- Tạ Bách Đình xếp thứ năm, lấy địa vị giang hồ, cùng với danh xưng đệ nhất đao đạo tông sư mấy chục năm không thay đổi của hắn, xếp thứ năm là rất đúng, bất quá ngược lại là không nghĩ tới, bốn lão quái vật trước hắn địa vị lại lớn như vậy, mỗi người đều là một trong nhưng thiên tài cao cấp nhất trong mỗi thời địa, mặc dù không tiến vào Sinh Tử Cảnh, nhưng cũng không thể khinh thường, có lẽ đã là nửa bước vương giả rồi.
Mỗi thời đại đều có không ít nhân vật thiên tài kinh tài kinh diễm không cách nào tiến vào Sinh Tử Cảnh, dù sao căn cứ vào quy luật trước kia, Chân Linh đại lục một trăm năm cũng chỉ sinh ra đời chừng mười vị vương giả mà thôi, bình quân thì mười năm một người, những người khác mặc kệ là ở thời đại của mình có phong quang cỡ nào, huy hoàng cỡ nào cũng nhất định không thể trở thành Vương giả Sinh Tử Cảnh, đi đến đỉnh phong được.
Về phần nửa bước vương giả, cũng không phải dễ trở thành như vậy, nếu như trong vòng một trăm năm không thể trở thành nửa bước vương giả, như vậy dưới tình huống bình thường, cả đời cũng không thể trở thành nửa bước vương giả được, trừ phi có thể được có được cực phẩm bảo vật Thiên địa hiếm thấ, mới có hi vọng cải thiện thể chất, tiếp tục tiến bộ, bốn lão quái vật này chỉ có khả năng là nửa bước vương giả, thôi cũng không thể xác định, dù sao tuổi của bọn hắn đều là một hai trăm tuổi, thậm chí ngoài 200 tuổi, ai biết bọn hắn đã trở thành nửa bước vương giả trước 100 tuổi không.
Thật giống như Man nhân lúc trước đuổi giết Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành, thực lực cũng chỉ tiếp cận nửa bước vương giả mà thôi, còn không phải nửa bước vương giả.
- Tên thứ bảy, Bạch Vô Tuyết!
- Tên thứ tám Lục Thiếu Du!
- Tên thứ mười ba, Hạ Hầu Tôn!
- Tên thứ mười tám, Tiêu Sở Hà!
- Tên thứ mười lăm, Thần Sa Công Chúa!
Kế tiếp, Diệp Trần trông thấy bài danh của thanh niên ngũ cự đầu.
Bài danh của thanh niên ngũ cự đầu đều rất cao, trong đó lấy bài danh của Bạch Vô Tuyết là cao nhất, rõ ràng tiếp cận Tạ Bách Đình, đạt tới tên thứ bảy, Kiếm Chi Tông Lục Thiếu Du bài danh thứ tám, sau đó là Hạ Hầu Tôn bài danh thứ mười ba, Tiêu Sở Hà bài danh thứ mười tám, về phần Thần Sa Công Chúa như Thần Long thấy đầu không thấy đuôi xếp hạng thấp nhất trong năm người, là thứ mười lăm, xem ra thời gian dài không ra tay, cũng sẽ ảnh hưởng đến bài danh, Bạch Vô Tuyết và Hạ Hầu Tôn đánh một trận, khiến hắn ẩn ẩn trở thành người đứng đầu thanh niên ngũ cự đầu.
Bất quá Diệp Trần cũng không cảm thấy bài danh là chuẩn xác, Tông Sư Bảng chỉ là một cái tham khảo thôi, dùng để phân tích là chính, nếu coi nó là đúng, sớm muộn cũng sẽ gặp phải thiệt thòi lớn, vận khí không tốt, còn có thể rơi cả đầu, ví dụ như, bài danh của ngươi cao hơn đối phương, tự nhận là có thể áp chế đối phương, kết quả bị đối phương đánh bại, loại chuyện này rất dễ phát sinh.
Đương nhiên, theo Diệp Trần thấy thì trong thanh niên ngũ cự đầu, ngoại trừ Thần Sa Công Chúa chưa thấy qua, bài danh của bốn người khác vẫn có chút kiến giải.
Thực lực của Bạch Vô Tuyết quả thật thâm bất khả trắc, mặc dù chỉ thắng hiểm Hạ Hầu Tôn, nhưng chớ quên, Hạ Hầu Tôn cuối cùng sử xuất ra Tinh Hạch Chỉ, thập phần có tính khắc chế, Bạch Vô Tuyết là dưới tình huống bị khắc chế mà chiến thắng đối phương, bất kể là sức chiến đấu hay là kinh nghiệm chiến đấu, đều thâm bất khả trắc, cho dù xếp hắn thứ nhất, cũng không khoa trương, những người khác cũng sẽ không có hoài nghi quá lớn.
Mà Kiếm Chi Tông có thể xếp trước Hạ Hầu Tô, theo Diệp Trần suy đoán, hẳn là do có thân phận kiếm khách, kiếm khách rất khó bị khắc chế, Hạ Hầu Tôn có thể dựa vào Tinh Hạch Chỉ để khắc chế Bạch Vô Tuyết, nhưng không thể dựa vào nó để khắc chế Lục Thiếu Du được, dù sao kiếm khách lấy công làm chủ, rất ít khi phòng ngự, cho nên một khi Lục Thiếu Du đánh một trận với Hạ Hầu Tôn sẽ chỉ xuất hiện tình huống đối công thôi, Tinh Hạch Chỉ rất khó tập trung thân ảnh của hắn.
Nhưng vì sao Kiếm Chi Tông Lục Thiếu Du vẫn dưới Bạch Vô Tuyết thì đạo lý rất đơn giản, Bạch Vô Tuyết có thể dưới tình huống bị khắc chế mà chiến thắng được Hạ Hầu Tôn, nhưng vậy thì gặp phải Lục Thiếu Du am hiểu đối công thì tự nhiên càng thêm thuận buồm xuôi gió, đánh một trận ở Cửu Long Hồ, năng lực phòng ngự của Bạch Vô Tuyết không ai không rõ.
Về phần Tiêu Sở Hà, Diệp Trần cũng không đánh giá, người này chiêu thức đơn giản, truy cầu từng chiêu từng thức đều là tuyệt chiêu, sát chiêu, gặp gỡ hắn, muốn nhanh quyết định thất bại, rất khó, nhưng cũng chính vì như thế, làm cho phong cách của hắn so với bốn cự đầu khác thì trầm ổn có thừa, nhưng kích tiến lại chưa đủ.
Thần Sa công chúa, Diệp Trần chưa thấy qua, không thể đoán được.
Ngoại trừ thanh niên ngũ cự đầu, top 25 tuổi thấp nhất cũng đã ngoài 60 tuổi, cao nhất đã gần 250 tuổi.
Cao thủ gần 250 tuổi cùng có thể vào Tông Sư Bảng, nhưng vượt qua 250 tuổi, còn mấy người để ý để danh lợi thế tục chứ, nguyện vọng duy nhất của bọn hắn chính là có thể vào lúc sinh thời bước vào Sinh Tử Cảnh, nếu không sau vài chục năm, tất nhiên sẽ thân tử đạo tiêu.
Mà ở đầu trang Tông Sư Bảng cũng có đề cập đến, tuổi vượt qua 250, sẽ không được xếp vào Tông Sư Bảng, Tri Mạc Vấn cũng không muốn vì một cái Tông Sư Bảng, mà lại khiến những lão nhân gia một lòng cầu tính kia nổi nóng, việc này không hợp với tôn chỉ của bọn họ khi biên soạn Tông Sư Bảng.
- Ân, Ba Cách Đạt, Đại trưởng lão của bộ lạc Đồng Hổ, bài danh thứ mười?
Trong lúc vô tình, Diệp Trần trông thấy một danh tự quen thuộc, trên Đổng Hổ bộ doanh có giới thiệu, Ba Cách Đạt này là đại trưởng lão của bộ lạc Đồng Hồ, tuổi hơn 180, thực lực tiếp cận nửa bước vương giả.
- Chẳng lẽ chính là Man nhân truy sát ta và Mộ Dung?
- Nếu như đúng là hắn thì quả thật quả thật có thể xếp vào top 10, không thể tưởng tin tức tình báo của Tri Mạc Vấn lại cường đại như thế, ngay cả tông sư Man tộc cũng được lên bảng.
Ngày đó nếu như không phải Mộ Dung mãnh mẽ thúc dục ma lực tinh hoa, hai người muốn rời khỏi rất khó, tăng thêm Thực Mộng Lang, cũng không có nắm chắc quá lớn.
Một trong tam đại Đao đạoTông Sư, Lâm Triêu Nam thứ 19. Truyện Tiên Hiệp -
Một trong tam đại Đao Đạo Tông Sư tiền nhiệm, Thẩm Thiên Lãng thứ hai tám.
Điện chủ Phiêu Tuyết Điện, Tuyết Chi Kiếm Tông thứ ba mươi chín.
Rất nhanh, Diệp Trần thấy được bài danh của mình, là thứ bốn mươi tám. Trên đó ngoại trừ giới thiệu sự tích và chiến tích cá nhân của mình, còn có đánh giá chuyên môn nữa.
Đánh giá viết "Ngàn năm qua, có Tứ đại yêu nghiệt, một là Huyền Hậu Yến Khinh Huyên, lấy nữ tử chi thân, tìm hiểu Sinh Tử, Huyền Diệu chi đạo thiên hạ vô song, phía sau là Độc Cô Tuyệt Đạm Đài Minh Nguyệt, hai người này tiếng tăm đã lâu, là hai đại yêu nghiệt của Thiên Vũ Vực, duy chỉ có Diệp Trần là từ một ít tiểu tông môn từng bước một quật khởi, về ý chí, tâm tính và bền lòng, cổ kim hiếm có. "