Nhưng hắn lập tức thu hồi ánh mắt, cư nhiên quay đầu đi, hai người trong lúc đó có vẻ mạc danh kỳ diệu không gì sánh được.
Bất quá, hắn là Tinh Đế chí tôn, coi như là lại mạc danh kỳ diệu cũng không có người dám nói cái gì, hắn có tư cách như vậy! Nhưng mà chỉ một lúc sau, Khương Huyền Binh lại dắt một thiếu nữ tới, nếu như lúc đầu Lâm Lạc có thể đi vào tiệm thợ rèn mà nói, sẽ nhận ra nàng là Khương Minh Châu.
- Ha ha, Khương Huyền Binh ngươi không phải vẫn nói Cổ Nguyên động nguy hiểm sao, sao lúc này cũng động tâm rồi?
Phương gia Tinh Đế lão tổ cười ha hả, không che giấu vẻ châm chọc chút nào.
Khương Huyền Binh chỉ là thản nhiên cười nói:
- Đây là chất nữ Khương Minh Châu của ta, giao phó chư vị thay ta chiếu khán một chút!
Nói xong, hắn lần thứ hai tiêu thất.
Này…
La, Lý, Phương tam gia lão tổ đều có chút khó coi, coi bọn họ trở thành cái gì rồi? Bảo mẫu? Chất nữ nhà mình không tự chiếu cố, cư nhiên giao cho bọn hắn? Để cho bọn họ càng biệt khuất chính là, cư nhiên còn không có cơ hội nói không, người ta đã vỗ vỗ cái mông rời đi!
Ở trên cảnh giới, Tinh Đế nhất trọng thiên Khương Huyền Binh so với bọn hắn thua kém vài phần, nhưng mọi người đều là đại cảnh giới tương đồng, bọn họ muốn giết Khương Huyền Binh hầu như là chuyện tình không có khả năng! Vạn nhất Khương Minh Châu xảy ra chuyện gì, người điên kia chạy đến Thánh địa giết lung tung một mạch mà nói, thật đúng là làm cho người ta đau đầu!
Bởi vậy, khó coi là khó coi, nhưng bọn họ cũng không dám cầm Khương Minh Châu thế nào. Đương nhiên, lấy tu vi bọn họ cũng không tất yếu đi để ý tới một thiếu nữ mới vào Tinh Vương tam trọng thiên.
Khương Minh Châu cũng không sợ người lạ chút nào, nhãn châu hắc bạch phân minh xoay động, ngông nghênh đi tới bên cạnh Lâm Lạc, thân hình di động lên cao ba thước, như ngồi ở trên ghế vô hình, hai chân thon dài đung đưa.
- Uy, lần trước thấy ngươi vừa mới là Huyễn Linh cảnh, hiện tại cũng đạt tới Tinh Vương nhị trọng thiên, ngươi có bí quyết gì sao?
Thiếu nữ này thật đúng là không sợ người lạ, vừa mở miệng là hỏi vấn đề tư mật như vậy.
Mình cùng nàng rất thân thuộc sao?
Lâm Lạc lắc đầu nói:
- Không có bí quyết gì, chỉ khổ tu mà thôi!
Hiện tại hắn thay đổi bộ dạng, hơn nữa Tử đỉnh che lấp khí tức, như những tán tu khác, không hấp dẫn người chú ý chút nào. Nếu không phải Khương Huyền Binh tu luyện Chiến Thiên Thập Bát Chùy, cho dù là Tinh Đế cũng không có khả năng phát hiện hắn không thích hợp.
Bởi vậy, hai người nói chuyện với nhau cũng không có khiến cho người khác chú ý, hiện tại Tinh vực chí tôn đã càng ngày càng nhiều rồi.
- Thực sự là keo kiệt!
Khương Minh Châu liên tục lắc đầu, thở dài nói:
- Uổng công Nhị thúc ta cố ý phái ta đi bảo hộ ngươi, ngươi là hồi báo đại ân nhân ta như thế nào đây?
Ân?
Lâm Lạc kỳ quái, nguyên lai Khương Huyền Binh đi mà quay lại, cư nhiên là chuyên môn vì hắn!
Cũng phải, thái độ làm người của Khương Huyền Binh đường đường chính chính, sao lại vừa cảnh cáo xong lại đưa chất nữ tới, nguyên lai là để trợ giúp hắn một tay! Nghĩ đến dùng tu vi Tinh Vương tam trọng thiên của Khương Minh Châu, ở trong Cổ Nguyên động tuyệt đối xưng vương xưng bá rồi.
- Nhị thúc ta phát hiện ngươi đưa cho hắn cư nhiên là một bình Thần Tửu, nhân tình này quá lớn, bởi vậy không thể làm gì khác hơn là để chất nữ ta đến hoàn nhân tình rồi!
Khương Minh Châu cố ý nói xong rất ủy khuất, nghe lên như là muốn nàng lấy thân tương báo, khiến người ai oán.
Tuy rằng cùng nàng vừa tiếp xúc, nhưng Lâm Lạc đã cảm giác được nàng rất khó chơi, có khôn khéo như Tô Mị, lại có ác ma như Đường Điềm, thực là làm cho người nhức đầu.
Bất quá, Khương Minh Châu cũng không phải người cuối cùng thêm vào, lúc này lại có một mỹ nữ tuổi còn trẻ phiêu nhiên bay tới, mà người này Lâm Lạc cũng nhận thức… Nam Nhược Hoa!
Lúc trước ở Bạch Dương Trấn, Lâm Lạc nhìn không ra sâu cạn của nàng, mà lúc này lại không hề trắc trở… Tinh Vương tam trọng thiên!
- Nhược Hoa gặp qua các vị tiền bối!
Mỹ nữ thanh lệ xuất trần này hướng chư vị Tinh Đế khom lưng hành lễ, biểu hiện vẫn như cũ trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Nhưng vô luận là Thánh địa ba vị Tinh Đế nhân loại, hay Yêu tu hai đại chí tôn, thậm chí lão tổ tứ đại cổ tộc cũng hoàn lễ, đối với nàng phi thường coi trọng.
- Tôn sư có khỏe không?
Nghiêm Kiếm Tâm thuận miệng hỏi, hiển nhiên cùng đối phương cũng không phải lần đầu tiên gặp mặt.
- Gia sư vẫn mạnh khỏe, lão nhân gia bảo vẫn bối chuyển tới các vị tiền bối ân cần thăm hỏi!
Nam Nhược Hoa trong trẻo nhưng lạnh lùng nói, cũng không có bởi vì một vị Tinh Đế lão tổ thái độ đối với nàng thân thiết mà thụ sủng nhược kinh.
Chư vị lão tổ khác cũng đều mở miệng đa tạ, chủ đề nói chuyện không ly khai sư phụ của nàng, để tất cả mọi người minh bạch những Tinh Đế lão tổ này sẽ đối với nàng vài phần kính trọng hoàn toàn là bởi vì sư phụ của nàng.
Lâm Lạc nhớ kỹ Nam Nhược Hoa nói qua, sư phụ của nàng sở trường về bói toán chi đạo, trước đây hắn không rõ, hiện tại đoán được này khả năng là thời gian linh căn đồng dạng hiếm thấy! Thời gian công pháp, có thể truy nguyên qua lại, dự kiến thời gian, là công pháp thần bí nhất thế gian!
Mà tinh thông thời gian bí thuật, ở Thần giới cũng là số lượng không nhiều lắm!
Có thể dự kiến thời gian chuyển dời, ở trình độ rất lớn có thể xu cát tị hung, cướp giật cơ duyên, nghịch thiên hành sự!
Nhân vật như vậy cũng không có nhiều người dám đắc tội.
Nam Nhược Hoa cũng không có phát hiện Lâm Lạc tồn tại, hay là nàng đã sớm quên một tiểu nhân vật như vậy, ân cần thăm hỏi các lộ tiền bối một chút, nàng ở một bên đả tọa điều tức, khí chất mỹ lệ điềm tĩnh làm cho các thanh niên trẻ tuổi tim đập thình thịch.
Trên đời có rất nhiều mỹ nữ, nhưng tự mình có khí chất độc nhất vô nhị như vậy cũng không nhiều, tâm tình nàng lại kích động, lại phẫn nộ, lại uể oải cũng sẽ rất nhanh bình tĩnh trở lại, tìm được một phần an bình.
Mỹ nhân như vậy, tuyệt đối là người chọn làm chính thê hay nhất!
Đừng nói thanh niên Thánh địa rục rịch, thanh niên tứ đại cổ tộc cũng không cam lòng tỏ ra yếu kém, thậm chí ngay cả Yêu tu cũng không để ý nhân, thú chi biệt, cùng nàng đáp lên quan hệ.
Trong mắt Lâm Lạc hiện lên một vẻ hồi ức.
Lúc mới gặp gỡ Nam Nhược Hoa, hắn chỉ là một tiểu tử ở nông thôn chưa từng có ly khai qua Bạch Dương Trấn, dùng khí chất tao nhã như Nam Nhược Hoa, tự nhiên để lại cho hắn ấn tượng khắc sâu không gì sánh được.
Có thể nói, tâm hồn niên thiếu là bởi vì nàng mà mở ra.
Bất quá, theo thời gian chuyển dời, trải qua vô số lần chiến đấu, tu vi tăng vọt, Lâm Lạc cũng không còn là mao đầu tiểu tử lúc trước, tái kiến Nam Nhược Hoa đã không có rung động như trước kia, chỉ là một loại tình cảm hoài cựu nhàn nhạt dấy lên trong lòng mà thôi.
Hắn hôm nay đã có nữ nhân để mình yêu thương, tâm trí cũng hoàn toàn thành thục, đối phương phong tình đoan trang cũng không có thể dao động tâm linh kiên nghị của hắn, thậm chí ngay cả để hắn xem vài lần cũng không cách nào làm được, rất nhanh nhắm hai mắt, tự điều chỉnh trạng thái.