TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Kiếm Động Cửu Thiên
Chương 507: Phỏng đoán thân phận!

Mỹ nữ vóc người nóng bỏng kia đứng lên, bộ ngực rõ ràng nhô lên, giống như muốn phá quần áo mà nhảy ra, run rẩy làm cho người ta miệng khô lưỡi nóng.

Tròng mắt của thanh niên nhẹ nhàng lập tức máy động, kìm lòng không đặng mà nuốt ngụm nước miếng, hầu kết động một cái hết sức rõ ràng.

Vưu vật a, khi nào thì mới có thể thu nàng lên giường được!

- Nếu nói người nọ là gian tế mà gia tộc khác phái tới, vậy hắn còn mang theo hai nữ quyến không khỏi cũng quá không hợp lý, các nàng rõ ràng chỉ có tu vi Thần Anh cùng Hóa Thần Cảnh, đến lúc đó tất thành trói buộc!

Đại mỹ nữ vừa bước đi thong thả vừa nói.

Ánh mắt của thanh niên nhẹ nhàng cũng trở nên sáng ngời, dao động theo vú to không ngừng rung động của đại mỹ nữ, thất thần một chút mới đột nhiên tỉnh hồn lại, nói:

- Nói không chừng chính là cố ý làm như thế!

- Là có khả năng!

Đại mỹ nữ gật gật đầu, lộ ra một tia trầm ngâm.

- Vậy vừa rồi biểu muội như thế nào không để ta giết hắn, dù sao đi nữa cũng chỉ là một Nguyệt Minh Vương thôi!

Khuôn mặt thanh niên nhẹ nhàng tràn đầy sát khí.

Đại mỹ nữ liếc mắt nhìn thanh niên nhẹ nhàng một cái, ánh mắt có một vẻ khinh miệt, nói:

- Biểu ca, ngươi không có chú ý tới ư, tuổi chân thực của Chu Hằng kia căn bản không có vượt qua 50 tuổi!

- Cái . . . Cái gì?

Thanh niên nhẹ nhàng lập tức nhảy lên.

Tiên nhân động một tí liền có được thọ nguyên vạn năm trở lên, tuổi đối với tiên nhân mà nói cơ bản không có ý nghĩa. Nhưng một người không đầy 50 tuổi đã tiến vào Nguyệt Minh Cảnh, đây quả thực là đại kỳ tích làm người nghe kinh sợ!

- Kỳ tài ngút trời như thế, lại có một nhà nào sẽ phái hắn ra để nằm vùng sao? Làm bảo bối chăm sóc còn không kịp a!

Vẻ khinh miệt trong ánh mắt của đại mỹ nữ càng đậm, chỉ ngại vì đối phương là biểu ca của mình, vẻ khinh miệt này nàng giấu mà không lọt.

- Khí tức trên người hắn cực không ổn định, hiển nhiên là vừa mới đột phá chưa bao lâu. Điểm này tuyệt không cần hoài nghi!

- Chu Hằng kia, nếu không phải kỳ tài ngút trời chân chánh, chính là hậu duệ của hào môn của thượng tam thành!

- Vô luận là loại nào, chúng ta cũng không thể giết hắn!

- Nếu hắn thật sự là thiên tài vừa mới phi thăng từ Phàm giới, như vậy hắn không có đi Giới Môn, nói rõ hắn không có chỗ nương tựa ở Tiên giới, thừa dịp lúc này hắn còn không có quật khởi, đúng là thời cơ mời chào tốt nhất!

- Mà nếu hắn là hậu duệ hào môn của thượng tam thành. Vậy càng phải kết giao với hắn, chúng ta có trăm lợi mà không có một hại! Nói không chừng, đây là cơ hội tốt nhất để Dương gia ta quật khởi!

Trên mặt đại mỹ nữ này hiện lên vẻ hưng phấn, ráng mây đỏ đập vào mặt để cho nàng càng thêm diễm lệ.

Thanh niên nhẹ nhàng cũng cười theo, nhưng thời điểm cúi đầu, trong ánh mắt lại là hiện lên một đạo sát khí.

Biểu muội là của hắn, mặc kệ đối phương là ai, chỉ cần có khả năng uy hiếp tới điểm này, hắn sẽ nghĩ mọi cách trừ khử! Lúc trước không phải là không có người như vậy, không phải mỗi người đều bị hắn thần không biết quỷ không hay mà giết chết sao?

Biểu muội là của hắn, Dương gia tương lai cũng là của hắn!

Nghĩ đến đây, trên mặt thanh niên nhẹ nhàng lộ ra một nụ cười âm hiểm, sát khí mười phần.

- Hô! Hô!

Bên cạnh, hán tử khôi ngô ki cũng đã ngáy lên, như sấm sét.

. . .

- Trương huynh đúng không, không biết tiểu đệ có thể hỏi mấy vấn đề không?

Trong lúc ra khỏi phòng, Chu Hằng lập tức bắt đầu kêu tên Nguyệt Minh Vương Trương Vĩ Đông kia giả bộ làm quen.

- Hắc, chỉ cần không phải đề cập cơ mật. Ta tự nhiên là tri vô bất ngôn!

Trương Vĩ Đông nói, hắn thấy Chu Hằng từ trong phòng chủ hạm bình yên đi ra liền tồn tại ý niệm giao hảo quan hệ với Chu Hằng trong đầu.

Chu Hằng cũng không khách sáo, hỏi tới lai lịch của Dương gia, mà Trương Vĩ Đông quả nhiên tri vô bất ngôn, bởi vì cái này căn bản không phải bí mật gì.

Dương gia cũng không phải một gia tộc danh tiếng, mà ở hơn nghìn năm trước mới xuất hiện từ khi ba vị huynh đệ kết nghĩa chung nhau tạo ra, lão đại tên là Dương Thiết Hổ, gia chủ Dương gia đương nhiệm, phía dưới chỉ có một nữ nhi, chính là đại mỹ nhân vóc người nóng bỏng kia, phương danh là Dương Lan Hinh.

Trong tam huynh đệ, lão nhị tên là Lưu Tử Sương, thực không chịu thua kém, sinh một con trai, gọi là Lưu Hàn Diệp.

Về phần lão tam thì là hán tử khôi ngô trong phòng chủ hạm, kêu là Vương Nguyên Long, là nhân vật đại biểu cho người có lực nhưng ngốc nghếch, cưới một đống lớn lão bà, nhưng đến nay còn không có con cháu.

Mà công tử văn nhã trong phòng chủ hạm gọi là Lâm Tài Tuấn, hắn là biểu ca của Dương Lan Hinh, tâm tư đối với biểu muội vưu vật kia thì người qua đường đều biết. Tuy nhiên, hắn còn có một đối thủ mạnh mẽ nhất, đó chính là Lưu Hàn Diệp!

Dương Thiết Hổ chỉ có một người con gái, hơn nữa hiển nhiên cũng rất không có khả năng lão thụ nở hoa nữa, sinh hạ con trai. Bởi vậy, chờ sau khi hắn chết già, thế lực của gia tộc tất nhiên sẽ giao vào trong tay Dương Lan Hinh.

Nếu là Lâm Tài Tuấn cưới Dương Lan Hinh, Lưu Tử Sương há lại sẽ chịu phục? Đến lúc đó nói không chừng Dương gia lớn như vậy sẽ sụp đổ.

Mà Lưu Hàn Diệp lấy Dương Lan Hinh, đó chính là tất cả đều vui vẻ.

Tuy nhiên, tuy rằng ba vị huynh đệ khác họ đều đạt tới tu vi Nguyệt Minh Đế, nhưng bọn họ lại thành lập thế lực ở tại Tây Hợi Thành. Không phải bọn hắn không muốn đi địa phương tốt hơn, mà là với thực lực của bọn họ cũng chỉ đủ sống yên ở trong này.

Về phần đoàn người này của Dương gia đi ra ngoài, là vì thăm dò, khai thác kim loại quý báu.

Trương Vĩ Đông an bài cho Chu Hằng một gian chỗ ở, ba người các ngươi không phải người một nhà ư, vậy dĩ nhiên là ở cùng một chỗ!

Sau khi hắn nói vài câu khách sáo liền cáo từ rời đi, trong buồng nho nhỏ này liền chỉ còn Chu Hằng, Hoặc Thiên, Nguyệt Ảnh Thánh Nữ ba người.

Trong phòng chỉ có một cái giường, ngay cả ghế dựa cũng không có, đơn sơ tới mức làm cho người ta tức giận!

- Khụ khụ, thời gian không còn sớm, nên nghỉ ngơi!

Ánh mắt Chu Hằng quét qua Nguyệt Ảnh Thánh Nữ cùng Hoặc Thiên, ánh mắt có điểm lửa nóng.

Thời gian không còn sớm?

Đây là vũ trụ u tối, căn bản không có một đạo ánh sáng, đâu còn có phân ban ngày hay đêm tối? Tên này rõ ràng là ăn no rồi nghĩ linh tinh!

Hoặc Thiên không nói một lời, trực tiếp nằm trên giường.

Trong lòng Chu Hằng không khỏi kích động, tuy rằng hắn đối với Hoặc Thiên là tình lớn hơn dục rất xa, nhưng cũng không để ý về việc phát sinh tiếp xúc tính thực chất cùng Hoặc Thiên chút nào a, mỹ nhân tuyệt sắc như vậy có thể để cho tâm can của người ta cũng tan ra!

Chẳng lẽ nàng thông suốt?

Hơn nữa, lần đầu tiên chính là song phi, làm sao không biết xấu hổ như vậy a!

Nói là không tiện, nhưng Chu Hằng đã chuẩn bị tốt để leo lên giường, hắn ước muốn ôm Hoặc Thiên một đêm đến bình minh đã không phải là chuyện một ngày hai ngày.

Nhưng còn không có đợi hắn hành động, chỉ thấy vầng sáng hồng nhạt nhoáng lên một cái, một đóa hoa đào to lớn trống rỗng hình thành, cánh hoa năm lá bao bọc Hoặc Thiên vào, khép lại kín mít, ngay cả một sợi tóc cũng không có lộ ra!

Này . . . Cao hứng hụt a!

Thật quá đáng, không nên đùa như vậy a!

Chu Hằng thở dài, ánh mắt nhìn sang Nguyệt Ảnh Thánh Nữ.

- Hừ!

Nguyệt Ảnh Thánh Nữ bất mãn xoay người sang chỗ khác, đại hỗn đản này hiện tại chính là nghĩ đến nàng, mặc kệ hắn!

- Hắc hắc hắc!

Chu Hằng da mặt thật dầy, không để ý chút nào đã đi đến bên cạnh Nguyệt Ảnh Thánh Nữ, nói:

- Tiểu nương tử, thời gian không còn sớm, chúng ta sớm nghỉ ngơi một chút đi!

Mấy ngày trước thiếu chút nữa đã ăn nàng, hiện tại hai người ở chung "một mình", ngọn lửa còn không có tắt lại bắt đầu đốt lên.

Nguyệt Ảnh Thánh Nữ oán trách liếc mắt nhìn Chu Hằng một cái, vặn vẹo uốn éo thân thể mềm mại, vẫn là không để ý đến hắn.

Nữ truy nam chỉ cách lớp giấy. Hiện tại nàng đã chọc thủng lớp giấy đó, ngược lại thì căng thẳng. Cái này không phải, tâm ý của nàng đã biểu đạt, mà Chu Hằng cũng tiếp nhận rồi, vậy dĩ nhiên nên rụt rè một chút, miễn cho Chu Hằng coi thường chính mình, cho rằng nàng là dâm phụ dâm ô.

Chu Hằng nào biết tâm tư tinh tế mà phức tạp như thế của nữ nhân, trong lòng tràn đầy kỳ quái, mấy ngày trước rõ ràng là củi đốt lửa cháy bừng bừng thiếu chút nữa đốt tới lật trời, làm sao lập tức lại không để ý tới người ta?

Đều nói nam nhân vô tình, mặc quần vào sẽ không thừa nhận, nhưng nàng ác hơn a, quần còn không có cởi ra a!

- Đến đây với ta!

Chu Hằng thuận tay kéo lấy nàng, Nguyệt Ảnh Thánh Nữ liền bị hắn ôm lên giường.

- Lưu manh!

Nguyệt Ảnh Thánh Nữ lập tức ngượng ngùng không thôi, hai tay chống ở ngực của hắn, dùng sức liếc hắn một cái.

- Lưu manh cái gì, bảo ngươi sớm nghỉ ngơi một chút chính là lưu manh sao?

Chu Hằng giải thích, bản thân cũng nằm trên giường, ôm Nguyệt Ảnh Thánh Nữ thật chặc vào trong lòng, miệng bảo đảm nói:

- Yên tâm, chúng ta chính là đi ngủ!

Quả nhiên, hắn ôm sát Nguyệt Ảnh Thánh Nữ, lại không có hành động thêm một bước nào nữa.

Một phút, 2 phút . . . 10 phút.

Oành! Oành! Oành!

Trái tim Nguyệt Ảnh Thánh Nữ không tự chủ mà nhảy lên, dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, không có biện pháp, ai bảo hai cái tay Chu Hằng thập phần "vừa vặn" đặt lên hai ngọn núi cao vút của nàng, nàng có thể không tâm hoảng ý loạn sao?

Bàn tay to của nam nhân dường như mang theo ma lực vô cùng vô tận, cũng có nhiệt lực nhè nhẹ tràn ra từ trong bàn tay, xuyên thấu qua quần áo đi vào thân thể của nàng, để cho cả người nàng giống như bốc cháy lên.

Bộ ngực của nàng không thể khống chế mà phồng lớn lên vài phần, hai hạt tiểu anh đào lại kiêu ngạo mà đứng thẳng, chỉa vào trong lòng bàn tay Chu Hằng.

- Di?

Ngay vào lúc này, Nguyệt Ảnh Thánh Nữ nghe được tiếng hô kinh ngạc của Chu Hằng, vang nhỏ ở bên tai của nàng.

- Như thế nào trở nên lớn?

Nghe được câu này, nàng xấu hổ đến mức muốn đập đầu chết.

- Có phải là ảo giác hay không?

Chu Hằng tự lẩm bẩm.

- Nên kiểm tra cẩn thận mới biết được!

Hai tay hắn siết chặt, hai ngọc phong lập tức bị đè ép, biến hình trong lòng bàn tay của hắn.

- A!

Nguyệt Ảnh Thánh Nữ cũng không nhịn được nữa, bắn ra một tiếng rên rỉ trầm thấp ngân nga, nàng đã nhịn rất lâu rồi, rốt cục vào lúc này đạt tới điểm cực hạn, hai cái chân cứng ngắc, gắt gao kẹp chặt lại với nhau, có một chút chất lỏng ấm nóng chảy ra từ trong cơ thể nàng.

Chu Hằng cười xấu xa ngồi dậy, khẽ hôn một cái vào cổ Nguyệt Ảnh Thánh Nữ.

- Ngươi cái tên xấu xa này!

Khuôn mặt Nguyệt Ảnh Thánh Nữ hàm xuân, hờn dỗi liếc nhìn Chu Hằng, một cỗ phong tình chính là thạch nhân cũng sẽ động tâm.

Dục hỏa mấy ngày trước của Chu Hằng còn không có bị dập tắt lập tức lại mãnh liệt, hạ thân chạm vào trên cặp mông của Nguyệt Ảnh Thánh Nữ, hận không thể xuyên phá tầng chướng ngại kia để đánh thẳng vào chỗ hiểm yếu.

Tuy rằng Nguyệt Ảnh Thánh Nữ đã từng hỏi thăm về An Ngọc Mị, nhưng dù sao vẫn là xử nữ, ngay từ đầu chỉ cảm thấy kỳ quái, nhưng lúc trước đã từng có một lần tiếp xúc thân mật cùng Chu Hằng, sau khi sửng sốt một chút liền phản ứng lại.

Như thế nào lớn như vậy! , Nàng không khỏi có chút kinh hoàng, nghe An Ngọc Mị nói, thời điểm nam nữ hoan hảo thì vật kia sẽ cắm vào . . . hả, mắc cỡ chết người! Chỉ là thứ to dài như vậy, như thế nào chứa được a?

Khẳng định khó chịu muốn chết, như thế nào An Ngọc Mị còn có thể nói là thoải mái, khuôn mặt si ngốc cũng không giống như là đang dối gạt người a!

Thật sự là kỳ quái!

Nàng kỳ quái về vấn đề của nàng, nhưng Chu Hằng thì bận rộn việc của hắn, hai tay linh hoạt lột đồ, váy của Nguyệt Ảnh Thánh Nữ đã bị hắn cởi xuống, lộ ra mông đẹp của nàng.

Đang ở thời điểm quan trọng, chỉ nghe tiếng gõ cửa phòng, một người nói:

- Chu thế huynh, có thời gian rảnh không?

Chu Hằng đang muốn mang thương lên ngựa, bị tiếng gõ cửa này mà lập tức cả kinh thất bại thảm hại.

Em gái ngươi a!

Đọc truyện chữ Full