- Sao, ngươi không dám?
Thượng Quan Phi nhìn biểu tình Diệp Trần, tưởng đối phương chưa chuẩn bị tâm lý, thầm thở phào nhẹ nhõm, nói không chừng lại thắng thật.
- Ngươi xuất thủ đi!
Thu hồi biểu tình ngạc nhiên, Diệp Trần thản nhiên nói.
Nghe vậy, Thượng Quan Phi nổi giận, hắn đứng ở trung tâm Cửu Long Hồ chờ đối phương đến, ai ngờ đối phương căn bản không có ý định qua mà lại đứng đợi mình.
- Được!
Hít một hơi thật sâu, Thượng Quan Phi áp chế nộ khí, chỉ cần mình thắng, để xem đối phương còn tư cách gì huênh hoang.
Binh!
Nước hồ tách đôi, Thượng Quan Phi cực tốc lao về phía Diệp Trần, người còn ở trên đường nhưng hai tay đã nắm chặt mâu vẽ ra một nửa vòng tròn, một trái một phải đánh ra.
- Mãng long hợp kích!
Thượng Quan Phi vừa lên đã dùng sát chiêu, đoản mâu to bằng miệng bát phát ra quang mang thực chất, trong quang mang, lao ra hai thân ảnh cự đại hung dữ, một là âm độc cực mãng, một là trường long nhe nanh múa vuốt, cự mãng và trường long quấn lấy nhau, trùng kích theo hình xoắn ốc.
Tê tê!
Ngang!
Cự mãng và trường long rống lên cùng một lúc, khí thế trùng thiên.
- Sát chiêu lợi hại quá, cự mãng ẩn hàm nhu kình, trường long ẩn hàm cương kình, một nhu một cương, người thường căn bản không thể chống đỡ.
Chúng nhân nín thở, chăm chú nhìn về phía Diệp Trần, chờ đợi phản ứng của đối phương.
- Quá yếu!
Diệp Trần lắc lắc đầu, Hoàng kim kiếm xuất vỏ, tiện tay vung ra một kiếm.
Ba!
Lấy Diệp Trần làm trung tâm, một vòng gợn sóng kim sắc khuếch tán, ầm ầm bạo phát, chụp lấy cự mãng và trường long trong nháy mắt.
Cự mãng và trường long mặc dù là thuỷ trung chi vật, xuống sông xuống bể không thành vấn đề, nhưng kim chi liên ý không phải thuỷ chi áo nghĩa đơn thuần, mà là sát chiêu do kim thuỷ áo nghĩa kết hợp, vừa có thuỷ liên miên bất tận, cũng vừa có kim vô kiên bất tồi.
Hơn nữa so với nửa năm trước, kim chi áo nghĩa càng cường đại hơn, sôi sục hơn.
Rắc!
Không hề dừng lại, cự mãng và trường long chạm vào gợn sóng kim sắc, vỡ ra từng mảnh, tan thành năng lượng thuần tuý, đáng sợ hơn, gợn sóng kim sắc khuếch tán ra, trộn lẫn sức mạnh của cự mãng và trường long lại với nhau, tấn công Thượng Quan Phi.
- Không ổn!
Thượng Quan Phi mặt thất sắc, song mâu đan chéo trước người, ra sức chống đỡ.
Ầm!
Như người thường gặp phải sóng thần, Thượng Quan Phi thổ huyết, cả người ngã vật ra ngoài, không còn khả năng phản kháng.
- Cái gì, một chiêu cũng không đỡ được?
Không ít người trợn mắt há miệng.
Họ mặc dù biết tỷ lệ chiến thắng của Diệp Trần tương đối lớn, chỉ là không nghĩ Thượng Quan Phi đến một chiêu cũng không đỡ được. Phần lớn đều nghĩ, Diệp Trần cho dù thắng cũng không quá nhẹ nhàng mà phải dùng ít nhất trăm chiêu.
Thực lực Thượng Quan Phi ai cũng biết, đánh bại hạng sáu mươi ba Tông sư bảng Hắc Thuỷ Tông chỉ bằng bốn chiêu, chiến tích cực kì kinh nhân.
- Lợi hại!
Chúng nhân tâm phục khẩu phục, trong lúc họ còn hoài nghi Diệp Trần sẽ không giữ được vị trí của mình thì Diệp Trần đã cho họ đáp án.
- Sao lại tiến bộ nhanh như vậy?
Băng Tuyết Kiếm Tông cũng đến, nàng đã chuẩn bị tinh thần nhìn Diệp Trần vượt qua mình, dù sao nàng cũng không còn trẻ, tiềm lực sắp hết, trong vòng một năm tiến bộ không thể bằng được thanh niên thiên tài, huống hồ, Diệp Trần không phải thanh niên thiên tài bình thường, mà là thiên tài cấp yêu nghiệt, nàng chỉ không ngờ, Diệp Trần lại tiến bộ nhanh như vậy, một năm đối với Linh Hải Cảnh đại năng mà nói không quá dài, có được một chút tiến bộ đã là không tệ, còn đối với Diệp Trần, một năm tương đương mấy năm của người khác, thậm chí mười năm.
- Kiếm đạo kì tài!
Băng Tuyết Kiếm Tông lẩm bẩm nói.
Khiếp sợ còn có ba người Lý Đạo Hiên, họ đã không gặp mặt Diệp Trần hai năm nay, bận rộn tu luyện nên chẳng có thời gian quản việc khác, cộng thêm thiên tài Nam Trác Vực không tiếp xúc nhiều với thiên tài Thiên Võ Vực nên cứ nghĩ khoảng cách giữa các Linh Hải Cảnh tông sư không quá lớn, nhưng xem ra, khoảng cách giữa các Linh Hải Cảnh lớn gấp mười lần tưởng tượng của họ, Linh Hải Cảnh tông sư bình thường tuyệt đối không đỡ nổi một chiêu của Thượng Quan Phi, mà lợi hại như Thượng Quan Phi, lại không đỡ nổi một chiêu của Diệp Trần, họ hoàn toàn không thể tưởng tượng, khoảng cách giữa các Linh Hải cảnh tông sư lại lớn như vậy. Truyện Tiên Hiệp -
Kì thực cũng không thể trách được họ, đứng trên cao thì mới nhìn thấy rõ, đợi họ đến cảnh giới Diệp Trần họ sẽ biết chênh lệch tu vi chẳng là gì, chênh lệch võ học và áo nghĩa mới không có cực hạn, đối với tông sư mà nói, tu vi đến Linh Hải Cảnh hậu kì, nắm bắt vài môn đê giai võ học áo nghĩa và một môn trung giai võ học áo nghĩa là đủ.
Diệp Trần tu vi mặc dù không bằng, nhưng uy năng kiếm ý của hắn tương đương ngũ giai đỉnh phong, nếu như đem kiếm ý và tu vi dung hợp với nhau, gặp phải một đối thủ tu vi là Linh Hải Cảnh hậu kì đỉnh phong, ý chí là tứ giai đỉnh phong tông sư cũng không sợ thiệt, thậm chí còn có thể chiến thắng.
Trừ tu vi và ý chí, võ học áo nghĩa của Diệp Trần càng đột xuất, không nói Lôi phệ và Kim chi cuồng tiêu, chỉ riêng Kim chi liên y đã lợi hại gấp hai lần trung giai võ học áo nghĩa, Thượng Quan Phi đỡ nổi một chiêu của Diệp Trần mới là lạ.
Binh!
Đập mạnh xuống một tiểu sơn ven hồ, cả người Thượng Quan Phi lún sâu vào vách đá, tạo thành một cái hố hình người, kiếm khí cường liệt tiết ra bốn phía, khiến sơn phong chỗ nào cũng đầy những vết kiếm.
Lại thổ ra một ngụm máu tươi nữa, Thượng Quan Phi trực tiếp ngất đi, mấy thanh thiên thiên tài quen biết hắn lập tức chạy lại đỡ hắn dậy, chuyển đến kiến trúc gần đó tu dưỡng.
Hách Liên Vô Tâm thấy bộ dạng Thượng Quan Phi, sợ hãi liếc nhìn Diệp Trần, trong lòng không khỏi mừng rỡ, may mà Thượng Quan Phi tranh đi trước một bước, nếu không xui xẻo sẽ là hắn, đừng nói khiêu chiến Diệp Trần, bây giờ đến dũng khí đối diện với Diệp Trần hắn cũng không có.
Diệp Trần liếc sang Hạch Liên Vô Hoa, trước khi Thượng Quan Phi khiêu chiến hắn, có thì thầm thương lượng gì với đối phương, chắc là quyết định xem ai khiêu chiến trước.
Cảm nhận được ánh mắt ẩn hàm uy áp của Diệp Trần, Hách Liên Vô Hoa vội vàng quay mặt sang hướng khác, không dám nhìn vào mặt hắn, tay dầm mồ hôi.
- Diệp Trần càng lúc càng lợi hại?
Hôm nay đã là ngày cuối cùng, người đến mỗi lúc một nhiều, Yến Phượng Phượng Hải Vô Nhai và các thanh niên cao thủ khác đều có mặt, người nói lời này là Hải Vô Nhai.
Yến Phượng Phượng nói:
- Ta bây giờ cũng không đánh thắng nổi hắn.
Một năm trước, Yến Phượng Phượng tự nhận có thể đỡ được vài trăm chiêu của Diệp Trần, nếu như hồi phục Thanh phượng bản thể, còn có thể đánh thắng đối phương, nhưng cũng giống như Thần sa công chúa, nàng không thích thể hiện trước mặt con người, chỉ có gặp phải tình huống bất đắc dĩ mới toàn lực ứng phó, rất nhiều người biết Yến Phượng Phượng ẩn tàng thực lực cho nên không dám chọc giận nàng.