- Cuồng vọng.
Lý Phong bị Diệp Trần chọc giận, đối phương cũng không rút kiếm, cũng không làm bộ, cứ như vậy đi về phía hắn, chẳng lẽ hắn cho rằng, mình là thịt cá trên thước, mặc hắn muốn làm gì thì làm sao?
- Lưỡng Cực Phong Sát Đao!
Ánh đao lóe lên, Lý Phong trực tiếp đánh về phía Diệp Trần đang cắm đầu đi tới, trường đao nhẹ như không có gì ở trên tay hắn, huyễn hóa ra màn sáng màu xanh lá, theo trường đao múa nhanh, bụi đất và đá vụn bốn phía bị dẫn đi qua, tựa hồ ở trên trường đạo tu tập thành hai hai đạo từ trường một chánh một phản, cùng chiến đấu với địch nhân, địch nhân sẽ thân bất do kỷ bị hút về phía lưỡi đao, khiến địch nhân tự chui đầu vô lưới.
Dựa vào sự đặc thù của Lưỡng Cực Phong Sát Đao, Lý Phong đã từng đánh bại mấy chục nhân vật cấp tông sư thực lực không sai biệt với mình lắm, lần này chống lại Diệp Trần, không cầu chiến thắng đối phương, chỉ cầu giữ cho không bị bại, thậm chí khiến đối phương ăn chút thiệt thòi là được rồi.
- Đối mặt Nhị sư huynh, lại không rút kiếm, hiện giờ có rút kiếm, cũng đã chậm.
Đệ tử Long Thần Thiên Cung đang xem cuộc chiến thầm nghĩ trong lòng. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Trần Vũ Hân nhíu mày, không biết đang suy nghĩ gì.
PHỐC!
Một màn khiến mọi người giật mình phát sinh, Diệp Trần đối mặt với một đao cường thế của Lý Phong, lại duỗi ngón trỏ ra, điểm qua một chỉ, một chỉ này không phải là Phá Hư Chỉ, chỉ là một chỉ thuần túy, bất quá trên một chỉ này, ẩn chứa kiếm ý hủy diệt khủng bố, tốc độ trảm kích trường đao của Lý Phong mặc dù nhanh đến không thể tưởng tượng nổi, nhưng dưới một đầu ngón tay này, không chỗ nào che dấu, ẩn trốn, trực tiếp bị điểm vào thân đao.
Phanh!
Lực đạo cực lớn theo trường đao truyền đến cổ tay Lý Phon, lập tức, trường đao rời tay bay ra, xoáy bay lên trời.
Sau một khắc, Diệp Trần lập tức xuất hiện trước mặt Lý Phong, ngón tay thế như chẻ tre, đánh bại hộ thể Chân nguyên của Lý Phong, hung hăng đặt lên phòng ngự khải giáp của đối phương
Cót kẹtzz!
Thanh âm kim loại vặn vẹo vang lên, Lý Phong phun ra một ngụm máu tươi, ngã nhào xuống mặt đất, mà giáp da màu xanh nơi ngực hắn, cũng bị nghiền nát, phòng ngự áo giáp bên trong, hiện ra dấu một ngón tay rõ ràng, biên giới còn có chút vặn vẹo.
Một chỉ, Lý Phong thảm bại.
Từ trên cao bao quát lấy Lý Phong, Diệp Trần thản nhiên nói:
- Ngay cả một đầu ngón tay của ta cũng không đỡ nổi, ngươi có tư cách gì nghi vấn ta.
Đệ tử của Long Thần Thiên Cung sợ ngây người!
Trần Vũ Hân sợ ngây người!
Cường hãn như Nhị sư huynh, ngay cả một đầu ngón tay của Diệp Trần cũng không đỡ nổi, một chỉ, đao bay ra, người ngã xuống đất, loại cảm giác này thật giống như một người to lớn, dùng đầu ngón tay chọc vào một trẻ nhỏ vừa mới học được cách đi đường, trẻ nhỏ lòng tràn đầy không cam lòng té trên mặt đất, nhưng không có lực nào để phản kháng vậy.
- Nhị sư huynh bị một chỉ đánh bại rồi, việc này có thật không vậy?
- Cái này, thực lực của hắn đến cùng mạnh đến bao nhiêu chứ, không rút kiếm, một đầu ngón tay đã có thể đánh bại Nhị sư huynh, hơn nữa còn là một kích phải trúng nữa.
Lúc này, trong đầu đệ tử của Long Thần Thiên Cung không ngừng vẽ nên một bức họa, Diệp Trần nhàn nhã dạo chơi về phía Lý Phong, dưới công kích toàn lực ứng phó của Lý Phong, một chỉ đánh bay trường đao, đánh trúng ngực Lý Phong, Lý Phong phun ra một ngụm máu tươi ngã nhào xuống đất...
Trần Vũ Hân vươn tay che chiếc miệng nhỏ nhắn lại, phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào như một con mèo nhỏ.
- Quá mạnh mẽ, mạnh đáng sợ, Du gia gia nói không sai, tại Chân Linh đại lục, hắn chính là thiên tài bao trùm phía trên toàn bộ mọi người, cho dù đi vào đông phương thiển hải, cũng không có ai có thể sánh vai cùng hắn, chúng ta ở trước mặt hắn, nhất định là giống như một tiểu hài đồng ngây thơ, nhưng lại luôn tự cho là đúng.
Trong mắt của Trần Vũ Hân, trên người Diệp Trần tựa hồ lóe ra ánh sáng chói lọi, chói mắt như vậy, giống như là Thần Thái Dương cao cao tại thượng bao quát lấy Nhị sư huynh, mà Nhị sư huynh mới bị đánh ngã xuống đất đã bị đánh về nguyên hình, phảng phất như đóm đóm dưới thái dương vậy, ảm đạm vô quang, nhỏ bé như những hạt cát bụi trước mắt.
- Chênh lệch quá xa!
Ánh mắt Trần Vũ Hân nhìn về phía Diệp Trần bất tri bất giác lại mang theo một tia sùng bài, ngay cả chính cô ta cũng không phát giác được.
- Không có khả năng, điều đó không có khả năng.
Lý Phong vẫn không thể tin được là mình đã bại rồi, bị một đầu ngón tay đánh bại, hắn hiện giờ giống như đang ở trong mộng vậy, vẫn một mực ở trong ác mộng đáng sợ, không cách nào tỉnh lại, vô ý thức nhìn về bốn phía, hắn thấy được bộ dáng trợn mắt há mồm của đệ tử Long Thần Thiên Cung, thấy được ánh mắt sùng bái Trần Vũ Hân nhìn về phía Diệp Trần, ánh mắt ngốc trệ của Lý Phong dần dần hồi phục lại thần thái, bị nổi giận và vẻ oán độc bao trùm, khuôn mặt của hắn, trướng thành màu gan heo, tiếng thán phục bên tai cứ như là thanh âm nhục nhã đối với hắn vậy, một lần lại một lần.
- Diệp Trần, ngươi khinh người quá đáng.
Lý Phong rít gào nói.
Diệp Trần lạnh lùng nhìn qua hắn.
- Ta vừa bắt đầu đã cảnh cáo ngươi, ngậm miệng lại, trừ phi muốn tự tìm phiền phức, nhưng tiếc là ngươi lại không coi nó ra gì, ngươi rơi vào tình trạng như hiện giờ, đều là do ngươi gieo gió gặt bảo cả, tự rước lấy nhục, có quan hệ gì với ta đâu.
- Hỗn đãn!
Tay phải dựng thẳng chưởng thành đao, Lý Phong bổ một chưởng về phía Diệp Trần, một chưởng này là một kích nén giận của hắn, uy lực không hề yếu hơn bao nhiêu so với lúc dùng đao.
Đáng tiếc đối với Diệp Trần mà nói, động tác của Lý Phong lại quá chậm, giống như là động tác làm chậm vậy, Diệp Trần chỉ cần trước khi đối phương đánh trúng mình, đánh trúng đối phương là được rồi.
BA~!
Căn bản không chút khách khí với đối phương, Diệp Trần quất một tát vào ót Lý Phong, trực tiếp khiến đối phương hôn mê bất tỉnh, loại người không biết tốt xấu thế này, Diệp Trần từ trước đến này đều không lưu tình cảm cho đối phương, làm vậy chả khác nào đánh vào mặt mình cả.
- Chúng ta đi thôi!
Làm xong đây hết thảy, Diệp Trần quay đầu nói với Trần Vũ Hân.
Gật gật đầu, Trần Vũ Hân phân phó mấy đệ tử Long Thần Thiên Cung nói:
- Mấy người các ngươi, mau đỡ Nhị sư huynh đi nghỉ ngơi đi.
Trước khi đi, nàng bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Nhị sư huynh Lý Phong đang ngã nơi đất, lại vụng trộm liếc qua Diệp Trần, thầm nghĩ: Diệp sư huynh thoạt nhìn rất bình thản, bất quá đây là dưới tình huống không nổi giận thôi, nếu nổi giận thì so với Đại sư huynh còn đáng sợ hơn.