Thiết Thủ Vương tròng mắt vừa chuyển, cười nói:
- Các ngươi bên này có hai vị Bán Bộ Vương Giả, bọn họ bên kia chỉ có một, như vậy thì bảo vật nhất định không phải của các ngươi, cho nên các ngươi muốn cường đoạt, mà nơi này lại là cấm địa thụ lâm, linh thụ không ít, bảo vật chắc là linh thụ, bảo vật có thể khiến Địa Thử Vương ngươi cường đoạt sao có thể là trung phẩm linh thụ được, nhất định là thượng phẩm linh thụ, Địa Thử Vương, ta nói vậy có đúng không?
Thiết Thủ Vương vốn giảo hoạt, nói bừa vài câu đã kể gần đúng hết mọi chuyện, khiến cho đám người Tần Liễu và Diệp Trần đều biến sắc.
Địa Thử Vương cười hắc hắc, không nói gì cả, nếu đối phương đã đoán được rồi thì giấu giếm cũng không nghĩa lý gì.
- Chúng ta đi!
Tần Liễu biết thái độ làm người của Thiết Thủ Vương, vô cùng tham lam, tiếp tục ở lại sẽ không có chuyện gì tốt.
- Huyền Vương, bảo vật nên để lại cho người có đức, để thượng phẩm linh thụ lại rồi hãy đi cũng không muộn.
Trương Tử Hàm cũng không e ngại Huyền Tông, Cổ gia Đông Hoàng Thành cùng sở hữu hai đại vương giả, một là Đông Vương, một là Phá Hư Vương, hai người liên thủ, cho dù không địch lại Huyền Hậu đi nữa thì chí ít cũng có thể khiến cho đối phương kiêng kỵ vài phần, huống hồ nơi này lại là cấm địa, tranh đoạt bảo vật, việc nhân đức không nhường ai, chỉ cần không giết chết đối phương thì Huyền Hậu cũng sẽ không tìm tới bọn họ gây phiền phức.
- Thiết Thủ Vương, đây chỉ là lời nói một phía của ngươi, ngươi nói chúng ta có thượng phẩm linh thụ thì chúng ta sẽ có thượng phẩm linh thụ sao?
Tần Liễu trầm giọng nói.
- Có hay không thì cứ lấy hết mấy thứ trong linh giới ra cho mọi người xem chẳng phải sẽ biết sao?
Hình Vương hai tay ôm ngực, ngữ khí thản nhiên.
- Đúng, lấy ra cho mọi người nhìn xem, nếu như không có thì chúng ta tự nhiên sẽ không tìm ngươi gây chuyện.
- Chúng ta nhiều người như vậy, ngươi cứ để cho bọn ta chút mặt mũi đi.
Sức hấp dẫn của thượng phẩm linh thụ quả thật quá lớn, so với bán cực phẩm bảo khí còn phải quý hơn gấp mười, nếu như tông môn có một gốc thượng phẩm linh thụ thì thực lực tổng thể có thể được nâng lên một bậc, nhưng quan trọng nhất chính là thọ mệnh của thượng phẩm linh thụ ít nhất cũng có hơn một vạn năm, nói cách khác, những năm tháng sắp tới, tác dụng của thượng phẩm linh thụ sẽ cuồn cuộn không ngừng, vô cùng vô tận.
- Muốn chúng ta mở linh giới cũng không phải là không thể được, bất quá, các ngươi cũng phải mở linh giới, trong cấm địa di động này, lẽ nào chỉ có bọn ta tìm thấy bảo vật.
Diệp Trần thấy bản thân đã thành mục tiêu của mọi người, hít sâu một hơi, bình tĩnh nói.
- Tiểu tử, bọn ta đang nói chuyện, nào có phần cho ngươi xen vào, có phải là chán sống rồi không.
Nhãn thần của Thiết Thủ Vương tối lại, hắn sẽ không giết Huyền Vương Tần Liễu, không có nghĩa là hắn sẽ không giết Diệp Trần, chỉ là một con kiến hôi có tu vi Linh Hải cảnh trung kỳ mà cũng dám cò kè mặc cả với bọn hắn.
- Thiết Thủ Vương, ngươi dọa ai chứ, ra khỏi cấm địa thì ta sẽ cho ngươi biết thế nào là trời cao đất dày.
Tần Liễu cho tới bây giờ còn chưa từng nhịn nhục tới vậy, trong ánh mắt lộ ra sát khí.
- Hắc hắc, ta đợi ngươi.
Thiết Thủ Vương không hề để tâm.
- Trục Ảnh Vương, tránh ra.
Nơi này không thích hợp để ở lâu, Tần Liễu mang theo đám người Diệp Trần, bay vút về phía Trục Ảnh Vương.
- Xin lỗi, đường này không thông.
Trục Ảnh Vương sẽ không bỏ qua cơ hội này, tốc độ của hắn là nhanh nhất, tham vọng chiếm được thượng phẩm linh thụ không thua gì Hình Vương và Kim Tuyệt Vương.
- Không thông cũng phải thông!
Diệp Trần căn bản không muốn nói nhiều với đối phương, kiếm chỉ nhất dẫn, Hoàng kim kiếm và trường kiếm màu lục trong nháy mắt đã ra khỏi vỏ, tựa động chia làm năm, hóa thành mười đạo kiếm ảnh, lao nhanh về phía Trục Ảnh Vương, bởi vì tốc độ quá nhanh, ra tay quá bất ngờ nên Trục Ảnh Vương lúng túng không kịp phản ứng, lúc này đã muộn một bước.
Phanh phanh phanh...
Tiếng nổ tung vang lên, Trục Ảnh Vương bay ngược về sau, khóe miệng rỉ ra vài đạo tơ máu.
Tần Liễu chỉ ra tay chậm hơn Diệp Trần một chút, tay ngọc giơ lên, chưởng lực ngưng luyện như nước liền quét hết mấy tên tông sư hàng đầu mà Trục Ảnh Vương mang theo văng ra ngoài, giống như đuổi ruồi vậy, căn bản khong cần tốn nhiều công sức.
- Đi!
Chân nguyên hộ thể của Tần Liễu bao phủ lên Lâm Cao Minh, Yến Phượng Phượng hóa thành bản thể thanh phượng, kiếm sí phía sau Diệp Trần vỗ mạnh, hắc quang trên người Mộ Dung Khuynh Thành chợt lóe rồi biến mất, bốn người đột phá vòng vây ra bên ngoài với tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã bay ra xa hơn mười dặm.
- Chạy đi đâu!
Tay phải của Thiết Thủ Vương giơ lên, mặt ngoài của bàn tay nổi lên kim chúc quang trạch màu thiết đen, một chưởng chém về phía năm người Diệp Trần.
ầm ầm!
Một chưởng này ẩn chứa hai loại áo nghĩa, phân biệt là kim chi áo nghĩa và thổ chi áo nghĩa, chỉ thấy bầu trời tối sầm lại, một bàn tay sắt cực lớn lao về phía năm người.
- Lạc địa ấn!
Tần Liễu dù sao cũng là Bán Bộ Vương Giả, nàng đã sớm biết là mấy người này sẽ không để cho bọn họ rời khỏi dễ dàng, cho nên trên đường bay đi đã bắt đầu kết ấn, trong nháy mắt khi bàn tay sắt cực lớn kia bay tới thì một chưởng ấn thủy tinh giáng xuống từ trên trời, đè bàn tay kia xuống.
- Hình sát!
Công kích của Thiết Thủ Vương bị triệt tiêu, nhưng phía sau còn có một Hình Vương càng cường đại hơn, chiêu thức của hắn cũng giống như Hình phạt, hai tay hắn kết ấn, trong hư không liền truyền tới tiếng dây xích kêu leng keng, một màn khiến kẻ khác giật mình phát sinh, sâu trong hư vô, mười sợi xích sắt giáng xuống từ trên trời, chia ra khóa trụ cổ tay của năm người, không khó để đoán, nếu như bị sợi xích sắt này túm lại thì chẳng phải chuyện tốt lành gì.
- Hình Vương, ngươi dám?
Trên mặt Tần Liễu đầy sát khí, đây là hình phạt võ học tiếng tăm lẫy lừng của Hình Vương trong hình sát, một khi bị sợi xích sắt này khóa lại thì chẳng khác gì phạm nhân, tùy người chém giết.
- Huyền diệu độn!
Chân nguyên toàn thân bắn ra, phía trước Tần Liễu xuất hiện một cái môn hộ không rõ, môn hộ vừa xuất hiện thì Tần Liễu liền mang theo Lâm Cao Minh tiến vào, lần thứ hai xuất hiện thì đã đi ra hơn năm mươi dặm, đây là thuấn di chân chính, không có bất kỳ quỹ đạo di động gì.
Bất quá, Tần Liễu lòng như lửa đốt, nàng và Lâm Cao Minh có thể thoát được, nhưng phía sau còn có ba người Yến Phượng Phượng và Diệp Trần. Truyện Sắc Hiệp - http://
- Niết bàn chi hỏa!
Yến Phượng Phượng hóa thân thành bản thể thanh phượng, hai cánh đột nhiên vỗ mạnh, niết bàn chi hỏa hung mãnh liền tấn công về phía xích sắt trên hư không, xích sắt bị niết bàn chi hỏa đốt chảy mất một mắt xích, không khóa nàng lại được.