TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Kiếm Đạo Độc Tôn
Chương 689: Tu luyện Ngự Kiếm Thuật (1)

Cao thủ quyết đấu, chênh lệch rất nhỏ cũng được phóng đại lên vô hạn rồi, nội tâm Hạ Hầu Tôn không đủ mạnh, cho nên sự cường đại của Diệp Trần mới có thể khiến hắn thất thố.

- Danh xưng Kiếm Tông, không khỏi qua khôi hài rồi, ngươi cho rằng ngươi là ai, danh xưng Kiếm Tông ai cũng có thể đạt được sao? Ở trước mặt ta, ngươi không đáng nhắc tới.

Hạ Hầu Tôn nổi giận gầm lên một tiếng, toàn lực tách ra kim quang, phảng phất một vòng kiêu dương kim sắc từ từ bay lên, hắn từ trên cao nhìn xuống, một chỉ lăng lệ ác liệt điểm tới Diệp Trần, ở sau lưng của hắn, hiện ra một hư ảnh Hoàng giả, hư ảnh Hoàng giả uy thế vô biên, khắp thiên không lập tức cô đọng lại

- Ngươi không phải là đối thủ của ta đâu, tương lai cũng không, Lôi Phệ!

Diệp Trần vừa xông lên trời, bay đến một nơi còn cao hơn Hạ Hầu Tôn, tóc dài màu đen không gió mà bay, kiếm khí lăng lệ ác liệt lượn lờ quanh thân thể hắn, khiến khí tràng quanh thân như cứng lại, phá thành từng mảnh nhỏ, khẽ quát một tiếng, hắn phảng phất như kiếm trung chi chủ, ngàn vạn đạo Lôi Điện tập kết đến mũi Lôi Kiếp Kiếm, chém xuống một kiếm.

Cờ-rắc một tiếng, lôi cầu màu bạc tựa như thiên hàng lôi phạt, tại trong hư không lôi ra quỹ tích óng ánh màu bạc, quỹ tích cuối cùng, trực chỉ Hạ Hầu Tôn.

Rầm rầm!

Hư Hoàng Chỉ Lực bị nghiền nát, Hạ Hầu Tôn bị đánh bay ngược lên trời, hư ảnh Hoàng giả sau lưng hắn phảng phất như một vậy hư ảo lạc ấn trong gương, theo tấm gương bị nghiền nát, hư ảnh hoàng giả bị bóp méo thoáng một phát, triệt để tan vỡ, đụng một phát mà động toàn thân, Hạ Hầu Tôn bị khí cơ ảnh hướng, nhịn không được phun ra một búng máu.

- Đáng giận, Phá Hư Chỉ!

Hạ Hầu Tôn vô cùng biệt khuất, vốn ý định của hắn là sau khi tới gần Diệp Trần, lại thi triển ra Phá Hư Chỉ uy lực đại tiến, nhưng hắn hiện giờ ngay cả tới gần Diệp Trần cũng không thể làm được, kiếm khí của đối phương, mênh mông cuồn cuộn, một kiếm chém ra, hư không cũng trở nên chấn động, khiến khí huyết của hắn sôi trào.

XÍU... UU!!

Phá Hư Chỉ màu vàng bỏ qua khoảng cách không gian, trong nháy mắt đi đến trước mặt Diệp Trần, dưới chỉ lực vô kiên bất tồi, kiếm thế Diệp Trần tạo ra cũng bị tan rã, hắn không thể không thừa nhận, Phá Hư Chỉ đích thật cường đại không hợp thói thường, nếu như đổi thành một môn áo nghĩa võ học có uy lực không khác lắm với Phá Hư Chỉ, Hạ Hầu Tôn tuyệt đối sẽ không cường đại như thế được

Từng vòng gợn sóng màu vàng khuếch tán ra, Phá Hư Chỉ lực tiến vào trong gợn sóng, cũng không tiêu tán, vô cùng cô đọng, nhưng tính phát tán của gợn sóng màu vàng lại khiến cho lực cản của Phá Hư Chỉ bị gia tăng, bị dẫn tưới một bên khán, bắn sượt qua thân thể Diệp Trần.

- Linh Tê Nhất Kiếm!

Thân thể lăng không chuyển hướng, Diệp Trần phảng phất như một cọng lông vũ, bay lượn trên không trung, cổ tay run lên, một vết cắt màu bạc in hằn lên ngực Hạ Hầu Tôn

Âm vang!

Hỏa tinh văng khắp nơi, Hạ Hầu Tôn bay rớt ra ngoài.

- Rõ ràng lại tránh được, tránh né Phá Hư Chỉ của ta, bất quá không sao, ta đã đã có được một kiện bán cực phẩm phòng ngự áo giáp, ngươi không thể nào làm ta bị thương được đâu.

Hạ Hầu Tôn ngạc nhiên một chút, chợt cười lớn ra tiếng, bán cực phẩm áo giáp trên thân hắn chính là đến từ một gã Thái trưởng lão, có bán cực phẩm phòng ngự Bảo Khí, lực phòng ngự của hắn ít nhất cũng được tăng phúc lên một nữa, lại thêm áo nghĩa võ học phòng ngự Chỉ Thiên Họa Địa cường hãn đến bực này, đủ để triêt tiêu bảy tám thành kiếm khí của Diệp Trần, hai ba thành còn lại sau khi truyền vào trong, còn lại nửa thành đã coi như là không tệ rồi. Truyện Tiên Hiệp -

- Kim Chi Cuồng Tiêu!

Diệp Trần mặt không đổi sắc, trường kiếm tống xuất, gợn sóng màu vàng vặn vẹo kéo dài vô hạn, lần nữa trảm kích lại bán cực phẩm phòng ngự áo giáp của Hạ Hầu Tôn.

Cót kẹtzz!

Tiếng kim loại nổ tung vang lên, Hạ Hầu Tôn giống như nuốt phải một quả trứng ngỗng vậy, con mắt nhô lên, thất khiếu toác ra huyết hoa, vù vù, kình phong quét qua, thanh hình Hạ Hầu Tôn tạo thành hình chữ "Đại" bắn ra ngoài, hung hăng đâm vào một ngọn núi cao tới hơn chín nghìn mét, khiến cả ngọn núi sụp đổ trong nháy mắt

- Đây không phải là Diệp Trần và Hạ Hầu Tôn sao? Hạ Hầu Tôn bị bại thảm như vậy.

Bên trong Quy Bàn sơn mạch, một gã Đại năng Linh Hải Cảnh đi ngang qua mặt lộ vẻ vẻ kinh ngạc

- Ha ha, ta thật sự là may mắn, rõ ràng có thể thấy được một màn như vậy, rất nhiều người khẳng định không biết Hạ Hầu Tôn thua ở trên tay Diệp Trần.

Diệp Trần và Hạ Hầu Tôn đều là nhân vật phong vân, mặc kệ ai thất bại, truyền đi đều sẽ là một tin tức lớn, nếu như bán tin tức này cho Tri Mạc Vấn, ít nhất cũng có được một ngàn khối thượng phẩm linh thạch, nên biết các Đại năng Linh Hải Cảnh cũng không phải đều có tài phú như Diệp Trần, Đại năng Linh Hải Cảnh bình thường, thân gia cũng chỉ có mấy vạn khối thượng phẩm linh thạch, nếu như mua một áo nghĩa võ học đắt đỏ hoặc là thượng phẩm Bảo Khí, rất có thể chỉ còn lại mấy ngàn thậm chí mấy trăm khối thượng phẩm linh thạch, cho nên một ngàn thượng phẩm linh thạch cũng không phải là một con số nhỏ.

Cho dù ngươi có thân gia hơn mười vạn, cũng không thể làm như không thấy với một vạn khối linh thạch được.

Sợ Hạ Hầu Tôn trông thấy hắn, tìm hắn phiền toái, Đại năng Linh Hải Cảnh này phi thường dứt khoát ly khai Quy Bàn sơn mạch, cũng không quay đầu lại.

- Ta tùy thời hoan nghênh ngươi tới khiêu chiến, nếu như ngươi vẫn bền lòng với chuyện này.

Đối với Diệp Trần mà nói, một đời thanh niên, đã không còn ai khiến hắn cảm thấy uy hiếp nữa, coi như Bạch Vô Tuyết thâm tàng bất lộ cũng không mang đến cho Diệp Trần loại cảm giác này, tối đa chỉ là kỳ phùng địch thủ thôi, Hạ Hầu Tôn muốn tiếp tục khiêu chiến hắn, hắn không sợ phiền toái, hắn dám khẳng định, người kiên trì không được không phải là hắn, mà là đối phương, không có ai có thể tiếp tục khiêu chiến sau nhiều lần thất bại cả, nếu như Hạ Hầu Tôn thực có thể làm được chuyện này, vậy Diệp Trần cũng phải thay đổi rồi.

- Đáng giận, ta sẽ đánh bại ngươi.

Hạ Hầu Tôn gào thét, con mắt đỏ bừng, hắn lúc này, với Hạ Hầu Tôn đánh một trận với Bạch Vô Tuyết lúc trước, tưởng như hai người vậy.

Diệp Trần lắc đầu, xoay người ly khai, khi thuận buồm xuôi gió, mỗi người đều rộng mở quan lộ, khí thế bất phàm, nhưng đến khi thất ý, chỉ có một số ít người có thể duy trì bản tâm, kiếp trước, Diệp Trần đã đọc được không biết bao nhiêu tin vì kinh doanh thua lỗ mà nhảy lầu, những người kia lúc phong quang vô hạn, được lên TV, khiến người khác hâm mộ cỡ nào chứ, chỉ khi nào chênh lệch quá lớn, so với người bình thường còn không bằng.

Đọc truyện chữ Full