XÍU... UU!! XÍU... UU!! XÍU... UU!!
Những lá cây này đã không phải là lá cây bình thường nữa, chẳng những ẩn chứa Chân nguyên cường đại và kiếm ý của Thiên Kiếm Tông, còn có một loại áo nghĩa đặc biệt, không khoa trương mà nói, vài miếng lá cây này, thậm chí có thể miểu sát tông sư bình thường, mà đây chỉ mới là sự thăm dò sơ bộ của Thiên Kiếm Tông thôi.
Ông!
Thân thể Diệp Trần không chút sứt mẻ, bên ngoài cơ thể bỗng nhiên tách ra một vòng gợn sóng màu vàng, gợn sóng phát tán ra, làm vỡ nát lá cây xâm nhập đến.
- Thiên Kiếm Thức, Bạch Giao!
Thiên Kiếm Tông nhíu mày, gợn sóng màu vàng phát ra bên ngoài cơ thể Diệp Trần, khiến hắn sinh ra một tia ảo giác, phảng phất đối phương tùy thời đều có thể nhào về phía trước, ngang nhiên ra tay, giương hai ngón giữa lên, Thiên Kiếm Tông vẽ ngón tay một cái, một đạo kiếm khí giống như lụa trắng phá không bắn ra, đạo kiếm khí này co duỗi bất định, uốn lượn kéo, giống như một Bạch giao nhỏ bị tia sáng trắng bao trùm vậy.
- Rút kiếm đi!
Mở miệng lên tiếng, bên ngoài cơ thể Diệp Trần lại lần nữa bắn ra một vòng gợn sóng màu vàng, gợn sóng ẩn chứa kình lực thật lớn, Bạch Giao kiếm khí tiếp xúc vào lập tức bắn ra ngàn vạn hỏa tinh, rồi sau đó phương hướng bị chệch đi, vượt qua thân thể Diệp Trần, bắn vào trong hồ nước cạnh hắn.
Ầm ầm!
Hồ nước rung động, chợt, một cột nước rộng vài trăm mét ngang nhiên xuất hiện, phun trào lên không mấy ngàn mét, lúc rơi xuống, toàn bộ Vân Vụ Sơn đều tựa như đang có mưa, lại đi xem hồ nước, mặt nước trực tiếp giảm xuống mấy chục thước.
- Tốt, không hổ là kiếm đạo kỳ tài ngàn năm có một, lại có thể nghiên cứu ra hộ thể kình khí kỳ quái như thế.
Thiên Kiếm Tông sao lại không nhìn ra, Diệp Trần này lấy thân là kiếm, phóng xuất ra một loại tuyệt chiêu vừa phòng ngự vừa công kích, tuyệt chiêu này chẳng những có lực công kích mạnh, hơn nữa còn có hiệu quả phát tán, bất luận công kích gì khẽ đến gần, trước tiên sẽ bị suy yếu ba thành, sau đó lại bị lực phát tán bắn ra, làm phương hướng bị chệnh đi.
- Kiếm đạo một đường, như đi ngược dòng nước, không tiến thì thôi, ta mỗi thời mỗi khắc đều đang tiến bộ, cho nên ta dám xưng là Kiếm Tông.
Diệp Trần vẫy tay, mưa khắp trời đột nhiên hội tụ, hóa thành một đầu thủy long, lại lần nữa rót vào trong hồ nước, khiến cho hồ nước đầy lại như cũ.
Nghe vậy, Thiên Kiếm Tông bỗng nhiên có chút hối hận, hắn và Diệp Trần cũng không có đại thù gì cả, cũng không có ân oán, lần này đến đây, hoàn toàn là vì danh xưng Kiếm Tông được dành cho một người trẻ tuổi mà sinh ra bất mãn, hắn có thể dễ dàng tha thứ cho việc mình bị người trong thiên hạ quên đi, nhưng không thể dễ dàng tha thứ danh xưng Kiếm Tông bị vấy bẩn, Kiếm Tông trong mắt hắn rất là thần thánh, chính là bởi vì thần thánh, cho nên không thể để cho nó có chút tạp chất nào cả, nhưng giao thủ thăm dò một phen với Diệp Trần, hắn phát hiện, so sánh với tư liệu hắn lấy được, Diệp Trần quả thật lại mạnh hơn không ít, sớm biết tiềm lực của đối phương mạnh như thế, mỗi thời mỗi khắc đều đang tiến bộ, hắn có lẽ sẽ cân nhắc thoáng một phát.
Đương nhiên, mặc kệ có hối hận hay không, tên đã ở trên dây, không phát không được, chỉ cần đánh bại được Diệp Trần, thì không uổng công đến lần này rồi.
BOANG...!
Thiên Kiếm Tông rút kiếm, trường kiếm Thu Thủy sáng loáng vừa xuất vỏ, liền mang theo sát phạt chi khí lăng lệ ác liệt đánh về phía Diệp Trần, một kiếm ra, không gian phía trước vặn vẹo biến hình, đủ loại ánh sáng chói lói như khiến người khác lâm vào mộng ảo vậy
- Nơi này là nơi ở của ta, chúng ta đến bầu trời đi.
Diệp Trần không tiếp chiêu, hắn chùn chân bắn lên, hóa thành một vòng kiếm quang lập loè bay lên không, hiểm và hiểm tránh được thế công của Thiên Kiếm Tông.
Ba!
Kiếm khí của Thiên Kiếm Tông cực độ cô đọng, lực phá hoại mặc dù lớn, nhưng phạm vi phá hư cũng không rộng, cho nên chỉ lưu lại ven hồ một cái động sâu không thấy đáy, thấy Diệp Trần ly khai, ống tay áo của hắn phất xuống, bên trong bạch quang bắt đầu khởi động, thân thể hư thật chuyển hóa, tựa như một dải lụa trắng đuổi theo.
Hô!
Hai người vừa đi, Diệp Tiêu Thủy bên ngoài vài trăm mét mới như trút được gánh nặng, hung hăn thở ra một hơi, thân thể suýt nữa hư thoát, xoa xoa mồ hôi lạnh, hắn mang theo sắc mặt tái nhợt ngẩng đầu lên, nhìn về phía hai người đang truy đuổi trên bầu trời.
- Quá mạnh mẽ, so với ta mạnh hơn gấp trăm lần nghìn lần, chỉ tùy tiện một đám khí tức cũng mang đến cho ta cảm giác như tiếp cận với tử vong, đời này ta có thể mạnh bằng một phần mười bọn hắn, cũng đã sống không uổng rồi.
- Không được, loại cấp bậc chiến đấu này, cả đời cũng chưa hẳn có thể nhìn thấy được, cho dù xem không hiểu, cũng có thể khiến ta đại khai nhãn giới, khiến tâm cảnh của ta nâng cao một bước, tuyệt đối không thể bỏ qua được. Bạn đang đọc truyện tại - http://
Thiên Kiếm Tông và Diệp Trần đã biến mất ở chân trời phía đông, Diệp Tiêu Thủy cắn răng, dùng tốc độ cao nhất đuổi theo, sau khi ly khai Diệp gia, hắn bay lên trời, tốc độ gia tăng gấp đôi.
Trọn vẹn qua thời gian uống cạn một chén trà, Diệp Tiêu Thủy mới từ trong một tòa sơn mạch nhỏ thấy được thân ảnh của Diệp Trần và Thiên Kiếm Tông, lúc này, tòa sơn mạch được xem như sân thí luyện của đệ tử Diệp gia, sớm đã trăm lở ngàn loét, vết kiếm trải rộng một phạm vi lớn, sắc bén hẹp dài, kiếm ý không tiêu tan.
Bởi vì cách khá xa, Diệp Tiêu Thủy thậm chí thấy không rõ lắm hình dạng và động tác của hai người, nhưng vậy cũng đủ rồi.
Trên không sơn mạch, hai đạo thân ảnh không ngừng giao thoa va chạm, hỏa tinh văng khắp nơi.
- Thiên Kiếm Thức, Trảm Không
Lại một lần nữa sau khi va chạm, Thiên Kiếm Tông mượn lực lướt đến trên không Diệp Trần, Nhân Kiếm Hợp Nhất, một kiếm trảm nhanh xuống, kiếm chưa tới, kiếm áp bàng bạc cô đọng phân trung ương sơn mạch thành hai nửa, một đạo vết kiếm rõ ràng nhìn thấy mà giật cả mình, độ sâu đạt đến vài trăm mét.
- Ân! Siêu Tốc Kiếm!
Diệp Trần cơ hồ không cách nào bắt được quỹ tích của một kiếm này, trọng tâm giơ lên, Diệp Trần giơ kiếm nghênh tiếp, dùng chính là Linh Tê Nhất Kiếm.
Đ-A-N-G... G!
Hai người lúc lên lúc xuống, trường kiếm chống đỡ cùng một chỗ.
Ông!
Lấy hai người làm trung tâm, từng vòng không gian rung động nhộn nhạo mà ra, không khí sền sệt như thủy ngân, vô cùng trầm trọng, thời gian cũng phảng phất như ngừng lại
Diệp Tiêu Thủy ở ngoài mười dặm cũng cảm giác được thời gian trở nên dài hơn nhiều, tốc độ suy nghĩ bị hạ thấp.
Ầm ầm!
Sau khi cực độ yên tĩnh là một hồi nổ mạnh kinh thiên, sóng xung kích điên cuồng cuốn bay tất cả, ngọn núi cao nhất trong sơn mạch bị thổi gãy, lột bỏ một tầng, tất cả yêu thú bị xung kích đến thất khiếu chảy máu, tuyệt khí bỏ mình, may là ở chỗ này không có người bình thường, nếu không đã gây nên thảm kịch rồi.