- Trốn vào chỗ nào?
Trên mặt nước sông, Vô Ảnh Ma xuất hiện càng lúc càng nhiều, vây mọi người vào trong.
A!
A!
Từng tiếng thét kinh hoàng vang lên, cao thủ Cổ gia Cổ Bình mang theo đều bị đoạt xá, trên người bọn hắn bốc lên âm khí mãnh liệt, không còn một chút sinh khí, giống như là xác chết biết đi.
Cao thủ Cổ gia đều bị đoạt xá, sắc mặt Cổ Bình như chết hôi, hắn ngàn vạn lần không nghĩ tới, lần cơ duyên này lại biến chuyển thành một cơn ác mộng.
- Thực lực của ngươi không tồi, lại hiểu được Nhân Đạo Khôi Lỗi thuật, ta sẽ cho ma niệm của ta đến đoạt xá thân thể ngươi.
Trong đám Vô Ảnh Ma chi chít, một bóng người mơ hồ cường tráng đi ra, lúc bóng người mơ hồ này mở miệng, phảng phất như một cái hắc động, thoáng cái nhập vào trong thân thể Cổ Bình, Cổ Bình ra sức giãy dụa, liên tục thúc dục võ đạo của mình xuất ra ý chí công kích bóng người mơ hồ bên trong mình, bất quá, bóng người mơ hồ này so với Vô Ảnh Ma khác thì mạnh hơn không biết bao nhiêu lần, hắn căn bản không thể làm được gì.
Một lúc lâu sau.
Cổ Bình ngừng giãy dụa, tùy ý để cho bóng người mơ hồ xâm nhập vào trong nội thể, đoạt xá thân thể hắn.
Lạch cạch!
Hai chân cổ bình đạp trên mặt đất, mắt mở ra, bất đồng với những người khác, ánh mắt của hắn không trắng dã, như người bình thường, chỉ là sâu trong con ngươi có một mảng tối, phảng phất như có gì đó rất kinh khủng đang ở bên trong, âm lãnh khí trên người hắn cũng rất nhạt, không quan sát cẩn thận, căn bản không dò xét được âm lãnh khí trên người hắn.
Khóe miệng mở ra, Cổ Bình phát ra âm thanh quỷ dị.
- Khà khà, rốt cuộc cũng có một cái hóa thân tốt, bây giờ ta ra thế giới bên ngoài xem như thế nào, bất quá, phải đoạt xá thân thể tiểu tử đó trước, thân thể hắn thích hợp làm hóa thân của ta hơn, nói không chừng còn có cơ hội cho ta thoát khốn.
- Đi, đi xuống!
Cổ Bình vung tay lên, bóng người mơ hồ chi chít chui vào trong nước sông, xuôi theo hướng nước chảy mà đi, các cao thủ Cổ gia bị đoạt xá bay vút về phía trước, động tác chỉnh tề, như một quân đoàn tử sĩ.
Nơi này là một hồ nước cực lớn, trên mặt hồ lóe lên quang điểm xanh biếc, trên mặt hồ ánh lên ánh sáng long lanh, phảng phát như màu sáng xanh biếc tụ lại mà thành, vô cùng kì diệu. Đọc Truyện Online Tại http://
- Chính là nơi này rồi.
Nhìn thấy hồ nước, con mắt Diệp Trần sáng ngời, lập tức lộ ra vẻ nghi hoặc, khe hở dưới mặt đất bốn bề nguy hiểm, số lượng vô ảnh ma đến hàng trăm, Tri Mạc Vấn không biết làm thế nào lấy được tin tức Vô Căn Hoa và Vô Ảnh Thảo sinh trưởng ở chỗ này, chẳng lẽ Vương giả Sinh Tử Cảnh tự mình đến xem xét qua sao? Không có khả năng, Diệp Trần lắc đầu, Vương giả Sinh Tử Cảnh không làm những chuyện như vậy, hay là nhân vật cấp bậc tông sư đỉnh tiêm? Cũng không có khả năng, nơi này là vô ảnh ma chi địa, thập phần hung hiểm, may mắn là kiếm ý sát lục và kiếm ý hủy diệt của hắn có thể khắc chế vô ảnh ma, đổi lại là một nhân vật cấp tông sư kiếm ý ngũ giai khác tới nơi này, đều gặp bất trắc.
Diệp Trần không biết, Vô ảnh ma nơi đây chỉ là ma niệm cường đại của một nhân vật nào đó, người bình thường, chủ nhân ma niệm căn bản không để ý, chỉ có thanh niên thiên tài kinh diễm, hắn mới xem là con mồi, theo việc một đám cao thủ Cổ gia bị ma niệm bình thường đoạt xá, còn Cổ Bình bị chủ ma niệm đoạt xá, khác nhau liền có thể thấy được
- Địa vị Tri Mạc Vấn siêu nhiên, có lẽ có con đường khác không muốn người khác biết.
Bài trừ tạp niệm, Diệp Trần quét ánh mắt về phía trên không hồ nước.
- Ân?
Ánh mắt hắn lóe lên, bên ngoài hồ nước, hắn chứng kiến một đóa hoa màu xanh biếc trôi nổi trên không, đóa hoa này, bất quá chỉ bằng lòng bàn tay, có hai cánh hoa, cánh hoa hơi mỏng, phía dưới đóa hoa vốn là chỗ của rễ cây lại nhiều ra hai cái râu, vừa giống như râu dài của chi dưới, có chút đong đưa.
- Tới!
Diệp Trần liếc qua, liền nhận ra đóa hoa này chính là Vô Căn Hoa, tay phải xuất ra hấp lực thu lấy.
Tựa hồ như cảm ứng được uy hiếp, hai cánh của Vô Căn Hoa vỗ kịch liệt, liều mạng chống lại hấp lực, cùng lúc đó, một mảng lớn quang điểm màu xanh biếc bay lên, hình thành một bức màn màu xanh biếc, ngăn cản lực hút của Diệp Trần.
- Có ý tứ!
Buông tay phải xuống, bàn chân Diệp Trần nhẹ nhàng đạp trên mặt đất, cả người lăng không lên, ngay lập tức bay tới phía trước bức màn màu xanh biếc.
- Phá!
Tay phải hắn nắm lại, một sư tử Lôi điện thành hình, Diệp Trần trực tiếp đánh lên trên bức màn màu xanh biếc.
Ba ba!
Tia chớp trên bức màn màu xanh biếc dũng động, nổ ầm ầm, Diệp Trần theo đó mà xuyên qua.
Lúc sắp thu Vô Căn Hoa vào tay, sóng ngầm phía dưới hồ nước bắt đầu khởi động, một hắc ảnh to lớn xuất ra, nhanh như thiểm điện.
Diệp Trần mặt không đổi sắc, thu hồi tay phải, hướng bên hông tìm tòi, sau một khắc, Kiếm quang óng ánh màu vàng kim bộc phát, lóe lên, kích vào hắc ảnh đó, xong hết thảy, Diệp Trần không dừng lại, tay trái xuất ra, tựa như giao long xuất thủy, độc xà xuất động, cách không thu lấy Vô Căn Hoa đang cực lực chống đỡ, sau đó quay thân hình lại, bay ngược trở về, tránh một cái hắc ảnh khác tập kích.
Trên bờ, Diệp Trần lấy ra linh giới trữ vật, thu Vô Căn Hoa vào bên trong, sau đó nhìn chăm chú về phía sóng ngầm đang mãnh liệt phát ra.
- Hoa lạp lạp!
Tiếng phá nước vang lên, một vật thể như một tòa núi nhỏ hiện ra, bốn phía núi nhỏ, là một bóng đen thật dài đang bay múa, có tám vòi, trung ương núi nhỏ, đột nhiên có hai luồng ánh sáng sáng lên tựa như đèn lồng, mỗi một luồng sáng đều mang đến cảm giác áp bách mãnh liệt.
Đây là một con chương ngư cực lớn màu đen, thân thể con hắc chương ngư này không tròn vo như đồng loại, mà có hình dáng lởm chởm góc cạnh, trên người nó là các đường vân màu sắc đẹp đẽ, rực rỡ chói mắt, không cần thử nghiệm, chỉ xem bề ngoài của nó thì cũng biết rõ đây là một con chương ngư kịch độc vô cùng.
- Chết, chết, chết!
Miệng hắc chương ngư phát ra tiếng người, thanh âm cực kỳ kinh người, xuyên thẳng vào linh hồn.
- Mày mới phải chết.
Tra Hoàng kim kiếm vào vỏ, Diệp Trần cũng không để hắc chương ngư vào mắt.
Ầm ầm!
Diệp Trần chọc giận hắc chương ngư, hai con mắt nó phát ra hào quang chói mắt, tám cái xúc tu bay múa, mạnh mẽ đánh tới, mang theo yêu lực đủ để san bằng một tòa núi lớn, từng vòng sóng hình cung cực tốc khuếch tán ra.
Diệp Trần giơ hai tay lên, thần sắc lạnh lùng.
Xuy xuy xuy xuy…
Sau một khắc, Liên Tâm kiếm khí giống như ánh sáng theo mười đầu ngón tay bắn ra, tung hoành, đan vào nhau như một cái lưới lớn màu xanh, tốc độ hắc chương ngư rất nhanh, một xúc tu đâm vào cái lưới màu xanh, lập tức, vô số âm thanh sắc bén như lưỡi dao vang lên, chỉ thấy trong tích tắc, tám cái xúc tu đều bị đoạn ra ba mảnh, bị kiếm khí phong bạo đáng sợ nghiền nát.
Tựa hồ không nghĩ tới Diệp Trần lại đáng sợ như thế, hắc chương ngư phát ra thanh âm sợ hãi, thân thể co rụt lại, chìm xuống dưới như thiểm điện, bởi vì tốc độ chìm xuống quá nhanh, làm cho hồ nước bỗng chốc tràn lên cao mấy chục thước.
Trong chốc lát, hắc chương ngư không tái xuất hiện nữa, biết rõ đôi phương sợ hãi, Diệp Trần không khỏi cười một tiếng, bất quá nụ cười của hắn tắt rất nhanh, hắn đã nghe được tiếng xé gió rất nhanh trong không khí, vừa quay đầu lại nhìn, gặp nguyên một đám cao thủ Cổ gia hai mắt trắng dã, người cầm đầu chính là Cổ Bình, thần sắc âm lãnh, cũng chỉ mình hắn là bảo trì bộ dáng như người bình thường.
- Những người này bị đoạt xá rồi à?
Diệp Trần nhìn ra điểm bất thường.
- Lên!
Cổ Bình vung tay lên, lập tức các cao thủ Cổ gia bị đoạt xá ngoài vài trăm mét đồng loạt công kích về phía Diệp Trần, đại lượng bóng người mơ hồ như ẩn như hiện trong thể nội những người này, tùy thời mà động.
Khóe miệng nở một nụ cười lạnh, mười ngón tay Diệp Trần lại giơ lên.
- Kiếm khí Phong bạo, triển khai toàn bộ!
Mỗi một lần hô hấp, mỗi một đầu ngón tay đều kích xạ ra hơn mười đạo Liên Tâm kiếm khí liên tiếp như ánh sáng, trong nháy mắt, mười đầu ngón tay cộng lại chính là hơn mấy trăm đạo, hết đạo này đến đạo khác, liên miên không dứt, sáng chói như quần tinh, bao phủ hơn mười cao thủ Cổ gia phía trước vào trong.
Phốc phốc phốc phốc!
Đương đương đương đương!
Trong đám cao thủ Cổ gia, có người mặc phòng ngự bảo khí thượng phẩm, có người lấy ra tấm chắn phòng ngự thượng phẩm, còn có một nửa không có bảo khí phòng ngự thượng phẩm hộ thân, bị Liên Tâm kiếm khí ẩn chứa sát lục kiếm ý xuyên thẳng qua, thân thể giống như một cái tổ ong, vô lực ngã xuống.
- Phá Hư quyền!
Cổ Bình thần sắc lạnh lùng, hắn sải bước ra, mặt đất vỡ ra tung tóe, xuất ra một quyền cách không kích tới Diệp Trần, trong quyền ẩn chứa Phá hư áo nghĩa.
Liên tâm kiếm khí bị tiêu tan, Diệp Trần rút ra Hoàng Kim kiếm, chém ra một đạo hoàng kim kiếm khí hình trăng lưỡi liềm, cùng với quyền kình của Cổ Bình va vào nhau.
"Phịch" một tiếng!
Sóng xung kích mãnh liệt phát ra tứ tán, đánh bay các cao thủ Cổ gia, ý chí trùng kích trong đó làm không ít bóng người mơ hồ thét lên chói tai, lộ ra một mảng không gian trống rỗng.
- Phá hư quyền, đệ bát thức!
Lãnh mang trong mắt Cổ Bình lập lòe, thân hình hắn run lên, giữa không trung xuất hiện bảy ảo ảnh, tính luôn bản thể là tám, tám Cổ Bình đều xuất ra phá hư quyền, kích về hướng Diệp Trần, phá hư quyền kình mênh mông cuồn cuộn, không gian xung quanh như vặn vẹo đi, nham thạch bốn phía bị chấn nát.
Diệp Trần hít một hơi sâu, cả người hóa thành bóng đen, né khỏi quyền kình, trên đường, rất nhiều bóng người mơ hồ thừa dịp công kích, gây trở ngại cho Diệp Trần, bất quá trên người hắn tràn ngập sát lục kiếm ý và hủy diệt kiếm ý mãnh liệt, bóng người mơ hồ chỉ là làm tốc độ hắn chậm đi một chút, không làm nên chuyện gì.
- Tiểu tử này tuyệt đối là hóa thân thượng hạng, không thể bỏ qua.
Thanh âm từ sâu trong lòng đất có chút dồn dập, hắn chưa từng gặp qua kiếm khách thiên tài thân mang hai đại thuộc tính kiếm ý như vậy, nhưng so với Diệp Trần, Cổ Bình thua kém rất nhiều.
- Song kiếm, ra!
Bất giác, Diệp Trần lao tới trước bản thể Cổ Bình, tay phải hắn cầm hoàng kim kiếm, tay trái cầm ngược trường kiếm màu xanh lá, song kiếm giao nhau, hướng Cổ Bình xuất ra kiếm chiêu mạnh nhất, theo hai đạo kiếm quang cùng đan vào một chỗ, một khỏa lôi điện cầu mặc lam sắc được sinh ra đời, thoáng cái cắn nút Cổ Bình.
Oanh!
Uy lực lôi điện cực kỳ kinh khủng, quẳng cả người Cổ Bình ra ngoài, thất khiếu chảy ra máu tươi.
Lách mình tránh các cao thủ Cổ gia khác tập kích, Diệp Trần nhướng mày, thầm nghĩ, phải tốc chiến tốc thắng, cảm giác nãy giờ có chút quỉ dị.
Ngay lập tức, tra song kiếm vào vỏ, Diệp Trần xuất ra bán cực phẩm bảo kiếm Lôi kiếp kiếm.
Ông!
Thân kiếm như một vòng điện quang, Diệp Trần đâm ra một kiếm, tốc độ kiếm không ngừng gia tăng, càng lúc càng nhanh, thoáng chốc đã kích trúng mục tiêu, khoảng cách không gian cơ hồ không tồn tại.
"Phốc" một tiếng!
Một kiếm vừa rồi đâm vừa giữa yết hầu Cổ Bình, con mắt hắn đã mất đi thần thái.
- Nguy hiểm thật!
Thời khắc mấu chốt, bóng người mơ hồ đoạt xá thân thể Cổ Bình bay ra, tháo chạy, một kiếm này đâm thẳng tới hắn, dù sao một kiếm này ẩn chứa sát lục kiếm ý mãnh liệt, nếu trực tiếp trúng chiêu, cho dù không bị trọng thương thì vết thương của hắn cũng không nhẹ chút nào.
- Xá thân bạo!
Các cao thủ Cổ gia còn lại vây Diệp Trần vào giữa, thân thể đột nhiên tách ra hào quang chói mắt, bắt đầu bạo tạc mãnh liệt, uy lực bạo tạc này đủ để làm trọng thương, thậm chí giết chết đại bộ phận Tông sư Linh Hải cảnh, mà phòng ngự là nhược điểm của Diệp Trần, trước mắt hắn, nguy cơ mãnh liệt hiện lên, đột nhiên thi triển ra Thanh Liên Kiếm Pháp Thanh Liên Đoạt Hoa rất ít khi sử dụng, kiếm qua hóa thành một đóa Thanh Liên, bao phủ hắn ở bên trong, mà chân nguyên hộ thể hắn gia tốc tăng lên, ngăn cản lực bạo tạc.
Ầm ầm!
Thâm bất khả trắc, khe hở dưới mặt đất gần như sụp xuống, khe hở dưới mặt đất bị vỡ ra một vệt cực lớn, giống như bị cự phủ bổ một phát làm hai nửa.
- Hừ, hi vọng ngươi không chết, nếu chết thì thật là đáng tiếc.
Xá thân bạo không phải là tuyệt kỹ bí pháp của cao thủ Cổ gia, mà là bí pháp của chủ nhân ma niệm, ma niệm của hắn có thể đoạt xa thân thể người khác, lấy thân thể người khác triển khai tự bạo, bản thân hắn cũng không tổn hại gì, dù sao lực tự bạo này cũng không có ý chí trùng kích, chỉ thuần tùy là chân nguyên bạo tạc mà thôi.
Vầng sáng thu lại, thất khiếu Diệp Trần chảy máu, trụ lên kiếm mới đứng được.
- Ha ha, không chết, bất quá dù không chết, thân thể cũng bị trọng thương, linh hồn tất nhiên đang ở trạng thái suy yếu, đúng là thời điểm tốt nhất để đoạt xá.
Vô số bóng người mơ hồ cùng động, nhao nhao bay về hướng Diệp Trần.
Diệp Trần xuất ra sát lục kiếm ý và hủy diệt kiếm ý, trùng kích lên bóng người mơ hồ, bất quá linh hồn hắn đã bị suy yếu, ảnh hưởng lên uy lực của kiếm ý, mà thi triển Bất Tử Chi Thân đã tiêu hao lượng lớn nguyên khí, phải cần đan dược bổ sung, nhưng hiện tại không có thời gian nuốt đan dược, thân thể trọng thương, linh hồn suy yếu, hiện tại là lúc Diệp Trần suy yếu nhất.
Nhưng vào lúc này, bóng người mơ hồ cường tráng thoát ra từ thân thể Cổ Bình đánh về phía Diệp Trần, không bị trở ngại quá lớn, bóng người mơ hồ xâm nhập vào trong cơ thể Diệp Trần, ngay tại sát na đoạt xá thuận lợi kia, trên người Diệp Trần bỗng nhiên lóe lên ý chí quang huy vô cùng uy nghiêm, một hư ảnh lão nhân hiện lên, tinh tế xem xét, lão nhân kia chính là Long Vương, Cung chủ Long Thần Thiên Cung.