TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 598: Đa tình kiếm khách vô tình kiếm!

"Ha ha...." Sở Dương gượng cười hai tiếng, cố gắng trấn định trở lại. Nhưng thanh âm lại giống như có một khối than củi nóng đỏ nằm giữa cổ họng vậy.

Hắn có thể nghe ra được, Đàm Đàm cũng không hề nói giỡn.

"Nếu như có thời điểm đó, nếu ta vẫn còn thanh tỉnh, ta sẽ tự mình rời đi, đừng tìm ta!"

"Nếu thật sự có ngày đó, van cầu ngươi, hãy giết ta!"

Sau đó Đàm Đàm liền dập đầu bình bịch.

Trong nháy mắt, Sở Dương đã tựa như mất đi ý thức, trong lòng chỉ vang vọng mấy câu nói này, cùng với thanh âm bình bịch kia, tinh thần hoảng hốt.

Choáng váng ngây ngốc một hồi, rốt cuộc đặt mông ngồi xuống dưới đất.

Ta có thể giết người, ta có thể giết hết người trong thiên hạ!

Nhưng duy chỉ có huynh đệ ta, thân nhân ta, ta làm sao có thể hạ thủ?

"Giết ngươi... ha ha...." Sở Dương bỗng vô lực cười lớn, nói: "Đàm Đàm... nếu như ta là ngươi, ngươi là ta, hai người chúng ta đổi chỗ cho nhau, ngươi sẽ giết ta sao?"

Đàm Đàm ngơ ngẩn: "Ta làm sao có thể giết ngươi?"

"Chính thế! Ta làm sao có thể giết người!" Sở Dương vươn tay ôm sư đệ vào trong lòng, thở dài, nói: "Ngươi là huynh đệ của ta, ta làm sao có thể giết ngươi? Ngươi có biết không, yêu cầu ngươi vừa đưa ra, đối với ta mà nói, có biết bao tàn nhẫn!"

Đàm Đàm tiu nghỉu một hồi lâu, nói: "Chỉ là ta... thật sự sẽ thương tổn ngươi. Điểm này ta cảm giác được. Có đôi khi ta nhìn thấy ngươi... ở trong lòng lại dâng lên một nỗi súc động mãnh liệt, chỉ muốn giết chết ngươi... Ta liều mạng áp chế, nhưng áp chế không nổi!..."

"Không cần nói nữa!" Sở Dương bình tĩnh, chém đinh chặt sắt nói: "Vĩnh viễn sẽ không có một ngày như vậy!"

Thầm nghĩ, nếu thật sự có ngày đó, thà rằng ta bị thương, cũng không thể để ngươi thương tổn.

Ta là ca ca, nếu như muốn chịu đựng, cũng chỉ có thể để ta chịu đựng! Nhưng ngươi không thể xảy ra chuyện gì!

Đàm Đàm nghe khẩu khí chém đinh chặt sắt của Sở Dương, trong lòng không khỏi thoáng an bình hơn một chút. Nhưng vẫn có chút ngây ngẩn, muốn nói gì đó. Hắn muốn nói, ngày đó đột nhiên xuất hiện ba người gọi mình là Vương, nhưng trong đầu lại ẩn ước phát đau, những hình ảnh vụn vặt không ngừng tràn ra, không khỏi nhíu mày...

"Được rồi, hết thảy đều sẽ qua đi thôi. Cái này giống như một cơn ác mộng, tỉnh lại là được rồi!" Sở Dương đang tâm loạn như ma, không hề chú ý tới biểu tình của Đàm Đàm, vỗ vỗ vai hắn, an ủi: "Mấy ngày này, ngươi phải cố gắng ăn ngon ngủ kỹ! Cái gì cũng đừng nghĩ, cái gì cũng đừng làm! Cũng đừng luyện công nữa! Tránh khi đang luyện công, loại tâm ma lại xuất hiện xâm lấn, đi vào ngã rẽ."

Đàm Đàm ừ một tiếng, cúi đầu không nói gì. Hắn đang toàn lực kháng cự cơn đau trong đầu. hắn cúi đầu, không muốn để sư huynh nhìn thấy bộ dạng thống khổ của mình, sợ khiến Sở Dương vì mình mà lo lắng.

Sở Dương thở dài đứng lên, nhìn trời sao, lặng lẽ nói: "Sư phụ, nếu ngài gặp phải chuyện này, ngài sẽ làm thế nào?"

Nghĩ đi nghĩ lại, không khỏi lại thở dài mộthơi.

Với tính cách bất cần của Mạnh Siêu Nhiên, nếu như gặp phải chuyện này, chỉ sợ hắn sẽ không để sinh tử của mình vào trong lòng, nên thế nào thì sẽ như thế đó. Cho dù thực sự ngày đó có lâm đầu, thì bất quá cũng chỉ nhắm mắt, vạn sự giai hưu.

Đây là tính cách của Mạnh Siêu Nhiên, bất cần tới trình độ tiêu cực.

Nhưng Sở Dương lại khác. Bên trong thoải mái, hắn còn mang theo một sự cố chấp. Nếu như hắn đã sớm biết, thì sẽ dùng tất cả mọi biện pháp để bổ khuyết, để ngăn cản, cho dù có xảy ra, thì cũng sẽ nghĩ cách vãn hồi, mà quyết không bao giờ không làm một điều gì.

Giữa trường, cuộc đấu của đao hoàng kiếm đế đã tới hồi kết thúc.

Vì để các huynh đệ đang quan chiến có thể lĩnh ngộ được ý cảnh của mình hiện giờ tốt hơn, Cố Độc Hành và Đổng Vô Thương cố ý đem một số chiêu thức pha lẫn lĩnh ngộ đại dao, lần lượt tiến hành đối chiến, dùng kình khí xao động và đạo cảnh mờ mịt, để cho đám người La Khắc Địch Kỷ Mặc tham khảo, có thể đột phá...

Rốt cuộc, choang một tiếng thật lớn, giữa trường đột nhiên bùng lên một quang cầu chói mắt, rồi tiêu tán.

Cố Độc Hành hắc y bồng bềnh, trường kiếm trong vỏ, lẳng lặng mà đứng.

Đổng Vô Thương đeo mặc đao trên lưng, hai chân phía dưới đều đứng thẳng tắp, tựa hồ muốn chống đỡ toàn bộ thân thể hắn, xông thẳng lên tinh không.

Hai người toàn thân đều ướt đẫm mồ hôi! Nhưng trong mắt đều là sư vui mừng, nhìn nhau mà cười.

Trải qua một trận chiến này! Hai người đã hoàn toàn ổn định tu vi hoàng cấp của mình rồi!

Dù sao, có vị đao hoàng nào vừa mới đột phá, lại có được một kiếm đế vừa đột phá tìm tới hắn thử chiêu chứ? Cũng như vậy, có vị kiếm đế nào vừa mới đột phá xong, bên người vừa vặn lại có một vị đao hoàng cũng đột phá?

Đây quả thực là kỳ tích xảy ra trong đêm!

Trong lòng Kỷ Mặc La Khắc Địch và Nhuế Bất Thông đã sớm không còn ý niệm không phục. Hơn nữa, sau khi quan sát trận chiến này, cũng thu được rất nhiều lợi ích, sớm đã nhắm mắt ngồi xuống, toàn tâm toàn ý tìm hiểu lĩnh ngộ mới có được.

"Đao của ngươi rất kỳ quái."

"Kiếm của ngươi rất kỳ quái."

Cố Độc Hành cùng Đổng Vô Thương đều điều hòa hô hấp, cùng mở miệng, song lại cùng nói ra một câu giống hệt nhau. Lập tức không hẹn mà cùng bật cười.

"Ngươi nói trước đi." Cố Độc Hành nói.

"Ừm, kiếm của ngươi, ta có thể cảm nhận được, tràn đầy cô độc, đó là một loại cao ngạo dứng đáng với kiếm khách! Cũng là một loại kiêu ngạo thuộc về kiếm. Điểm này ta hiểu. Nhưng khiến ta không nghĩ ra chính là... vì sao bên trong nó, lại tràn đầy nhiệt huyết?" Đổng Vô Thương có chút nghi hoặc: "Nếu như chỉ có cao ngạo thanh cao, ta sẽ không chống đỡ chật vật như vậy. Nhưng sau khi thêm một loại nhiệt huyết này, không ngờ lại khiến cho uy lực kiếm chiêu tăng thêm một tầng! Đây là vì sao?"

"Kiếm là vô tình, cũng chính là kiêu ngạo! Từ xưa tới nay, kiếm là quân tử trong binh. Tuy ôn hòa hữu lễ, nhưng vĩnh viễn đều cự người ngoài ngàn dặm. Là cô độc!"

Cố Độc Hành chậm rãi nói: "Nhưng ta là người, không phải kiếm. Cho nên ta có tình cảm, ta có huynh đệ, ta có người yêu, cho nên ta là đa tình. Ta tách riêng người và kiếm, kiếm là kiếm, ta là ta, lấy người ngự kiếm, cho nên mới thành tựu bộ kiếm thuật độc đáo này."

Nới tới đây, trong lòng không khỏi có cảm giác xúc động. Bởi vì khi hắn đột phá, vẫn còn nghĩ tới thâm tình của Cố Diệu Linh, tình nghĩa huynh đệ, mang theo loại thâm tình này đột phá vào hoàng cấp, cũng có quan điểm 'nhân ngự kiếm chứ không phải kiếm ngự nhân' như Sở Dương vẫn thường nói với hắn.

Cho nên sau khi đột phá kiếm đế, mới có thể tạo nên loại kiếm thuật độc nhất vô nhị, thiên cổ hiếm thấy, bên trong cao ngạo lại có nhiệt huyết!

Ý cảnh trong kiếm!

Cố Độc Hành nặng nề nói: "Ta đặt tên cho loại kiếm pháp này là Đa tình kiếm khách vô tình kiếm!"

"Đa tình kiếm khách vô tình kiếm?" Đổng Vô Thương thì thào tự nói, tựa hồ hiểu ra được điều gì đó.

Đao của ngươi cũng rất không bình thường. Đao xuất mang theo khí tức tử vong mãnh liệt! Cũng là một cỗ khí phách cuồng bạo muốn hủy thiên diệt địa! Đây chính là hiệu quả khi đao của ngươi và ngươi hợp lại lại làm một, đao thế và khí thế hợp nhất. Nhưng bên trong khí tức tử vong này, lại mang theo một cỗ sinh cơ bị khống chế! Chính bởi vì cỗ sinh cơ này, khiến cho đao của ngươi giống như sống lại... lại cảm giác này thực kỳ diệu...

Cố Độc Hành trầm ngâm, nói ra cách nhìn của mình với Đổng Vô Thương.

"Ta là Vô Thương chi đao! Đao xuất vô thương, chỉ có chết mà thôi!" Đổng Vô Thương lặp lại từ đầu tới cuối câu nói mà hắn nói với Sở Dương lúc trước, cuối cùng nói: "Bất quá, ta có thể cảm nhận được, đây không phải là cảnh giới cao nhất mà ta có thể đạt tới! Ở phái trên cảnh giới này, còn có rất nhiều...."

"Ánh mắt hắn lóe sáng, lặp lại một lần nữa: "Rất nhiều."

Đêm khuya thanh vắng, Sở Dương ngửa đầu nhìn bầu trời, xuất thần suy nghĩ. Đàm Đàm cúi đầu ngồi dưới đất, cũng không hề nhúc nhích. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Kỷ Mặc La Khắc Địch Nhuế Bất Thông ba người đả tọa lĩnh ngộ một hồi, sau đó đứng lên giao thủ với nhau một hồi. Sau đó lại ngồi xuống, lại lĩnh ngộ, cứ như vậy lặp đi lặp lại.

Cố Độc Hành cùng Đổng Vô Thương một người bên trái, một người bên phải, hộ pháp cho các huynh đệ.

…..

Ngạo Tà Vân điên cuồng vượt qua rừng núi, liều mạng đào tẩu.

Hắn từ trên đỉnh núi nhảy xuống, hai chân đạp không mấy cái rồi túm lấy một sợi dây đằng vươn ra khỏi vách núi, đu người bay sang tuyệt nhai đối diện, sau đó cả người lăn một vòng, thuận theo một cái sườn dốc bằng phẳng lăn xuống nhanh như chớp. Tiếp đó cả người lại khẽ bật lên, tiến vào trong dòng nước, trước khi tiến vào trong mặt nước, cánh tay đã ngắt lấy một cây sậy.

Vận khí thổi, ruột cây sậy lập tức thông suốt, ngậm vào miệng, chìm vào trong dòng nước, vừa bơi vừa thở.

Hắn tuyệt đối không nghĩ tới, sau khi mình đi ngược lên phương bắc, đối phương vẫn đuổi theo không bỏ, hơn nữa thanh thế đuổi giết cũng càng lúc càng lớn!

Nhưng hắn cũng hiểu được: Đối phương đâm lao phải theo lao, mình không chết, bọn hắn tuyệt sẽ không dừng tay. Vạn nhất để Ngạo thị gia tộc kịp phản ứng, kế hoạch của bọn hắn sẽ hoàn toàn phá sản!

Hắn chỉ có thể trốn!

Chỉ có đào thoát, giữ được tính mạng, mới có thể vạch trần âm mưu này, vì người đã chết mà đòi lại nợ máu! Một khi chết rồi, sẽ vĩnh viễn không có cơ hội trở mình. Thi thể của mình còn có thể trở thành công cụ của những kẻ đuổi giết!

Trong mắt hắn đã không còn lệ!

Khi Đỗ Thanh Vân dùng cánh tay cuối cùng đẩy hắn ra khỏi vòng vây, Ngạo Tà Vân đã không còn lệ nữa rồi.

Trước đó nửa tháng, Tần Chiến cũng đã chết trận! Mình cùng Đỗ Thanh Vân liều mạng mang theo Tần Chiến bỏ trốn Tần Chiến chỉ nói một câu: "Thiếu chủ... nhất định... phải sống!"

Sau đó liền giãy ra khỏi lưng Đỗ Thanh Vân, nhằm về phía địch nhân!

Cho dù tới cuối cùng, hắn chỉ có thể ngăn trở địch nhân trong một cái nháy mắt, nhưng vị lão nhân kia đã trả giá bằng tất cả những gì hắn có rồi.

Tiếp đó, chính là Đỗ Thanh Vân mang theo hắn đào tẩu nửa tháng trời. Chỉ cần có thời gian thở dốc, Đỗ Thanh Vân liền truyền thụ cho mình kinh nghiệm chạy trốn. Hơn nữa, thân là một người chạy trốn, thì phải chú ý tới cái gì, cần lưu tâm điều gì, như thế nào mới có thể khiến cho địch nhân không thể phát hiện ra mình, như thế nào mới có thể lợi dụng từng ngọn cây cọng cỏ bên người...

Khi đó, Đỗ Thanh Vân dường như đã dự cảm được mình sẽ không sống được bao lâu lữa, chỉ để ý liều mạng, truyền thụ cho hắn kinh nghiệm suốt đời của mình cho Ngạo Tà Vân giống như nhồi vịt! Sau đó hết thảy đều do Ngạo Tà Vân làm chủ, mang theo hắn chạy trối chết!

Dùng tính mạng của mình để Ngạo Tà Vân thực nghiệm những kinh nghiệm này!

Cuối cùng, khi vị lão nhân đáng kính này bỏ mình, hắn chỉ cười lớn đẩy mình ra ngoài, dùng hết công lực toàn thân đẩy mình đi, ném ra bên ngoài vòng vây, hào khí cười lớn nhằm về phía địch nhân trước mắt, giữa bầu trời đêm chỉ còn vang vọng một câu nói sau cùng của hắn: "Ha ha.... ta yên tâm!"

Đọc truyện chữ Full