh mẽ nhịn xuống, hét lớn một tiếng: "Hay cho Đàm Đàm! Ngươi hiện tại lại học nói dối! Xem ta giáo huấn ngươi!"
"Sư phụ tha mạng!" Đàm Đàm bỏ chạy, lại đụng vào Sở Dương mới từ ngoài bước vào.
Sở Ngự Tòa không hề phòng bị giống như bị đầu tàu đụng phải, hét lên một tiếng bay ngược ra ngoài. Chật vật không chịu nổi ngã trên mặt tuyết.
Mà Đàm Đàm cũng bay ngược vào trong, vừa lúc rơi lên người Mạnh Siêu Nhiên, bị bắt được tại chỗ, bùm bùm liền bị đánh một trận! Thẳng đến lúc kêu rên liên tục, nước mắt giàn giụa.
Sở Dương nằm mơ cũng không nghĩ tới, mình kích động trở lại chỗ sư phụ sư đệ, ở thật xa còn nghe thấy hai người nói chuyện, vừa bước vào cửa động lại như bị cẩu hùng điên cuồng đụng phải.
Nếu không phải tu vi không sai, lần này chẳng phải là bị đụng tan nát?
Đem đầu óc choáng váng đi vào, bị Mạnh Siêu Nhiên úp một câu: "Ngươi còn biết trở về?"
Sở Ngự Tòa thoáng chốc ngây ngốc.
Thật lâu sau, Mạnh Siêu Nhiên rốt cuộc cũng yên lòng nhìn hai đệ tử đang cúi đầu, khóe mắt không khỏi lộ ra vẻ tươi cười, hừ một tiếng.
Sau đó mới kể lại chuyện sau khi Sở Dương rời đi với hắn.
"Ăn linh thú nội hạch? Cửu phẩm Vương tọa?" Sở Dương kinh ngạc há to miệng, quay đầu nhìn Đàm Đàm. Đàm Đàm đã bị đánh thành đầu heo vội vàng lộ ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn...
Sở Dương nhất thời buồn bực. Đàm Đàm thế nào lại đề thăng nhanh nhanh như vậy?
Mình là Cửu kiếp kiếm chủ, hiện tại cũng mới là ngũ phẩm Vương tọa, Đàm Đàm trụ cột không bằng mình, cái gì cũng không như mình, hiện tại lại có thể vượt qua mình bốn phẩm?
Cái này hoàn toàn không phù hợp lẽ thường.
Vội vàng hỏi Kiếm linh, Kiếm linh mắt to trừng mắt nhỏ, không biết chuyện gì xảy ra.
"Vậy khi ngươi đói, trừ linh thú nội hạch, ngươi còn muốn ăn thứ gì không?" Sở Dương hỏi.
"Không muốn ăn...cũng ăn không vô." Đàm Đàm nuốt một ngụm nước miếng, tội nghiệp nói.
"Ăn linh thú nội hạch xong thì sao?"
"Càng ăn không vô, trong bụng no căng, đổi là ngươi ngươi có thể ăn được sao?" Đàm Đàm lại xem thường mà nói.
Mạnh Siêu Nhiên cùng Sở Dương hai mặt nhìn nhau, cùng cảm giác chuyện này thật sự là không thể tưởng tượng được.
"Sư phụ... ta thật ra cảm thấy, hẳn là không có vấn đề."
Sở Dương cẩn thận nói: "Linh thú nội hạch, vốn là dùng để đề thăng linh lực, Đàm Đàm ăn như vậy... thực ra cũng không có chuyện gì. Lần đầu tiên hắn ăn, ngay cả cửu cấp linh thú nội hạch còn có thể tiêu hóa, nói chi những nội hạch cấp thấp này…"
Sở Dương tổng kết nói: "Mặt khác cái gì hắn cũng không ăn được thì cứ để cho hắn ăn đi. Hơn nữa sau khi ăn thực lực còn tăng trưởng nhanh như vậy... Coi như là chuyện tốt."
"Chuyện tốt?"
Mạnh Siêu Nhiên hừ một tiếng, nói: "Ta nơi nào có nhiều linh thú nội hạch cho hắn ăn như vậy? Nếu không... Ngươi tới nuôi hắn nhé?"
Thời điểm nói những lời này, nhãn tình Mạnh Siêu Nhiên sáng lên: Chẳng lẽ Đàm Đàm... Là cái loại người này?
"Ừm, chuyện này, cũng không phải không thể được." Sở Dương cảm giác chính mình tài lực hùng hậu, dưỡng như vậy một cái sư đệ, ra vẻ cũng không gì.
"Đàm Đàm, ngươi một lần ăn mấy khỏa?" Sở Dương vuốt đầu, quay qua hỏi Đàm Đàm.
"Ba cái... Ngũ cấp."
Đàm Đàm lại có thể thở dài: "Một ngày là chín khỏa."
"Một ngày chín khỏa ngũ cấp linh thú nội hạch... Một khỏa là hai mươi vạn lượng bạc..."
Sở Dương tê một tiếng: "Một ngày ngươi liền ăn luôn một trăm tám mươi vạn?!"
Đàm Đàm nhức đầu, ngốc ngốc cười.
"Cái này mẹ nó ai nuôi nổi ngươi?!"
Sở Ngự Tòa lập tức đứng dậy: "Một ngày một trăm tám mươi vạn, mười ngày một ngàn tán trăm vạn, một tháng năm ngàn bốn trăm vạn. Một năm chính là... sáu triệu bốn ngàn tám trăm vạn?! Ngươi là cái loại người gì?!"
Sở Dương quát to một tiếng: "Cái này cũng chưa tính vạn nhất ngươi thăng cấp, phải ăn lục cấp, thất cấp, bát cấp... Cái này...ngươi..."
Sở Dương hết chỗ nói rồi.
Vạn nhất ngũ cấp ăn không hiệu quả, phải ăn lục cấp, một khỏa chính là một trăm vạn, một ngày chín trăm vạn. Một tháng ăn hai mươi bảy ngàn vạn...
Về phần thất cấp... Đã là giá trên trời, một khỏa chính là một ngàn vạn, một tháng ăn hai trăm bảy mưoi ngàn vạn...
Bát cấp... Có tiền cũng không mua được!
Cửu cấp...
Sở Dương chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, lung lay sắp đổ.
Cứ chồng lên như thế, đợi người này ăn hai ba mươi năm... Một ngàn triệu? Một vạn triệu có đủ hay không?
"Nuôi không nổi! Ta là nuôi không nổi! Sư phụ, ngài như thế nào thu một cái đồ đệ siêu cấp bại gia tử như vậy?"
Sở Dương liên tục lắc đầu, đem điều củ khoai lang này ném ra bên ngoài: "Sư phụ, hay là cho Đàm Đàm đi theo ngài đi, cho hắn được dạy bảo nhiều một chút cũng là chuyện tốt."
Mạnh Siêu Nhiên hừ một tiếng, trong lòng rất là bất đắc dĩ. Ngươi cũng nói Đàm Đàm được sao... Ta hai tên đồ đệ, tên nào không phải siêu cấp bại gia tử... Bạn đang đọc truyện tại - http://
Vào ban đêm, Kiếm linh tâm tình vui vẻ liền luyệnchế một khỏa Cửu trọng đan hoàn chỉnh, Sở Dương cho Mạnh Siêu Nhiên sử dụng.
Hiệu quả mười phần rõ rệt.
Thương thế của Mạnh Siêu Nhiên do Hóa Mạch Thủ tạo thành gần như nháy mắt khôi phục, hơn nữa kinh mạch khuếch trương, tu vi từ Hoàng tọa nhất phẩm trực tiếp thăng lên tới Hoàng tọa lục phẩm!
Về phần tâm tình cùng cảm ngộ thiên đạo, lại trực tiếp vọt tới Quân cấp cửu phẩm!
Mạnh Siêu Nhiên ngạc nhiên vui mừng không thôi, vào lôi kéo hai cái đồ đệ nói chuyện, Sở Dương lại đem rượu ra chúc mừng sư phụ. Mạnh Siêu Nhiên thống khoái say sưa một hồi, cùng hai đồ đệ nhậu nhẹt cả đêm.
Sáng sớm ngày hôm sau, Sở Dương tỉnh lại, cảm giác có chút không thích hợp, vừa thấy bên người Đàm Đàm ngã chỏng vó. Miệng ngáy khò khó, thỉnh thoáng nói mớ vài câu, còn huýt sáo nữa…
Ngẫu nhiên một cái bủm từ dưới mông vang lên…
Sở Dương ôm mũi đi ra ngoài, dùng tuyết rửa mặt. Nhất thời thanh tỉnh không ít.
Nhìn thấy sư phụ cao hứng như thế, trong lòng Sở Dương cũng rất vui mừng. Tối hôm qua cùng sư phụ uống rượu không thể làm bộ, Sở Ngự Tòa xác thực buông toàn bộ phòng bị uống rượu...
Đang muốn trở lại trong động, ánh mắt đột nhiên ngưng lại.