TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Kiếm Đạo Độc Tôn
Chương 796: Biến địa linh thực (thượng)

- Thiên ma chỉ!

Phía sau của Mộ Dung Khuynh Thành xuất hiện một đôi cánh đen, trên cánh, quang mang màu đen dũng mãnh tràn vào trong cơ thể, hội tụ tới tay phải của Mộ Dung Khuynh Thành.

- Đi!

Một đạo chỉ lực màu đen hóa thành một cái mặt trời nhỏ, trong nháy mắt liền đánh trúng đầu của Bán bộ hạt vương, kình khí bạo phát.

- Ngự kiếm thuật!

Ngự kiếm thuật là một môn kiếm quyết, tầng công kích thứ nhất và thứ hai đều rất đơn điệu, bắt đầu từ tầng thứ ba thì mánh khóe công kích bắt đầu tăng lên, ngoại trừ đa kiếm tề phát ra thì còn có kiếm quyết công kích khá đặc biệt, Ngự Kiếm Thuật chính là một loại trong số đó, chỉ thấy Diệp Trần kiếm chỉ nhất điểm, Hoàng kim kiếm liền lăng không bắn ra, trên đường, chân nguyên ẩn chứa bên trong Hoàng kim kiếm đột nhiên bành trướng, ngưng tụ thành một đạo kiếm ảnh cực lớn, một kiếm chém lên bối giáp của Bán bộ hạt vương.

Thương!

Hoa lửa văng khắp nơi, một kiếm này, không chỉ chém vỡ được lớp áo giáp yêu lực của Bán bộ hạt vương, còn khiến trên lớp áo giáp thật của nó lưu lại một vết kiếm mờ mờ.

- Uy lực không tồi.

Diệp Trần gật đầu, nghiêm túc mà nói thì lực công kích đơn thuần của Ngự Kiếm Thuật cũng không bằng phi kiếm, nhưng Ngự Kiếm Thuật cũng có chỗ tốt đó chính là thế mạnh lực trầm, có thể đánh mục tiêu văng ra ngoài, trong tầm mắt, Bán bộ hạt vương cuộn thân thể lại, bay ngược ra ngoài.

Hưu!

Một cái bóng đen chợt phá không mà tới, là cái đuôi của Bán bộ hạt vương.

- Ta tới giúp!

Thân hình của Diệp Trần tạo thành một đường cong, từ bên cạnh nghênh hướng đuôi của Bán bộ hạt vương, Lôi kiếp kiếm ra khỏi vỏ, cố sức chém tới.

Thương thương thương thương thương thương thương...

Tốc độ cái đuôi của Bán bộ hạt vương không ngừng giảm dần, cái đuôi thiếu chút nữa đã bắn trúng đầu của Huyền tông Thái huyền phong Phong chủ Lâm Cao Minh.

- Phá!

Lam Cao Minh đánh một quyền lên cái đuôi, giải trừ nguy cơ lần này.

- Được rồi!

Lúc này, Phá phòng sát chiêu của Tần Liễu đã súc thế hoàn tất, chỉ thấy nàng giơ cao tay phải, bên ngoài lòng bàn tay ngưng tụ ra một vầng hào qang màu sắc khác nhau, giống như một cái Hỗn thiên nghi, mà ở giữa của quầng sáng là một quả cầu ăng lượng màu xanh đen, lực lượng nội liễm.

- Đi!

Tần Liễu quát một tiếng, một chưởng liền xuất ra ngoài.

Ô ô!

Cùng với công kích của Hỗn thiên nghi tạo thành tiếng rít chói tai, nặng nề oanh kích lên sau ót của Bán bộ hạt vương, hào quang bên ngoài giống như một cái cương đao, không ngừng xé mở lớp áo giáp yêu lực bên ngoài của Bán bộ hạt vương, lúc lực lượng của hào quang bên ngoài hao hết thì lớp áo giáp bên ngoài đã bị phá thành một cái lỗ lớn, năng lượng xanh đen ở giữa cũng chui vào.

Oanh!

Sau một khắc, đầu của Bán bộ hạt vương nổ tung, thân thể không ngừng co giật lại cho tới lúc tan thành mây khói.

- Lợi hại thật!

Diệp Trần âm thầm khen, một kích đáng sợ như vậy, thảo nào lại cần thời gian nhiều như vậy.

Đánh chết được Bán bộ hạt vương, năm người một đường đi thẳng, không còn thứ gì có thể ngăn trở lối đi của bọn họ.

….

- Bạo phong chi mâu!

Một chỗ khác trong Thiên Hạt trận, lão giả gầy rốt cuộc cũng súc thế hoàn tất, trên tay giữ lấy một thanh trường mâu do gió lốc màu đen ngưng tụ thành, trường mâu không chỉ rung động mà mũi mâu thi thoảng còn co lại dài ra, giống như lưỡi của độc xà.

- Đi!

Cánh tay phải phát lực, lão giả gầy bắn trường mâu về phía Bán bộ hạt vương.

Tạp sát!

Bán bộ hạt vương bị bắn trúng, trong nháy mắt liền bị mấy mũi đao gió xé ra thành nhiều mảnh.

- Đi!

Sắc mặt của lão giả gầy hơi ửng hồng, giống như đã hao sức không ít.

…..

Sau đó, vùng khỉ ho cò gáy, là nhiều tầng màng mỏng vặn vẹo, chiếu ngược lại vô số cảnh vật.

Ong ong!

Năm người Diệp Trần hơi do dự một chút, không bước vào.

Giống như đi qua một tầng sóng nước, năm người xuất hiện tại nơi này.

Hô!

Hít sâu vào một hơi, trong mắt năm người có vẻ khiếp sợ.

Trong tầm mắt, đất trời giống như đã mở rộng hơn rất nhiều, chỗ nào có thể nhìn tới đều thấy được hồ nước, thảo nguyên, kỳ phong san sát, đám mây trắng vắt ngang bầu trời lượn lờ bên cạnh mấy đỉnh núi cao ngất đằng xa, ngẩng đầu, bầu trời xanh trong vắt, thiên địa nguyên khí nồng đậm khiến kẻ khác tức lộn ruột, giống như chỉ tùy tiện hít một hơi đã bằng với mấy ngày khổ tu của các võ giả bình thường khác, tinh thần phấn chấn.

Nhưng điều này còn không đủ để khiến kẻ khác khiếp sợ, thật sự khiến cho mọi người ở đây khiếp sợ chính là linh thảo và linh thụ.

Trên thảo nguyên, thảo mộc mọc đầy khắp nơi, mỗi cây đều xanh tới mức thần kỳ, cứ cách một khoảng thì lại có thể thấy được một đám linh thảo ẩn chứa linh khí, linh khí mà đám linh thảo này phát ra lại làm dịu cỏ cây bình thường chung quanh, có thể thấy mỗi cây đều phát ra sinh cơ tràn đầy.

Trên hồ nước, có lục bình phát ra linh khí dồi dào, có thanh liên cao quý thanh nhã, bên trên, liên hoa màu tím, màu trắng, màu hồng đua nhau khoe sắc, mỗi đóa đều có giá trị làm thuốc, bên dưới liên hoa còn có đàn cá béo mập, linh khí bức nhân.

Chỗ xa hơn, cây cỏ xanh um liên miên không dứt, bên ngoài,số lượng hạ phẩm linh thụ không ít tí nào, ở sâu bên trong thì trung phẩm linh thụ cao vút giống như hạc giữa bầy gà, mà ở chỗ sâu hơn nữa, mơ hồ còn nhìn thấy vài cây đại thụ cao tới tận trời, tuy là không thể phán đoán được phẩm cấp, nhưng cũng không phải vật phàm. Bạn đang đọc truyện được copy tại

Cao sơn uẩn linh, linh thảo và linh thụ mọc ở trên đó rõ ràng còn hơn hồ nước thảo nguyên cùng với rừng cây một bậc, trên mỗi ngọn núi đều có linh quang lượn lờ không tiêu tán, thập phần bắt mắt.

- Đây là thất tinh lam đã tuyệt chủng bên ngoài.

Tần Liễu dù gì cũng là người đã từng làm tông chủ, đối với tài nguyên linh thảo và linh thụ rất hay để tâm chú ý, nàng ngồi xổm xuống, cẩn thận đào lên một gốc cỏ phát ra tinh quang màu lam nhạt, căn cứ theo linh khí bên ngoài để phán đoán thì gốc cỏ này hẳn là hạ phẩm linh thảo, nhưng nghĩ tới đã tuyệt chủng bên ngoài thì giá trị không thể đo lường được, nếu lấy ra ngoài trông được thì nhất định có thể tạo ra được một lượng lớn thất tinh lam.

Liên tiếp hái hơn mười cây thất tinh lam, Tần Liễu mới đứng dậy, bỏ mấy cây thất tinh lam này vào một giới chỉ không gian có khắc hình mai hoa.

Quay đầu lại, nàng thấy Diệp Trần cư nhiên bỏ linh thảo vào trong trữ vật linh giới, cười nói:

- Trồng linh thực cần lượng lớn thổ nhưỡng, ngươi bỏ vào chậu hoa thì hiệu quả thấp hơn rất nhiều, ta ở đây còn có một cái mai hoa thảo giới, tặng cho ngươi.

Nói xong liền lấy ra một chiếc giới chỉ có khắc hình hoa thảo ném cho Diệp Trần.

Đọc truyện chữ Full