Còn có một người lao về phía Âu Kim Phong giống như sao băng, miệng còn hò hét: "Con mẹ nó, rốt cuộc cũng tới phiên ta! Làm ta suýt nghẹn chết rồi.. Con mẹ nó, ba lão vương bát đản này cũng dám thương tổn huynh đệ ta!"
Người này hình dáng kỳ quái, một hàng lông mi hướng lên trời, một hàng lông mi hướng xuống đất, cổ họng giống như ngàn vạn con sói đói cả tháng cùng nhau tru lên, còn có mấy trăm con vịt đực bị bóp cổ, kêu quang quác!
Hứa Vô Song rốt cuộc cũng mất đi ý thức, một ý niệm cuối cùng trong đầu chính là: Mẹ nó, đám vương bát đản này không ngờ vẫn còn mai phục... Riêng cái thanh âm này, cũng đủ để giết chết hoàng tọa rồi...
Chấn không chết thì cũng khó chịu mà chết...
Đàm Đàm, Nhuế Bất Thông gần như không tốn bao nhiêu sức lực, đã đánh cho hai vị hoàng tọa thành đống thịt nát, sau đó toàn lực chạy trở về!
Đây chính là đối sách cả mấy huynh đệ đã thương lượng từ trước: Nếu đối phương mai phục mình, thì đương nhiên biết Sở Dương Cố Độc Hành, Đổng Vô Thương, La Khắc Địch, Kỷ Mặc đi với nhau. Nhưng Nhuế Bất Thông và Đàm Đàm đều là gặp ở cực bắc hoang nguyên, không có bất cứ một ai biết.
Cho nên Nhuế Bất Thông và Đàm Đàm tuyệt đối không thể lộ diện ngay từ đầu được.
Chỉ chờ đến khi lưỡng bại câu thương, hai người lao ra, mới có thể định càn khôn!
Hiện giờ, mặc dù biết đối phương không phải mai phục mình... Nhưng cái chiến lược này cũng là tuyệt đối chính xác và có hiệu quả lớn nhất! Một lưới bắt hết tất cả địch nhân!
Hai người chạy tới bên người Sở Dương trước tiên, một người áp tay vào ngực, một người áp tay sau lưng, toàn lực vận công, chữa thương cho Sở Dương.
Hai người cũng biết trên người Sở Dương có thần dược, chỉ cần hắn tỉnh, tất cả các huynh đệ sẽ không sao hết. Nếu như cứu người khác trước mà Sở Dương xảy ra chuyện... vậy tất cả đều xong rồi.
Chỉ trong chốc lát, Sở Dương đã ho khan hai tiếng, phun ra một ngụm máu đen, từ từ tỉnh lại, liếc mắt nhìn thấy Đàm Đàm, lập tức yên tâm, gắng gượng đứng dậy, vội vàng lấy ra bốn viên cửu trọng đan không hoàn hảo: "Mau cho bọn hắn ăn vào đi, mỗi người một viên."
Sau đó mới lấy cho mình một viên, nuốt xuống.
Nhuế Bất Thông lòng như lửa đốt, vừa tiếp lấy đan dược liền chạy đi như bay. Nhìn về phía Cố Độc Hành, không khỏi hoảng sợ. Cố Độc Hành cả người gần như đều tan nát, thậm chí ngay cả đỡ cũng không thể dậy nổi...
Nhuế Bất Thông ánh mắt rưng rưng, trước tiên cho Cố Độc Hành nuốt một viên cửu trọng đan, sau đó lần lượt cho Đổng Vô Thương, La Khắc Địch, Kỷ Mặc ăn....
Sau một hồi lâu, Cố Độc Hành đột nhiên mở bừng mắt, chớp chớp mấy cái, tựa hồ cảm thấy ánh nắng trên đỉnh đầu quá chói mắt. Nhắm lại hai mắt, câu nói đầu tiên là hỏi: "Vô Thương thế nào?"
"Ta ổn rồi." Những lời này vừa vặn đánh thức Đổng Vô Thương, nói: "Nhị ca, ngươi sao rồi?"
"Ta không sao." Trên khuôn mặt lạnh lùng của Cố Độc Hành chợt lộ ra một nụ cười hiếm thấy, thử động đậy tay mình, sau đó giơ cánh tay lên, thử đả tọa, không ngờ thân thể lại dễ dàng ngồi dậy.
Không khỏi kinh ngạc: Ta rõ ràng còn nhớ rõ, xương sống cũng nát vụn, vì sao bây giờ vẫn có thể ngồi dậy? Nơi bị thương cũng hoàn hảo, chỉ cảm thấy đau đớn một chút mà thôi?
Nhuế Bất Thông và Đàm Đàm dựng lên lều trại ngay tại chỗ, tất cả mọi người cùng tiến vào, nghỉ ngơi thật tốt.
Đến tối, Đổng Vô Thương Cố Độc Hành hai người mới ngừng khôi phục. Thế mới biết dược hiệu của một viên cửu trọng đan khủng bố thế nào, hai người bị thương rất nặng, nhưng chỉ một viên đan dược còn chưa đủ khiến bọn hắn khôi phục hoàn toàn. Vì thế lại lấy ra hai viên, cho hai người sử dụng.
Cố Độc Hành cùng Đổng Vô Thương lúc này mới khôi phục hoàn toàn.
"Ta có một cảm ngộ!" Đổng Vô Thương dựa vào lưng Kỷ Mặc, thanh âm vẫn có chút suy yếu, nói: "Mọi người lằng nghe một chút."
Đám người Sở Dương lập tức nghiêm nhị, biết đây là cảm ngộ của một đại đao vương có được trong thời điểm nguy cơ sinh tử! Loại cảm ngộ này, là cực kỳ quý giá, có đôi khi cũng bởi vì một lần cảm ngộ này mà khiến cho đao vương thăng cấp! Cảm ngộ như vậy, đối với mỗi người mà nói, đều cực kỳ trân quý, cho tới chết đều giữ kín không nói ra, nhưng Đổng Vô Thương hiện tại hiển nhiên muốn chia xẻ cho mọi người.
"Lĩnh vực hoàng tọa đích xác không phải tầm thường. Ba vị hoàng tọa liên thủ, uy lực lĩnh vực không chỉ đơn giản là nhân đôi... Vừa rồi ta biết nhất định phải chết không thể nghi ngờ! Cho nên, ta mới lựa chọn hi sinh bản thân, để hai người bọn họ thoát ra ngoài."
Đổng Vô Thương nói như vậy tựa hồ khoe thành tích, nhưng các huynh đệ lại biết, hắn không hề khoe thành tích một chút nào. Bạn đang đọc truyện tại - http://
"Khi ta liều mạng thiêu đốt linh hồn lực, mới phát hiện, Khắc Địch và nhị ca cũng lựa chọn thực hiện như vậy, nhưng mặc đao của rất nặng, cho nên mới đi trước một bước."
"Cũng bởi vì ba người chúng ta đều biết tất chết không thể nghi ngờ, muốn giúp huynh đệ của mình thoát đi, cho nên, trong một tích tắc đó, tính huống vốn tất chết đột nhiên lại có biến hóa!"
Đổng Vô Thương vô lực cười cười, trên mặt lộ ra quang huy trầm tĩnh: " Lĩnh vực và công kích vốn có thể dồn chúng ta vào chỗ chết, nhưng công kích lại trệch khỏi phương hướng vốn có! Khiến bọn hắn thay đổi kiếm chiêu, cải biến phương hướng!"
"Cho nên, khi La Khắc Địch bị nhị ca đá mạnh ra ngoài, còn ta lại đánh lên người nhị ca, nhị ca cũng bay ra ngoài, sự va chạm này đã khiến đối phương lại phải một lần nữa thay đổi phương hướng xuất kiếm!"
"Cho nên, hai kiếm vốn nên đâm thấu ngực ta, lại đâm vào vị trí không chí mạng!"
"Vốn là ba người đều phải chết, nhưng ba người lại không chết! Chỉ là bởi vì... Thời khắc đó, trong lòng chúng ta không có bản thân! Chính bởi vì không có bản thân, mới làm được chuyện mình căn bản không thể làm được! Cho nên mới không chết!"
"Vô ngã... chính là cảm ngộ của ta!" Đổng Vô Thương khẽ thở ra một hơi. Trong mắt hắn, có một tia hồi ức và hoài niệm, tựa hồ đang nhớ lại thời khắc sinh tử cuối cùng, nhìn bốn huynh đệ liều mạng không để ý tới tính mạng của mình, nở một nụ cười ấm áp: "Lúc sinh tử mới có thể nhìn thấy chân tình! Lúc sinh tử mới có được cảm ngộ! Không gặp sinh tử sẽ không có cảm ngộ, cũng không có huynh đệ."
Đao pháp của ta, từ nay về sau đổi tên. Nó sẽ có tên là 'Tử địa sinh cơ'! Vô Thương chi đao!" Ánh mắt Đổng Vô Thương sáng ngời, nói: "Chỉ có trong tử địa mới có thể nhìn ra sinh cơ! Hơn nữa thu hoạch cũng càng nhiều!" Hai mắt Đổng Vô Thương phát ra quang mang, nói: "Ta cảm nhận rất sâu!"
"Khi người toàn tâm toàn ý trả giá vì huynh đệ, kỳ thật cũng không phải trả, mà là thu hoạch, hơn nữa còn thu hoạch thật nhiều...." Chúng huynh đệ không hẹn mà cùng cúi đầu lặp lại một câu, trên mặt mỗi người đều như có điều suy nghĩ.
Đổng Vô Thương thỏa mãn thở dài, chậm rãi nhắm hai mắt lại, nói: "Lão đại, ta không cần áp chế thực lực của mình nữa rồi. Lần cảm ngộ này, khiến tâm cảnh của ta biến hóa rất nhiều. Sau lần này, chỉ sợ ta sẽ trùng kích vào đao hoàng rồi!"
Trùng kích đao hoàng!
Không ngờ trong lúc sinh tử, Đổng Vô Thương lại đột phá nhiều như vậy!
Sở Dương cùng đám người Kỷ Mặc lộ vẻ trầm tư, lẳng lặng không nói lời nào. Đối với câu nói trả giá và thu hoạch của Đổng Vô Thương, đều có rất nhiều cảm xúc.
Ánh mắt Cố Độc Hành đột nhiên sáng ngời, tỏa ra tinh quang chói mắt, tựa hồ đột nhiên hiểu ra điều gì đó! Đột nhiên cười lớn một tiếng, tràn đầy vẻ vui mừng, nói: "Thì ra là thế!"
Tao ngộ của hắn và Đổng Vô Thương hoàn toàn giống nhau. Đổng Vô Thương vừa nói ra, hắn lập tức hiểu được hoàn toàn.
La Khắc Địch trầm tư, chỗ hiểu chỗ không, tựa hồ trước mặt xuất hiện một bức tường cản trở mỏng manh, gần như không có, chỉ cần chạm tay một cái là có thể xé tan, nhưng lại sống chết không thể chạm tới, khiến hắn không khỏi lâm vào trầm tư...
Kỷ Mặc suy ngẫm, cẩn thận cảm ngộ, cũng chỗ hiểu chỗ không, tựa hồ động chạm tới rồi nhưng vẫn không thể nắm bắt được.
Nhuế Bất Thông miệng khẽ thì thào, hai mắt vô thần nhìn về phía trước, kiệt lực nghĩ tới ý cảnh trong những lời vừa rồi.
Ánh mắt Đàm Đàm như dại ra, tựa hồ hoàn toàn không nghe thấy gì... Nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện, ở sâu trong đôi mắt Đàm Đàm, thỉnh thoảng lại có ánh sáng lóe lên... giống như trên đại thảo nguyên ngàn vạn dặm, giữa đêm khuya tối đen, có một ánh nến trong gió, chợt sáng chợt tắt, phiêu thốt vô định!
Nếu ngọn lửa này có thể bốc cháy lên, thì sẽ giống như lửa cháy lan đồng cỏ....
Theo dòng suy nghĩ, cái ấn ký kỳ quái trên trán hắn cũng tựa hồ lúc tắt lúc sáng, tỏa ra ánh sáng mong mảnh...
Đàm Đàm đột nhiên ôm đầu, đầu đau kịch liệt, giống như có một tia chớp bất ngờ tập kích hắn. Cơn đau này bất thình lình ập tới, hoàn toàn không có bất cứ dấu hiệu nào, khiến Đàm Đàm thống khổ không chịu nổi, cất tiếng rên rỉ, hai hàng lông mày dán chặt lại với nhau...
Sở Dương cả kinh, hỏi: "Đàm Đàm, ngươi làm sao vậy?"
Đàm Đàm không đáp, chỉ hít một hơi thật sâu, cắn răng.
Đám người Sở Dương vào giờ khắc này đều đột nhiên cảm nhận được, tựa hồ có mọt cỗ khí tức viễn cổ hồng hoang cuồng bạo cuồng bá từ trên người Đàm Đàm tràn ra...
Tựa hồ có một vị vương giả viễn cổ, đột nhiên hiện lên vào giờ khắc này, quân lâm thiên hạ!
Trong nỗi sợ hãi của mấy huynh đệ, cỗ khí tức này lại đột nhiên biến mất...
Trong não hải Đàm Đàm, đột nhiên xuất hiện mấy mảnh hình ảnh vỡ vụn..
Tựa như thật lâu thật lâu trước đây, cũng tựa như ở một thế giới khác... Mình cũng có một đám huynh đệ như vậy. Một cảm giác ấm áp xưa cũ cứ như vậy tràn ngập tâm linh hắn...
Nhưng cảm giác như thế, lại khiến hắn càng đau đớn như phiên giang đảo hải. Đồng thời, một cảm giác chua xót nồng đậm đột biên bùng lên...
Trong tối tăm, bầu trời giống như đột nhiên sập xuống... Có rất nhiều người chắn trước mặt mình, kêu lớn với mình: "Vương! Ngài đi mau...."
Sau đó liền cùng điên cuồng lao về phía bầu trời đổ sụp, vì mình mà tranh thủ thời gian chút thời gian, dứt khoát kiên quyết như vậy, một đi không trở lại...
Huyết nhục đột nhiên nổ tung...
Đàm Đàm thổng khổ rên rỉ...