Một bên, Mộ Dung Khuynh Thành khoanh chân ngồi trên một tảng đá lớn, vừa điều tức, vừa xem Diệp Trần luyện công, nhìn cung cách không muốn sống của đối phương, nàng cũng không kinh ngạc, chỉ mỉm cười dịu dàng, nàng biết bạn trai mình rất lợi hại, tiềm lực gần như vô tận, rõ ràng là con người nhưng chẳng khác gì quái vật, tương lại không xa, hắn sẽ có khả năng trở thành kiếm vương hoặc thiên cổ đệ nhất kiếm hoàng, biết đâu, kiếm hoàng cũng không phải mục tiêu cuối cùng của hắn.
Bản thân nàng, kì thực không có quá nhiều dã tâm, nhưng sau khi ở cạnh Diệp Trần một khoảng thời gian, nàng hiểu không có dã tâm không được, chẳng bao lâu nữa, Diệp Trần sẽ bỏ xa nàng để đến một cảnh giới mới, cho nên, muốn được ở bên hắn, chỉ có thể đi theo bước chân hắn, cùng nhau cường đại.
Ầm!
Trời long đất lở.
Diệp Trần đánh một kiếm về phía sinh mệnh bảo khí đang di chuyển, một kiếm này ngưng tụ ra nửa khối lôi cầu ngân sắc, đánh mạnh lên ngực sinh mệnh bảo khí.
Như cuồng lôi phệ thể, tấng bảo khí bên ngoài sinh mệnh bảo khí bắt đầu tản ra, hình thể mờ nhạt.
- Tam liên trảm!
Dùng Linh tê nhất kiếm dẫn dắt, Diệp Trần trảm liền ba kiếm lên đầu sinh mệnh bảo khí.
Xì!
Một chiếc đầu lâu bay lên.
Vù!
Thở phì một hơi, Diệp Trần thẩm nói: Đáng tiếc, thiên địa nơi này không có nguyên khí bổ sung, tiếp tục chiến đấu, chân nguyên của mình sẽ hết sạch mất nên chỉ còn cách đánh tan nó, nếu không, Lôi phệ của mình sẽ lên một tầng thứ mới.
Một kiếm thi triển Lôi phệ, Diệp Trần đã ngưng tụ ra nửa lôi cầu, so với lúc nãy, tiến bộ rất nhiều.
...
Thoáng cái, hơn nửa tháng trôi qua, thế giới tầng thứ tư sắp đóng lại.
Bất luận là tầng bốn hay tầng ba tầng hai, tất cả thanh niên thiên tài đều lần lượt đi xuống tầng một, nếu không rời đi, sẽ bị nhốt trong đó mười một tháng, đợi đến năm sau mới mở, chỉ có tầng một là mở thường niên, không cần lo lắng thời gian.
Bên ngoài đa bảo thánh tháp, một lượng lớn nhân ảnh tràn ra.
- Ha ha, chuyến đi lần này không tệ, kiếm được hai món đỉnh tiêm thượng phẩm bảo khí, xem ra vận khí của ta không tệ.
- Vận khí ta cũng không tệ, kiếm được một món đỉnh tiêm thượng phẩm trường tiên.
Bảo khí loại roi rất hiếm gặp, đỉnh tiêm thượng phẩm trường tiên, uy lực mặc dù không bằng bán cực phẩm bảo khí, nhưng mức độ quý hiếm không hề thua kém, dù sao trường tiên cũng thuộc binh khí kì môn.
- Vận khí các ngươi như vậy mà cũng gọi là tốt, ở tầng thế giới thứ ba, có người tìm được một bộ thượng phẩm bảo khí.
- Cái gì, một bộ thượng phẩm bảo khí, nó còn quý giá hơn cả bán cực phẩm bảo khí bình thường, vừa tăng cường phòng ngự, vừa gia tăng công kích. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://
- Lừa ngươi làm gì, chính là nàng ta.
Một người chỉ vào Tĩnh Ngạo Huyên
- Có nên cướp lại không?
Một số người sắc mặt bất thiện.
- Ta khuyên ngươi nên từ bỏ suy nghĩ đó, nàng ta có quen với Diệp Trần.
Trong lúc mấy tên đang chuẩn bị rục rịch thì Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành bước ra, bay về phía Tịnh Ngao Huyên và Lý Tiêu Vân, một người nhìn thấy cảnh tượng này lên tiếng nhắc nhở.
Mồ hôi túa ra, mấy tên thầm cảm thấy may mắn.
- Diệp Trần, Mộ Dung Khuynh Thành.
Tĩnh Ngạo Huyên và Lý Tiêu Vân thấy Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành đến, không hẹn mà gặp cùng quay đầu.
Diệp Trần cười nói:
- Hai người cũng đến đa bảo thánh tháp à?
Lý Tiêu Vân nói:
- Cơ hội một năm một lần, sao lại không đến, đáng tiếc thu hoạch không lớn, chỉ kiếm được một món thượng phẩm bảo khí bình thường.
Trên thực tế, thanh niên thiên tài vào đa bảo thánh tháp đều có thu hoạch, nhưng cũng có không ít thanh niên thiên tài chết trong đó, có người tự nhiên chết, có người bị thanh niên thiên tài khác hãm hại, bảo khí của họ đương nhiên di lưu trong đa bảo thánh tháp, được bảo khí bồi dưỡng, một số thượng phẩm bảo khí nói không chừng có thể trở thành đỉnh tiêm thượng phẩm bảo khí, không ngừng bổ sung cho đa bảo thánh tháp, đây cũng là lý do tại sao từng ấy năm qua, số lượng bảo khí bên trong đa bảo thánh tháp không hề suy giảm, mà vẫn duy trì trạng thái cân bằng.
- Ngươi và Mộ Dung Khuynh Thành chắc thu hoạch không ít nhỉ!
Lý Tiêu Vân tiếp lời.
Diệp Trần nói:
- Vận khí không tệ, mỗi người kiếm được một món bán cực phẩm bảo khí.
Bất luận ở bên trong hay bên ngoài, Diệp Trần đều không cần che giấu thu hoạch của mình, chỉ có những người không đủ thực lực mới phải giấu giếm, giống như lúc nãy hắn vừa cảm ứng được, có mấy kẻ ghen tị với Tĩnh Ngạo Huyên, tưởng Tĩnh Ngạo Huyên không đủ thực lực, nên định giết người đoạt bảo.
- Chậc chậc, vận khí của các người tốt y như Tĩnh Ngạo Huyên, nàng ấy cũng kiếm được một bộ thượng phẩm bảo khí.
Lý Tiêu Vân cười khổ lắc lắc đầu.
- Ồ, chúc mừng.
Diệp Trần biết, có một bộ thượng phẩm bảo khí, thực lực Tĩnh Ngao Huyên chí ít tăng lên một bậc, cho dù trong nhân vật tông sư cấp, cũng thuộc hàng cường giả, sắp đuổi kịp bọn Lâm Khô và Hải Vô Nhai.
Tĩnh Ngạo Huyên nói:
- Có thực lực mới có thể bảo vệ được những gì thuộc về mình,
Nàng liếc nhìn nhóm người mới rời đi, lại nói:
- Cảm ơn.
Nàng biết Diệp Trần cố ý đến tìm bọn nàng, là để cảnh cáo những kẻ đang ấp ủ ý đồ không tốt, không có Diệp Trần uy hiếp, bọn chúng rất có khả năng tập kích nàng giữa đường.
Mộ Dung Khuynh Thành nói:
- Chúng ta cũng về Nam phương vực quần, chi bằng đi cùng nhau!
Nàng bị thương nặng, cần điều dưỡng một khoảng thời gian dài, hơn nữa, nàng cảm thấy, không chỉ có nhóm vừa rồi để ý đến Tĩnh Ngạo Huyên, mấy đỉnh tiêm thanh niên cao thủ khác cũng dòm ngó đến nàng, phải biết giá trị của một bộ thượng phẩm bảo khí còn vượt qua bán cực phẩm bảo khí bình thường, bị dòm ngó là điều chắc chắn.
- Vậy thì còn gì bằng!
Tĩnh Ngao Huyên gật gật đầu, nàng biết bây giờ không phải lúc phô trương thanh thế, đợi trở về Lôi vực Lôi Đô, nàng mới thực sự an toàn.
...
Hàn Băng Các, Hyền Băng Nhai!
Một bóng người bước nhanh về phía cửa động trên Huyền Băng Nhai, người này cả đầu tóc xanh, thân khoác áo da lục sắc, tướng mạo thập phần tuấn mỹ, thân sắc quyết liệt, chính là người từng bị Diệp Trần chặt đứt một cánh tay, Đoạn Lãnh Nhai của Băng Linh Tông.
Lúc này, Đoạn Lãnh Nhai tay đã khỏi, giống như dược dùng một loại bí pháp nào đó nối liền, chỉ là cử động cánh tay rõ ràng có chút không cân đối.
Rất nhanh, Đoạn Lãnh Nhai có mặt trước sơn động.
- Nhị thúc!
Đoạn Lãnh Nhai cao giọng nói.
- Vào đi!
Bên trong sơn động truyền ra một giọng nói băng lãnh.
Nghe vậy, Đoạn Lãnh Nhai bước vào sơn động, sơn động thập phần rộng rãi, hoàn cảnh bên trong cũng rất đơn giản, tường và mặt đất phủ một tầng băng mỏng, trung tâm có một băng đài, một trung niên tóc trắng khoanh chân ngồi trên đó, thần sắc lạnh nhạt.