Nhóm người Nghiêm Phi Dương mừng rỡ, lúc này có một Tinh Vương tam trọng thiên đến giúp đỡ đương nhiên đúng là giúp người khi gặp nạn, huống chi đối phương còn không phải Tinh Vương bình thường, mà là có được công pháp thời gian!
Hưu! Hưu! Hưu!
Tuy rằng Nam Nhược Hoa có công pháp thời gian, hiện tại tốc độ không kém hơn không gian thuấn di, từ xa nhìn lại con đường phi hành của nàng lưu lại vô số tàn ảnh, thật giống như có vô số chân thân xuất hiện.
- Hắc!
Nàng bỗng nhiên đánh tới, công pháp thời gian triển khai, tốc độ của toàn bộ quái vật chợt giảm mạnh!
Trong quyết đấu chỉ cần là cao thủ, càng không thể sai lầm dù một ly, huống chi thời gian công pháp của Nam Nhược Hoa bá đạo đến mức làm cho tốc độ toàn bộ quái vật xuất hiện biến hóa thật rõ ràng!
Chiến cuộc xoay chuyển trong nháy mắt!
- Đoạn Kỳ Nhất Chỉ!
Nghiêm Phi Dương quát to.
Tuy rằng hắn chỉ nói một câu, nhưng những người khác đều hiểu ngầm – tuy rằng bọn hắn có thể xoay chuyển thế cục nhưng chiếm thượng phong cùng giết địch là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, mà uy lực một chiêu này của Nam Nhược Hoa càng lớn thì tiêu hao càng nhiều, tuyệt đối không thể liên tục sử dụng.
Bởi vậy bọn hắn nhất định phải tập trung hết thảy lực lượng đem quái vật một kích giết chết.
Có câu nói đánh thương địch thủ mười ngón không bằng dứt khoát chặt đứt một ngón của địch thủ!
Tinh Vương và Tinh Vương đối kháng, cho dù là Tinh Vương tam trọng thiên muốn giết Tinh Vương nhất trọng thiên cũng không phải dùng một chiêu liền có thể giải quyết! Dù sao cảnh giới của mọi người đều giống nhau, khác nhau chỉ là lực lượng thuần túy, có thể có không gian lẩn tránh thật lớn.
Nhưng một nhóm Tinh Vương giết một Tinh Vương, đặc biệt Tinh Vương kia còn bị vây trong trạng thái giảm tốc độ, thật sự phi thường dễ dàng!
Hơn nữa việc giảm tốc độ không chỉ đơn giản là di động tốc độ, mà là công kích cùng phản ứng, toàn bộ phương vị khác đều bị giảm tốc độ! Trong công pháp thời gian của Nam Nhược Hoa, được gọi là giảm tốc độ chính là thời gian giảm bớt, ở trong mắt người bị công kích bản thân mình cũng không bị biến chậm mà là những người khác biến nhanh!
Oanh! Oanh! Oanh!
Mười mấy người luân phiên công kích liền có một đầu quái vật chín chân bị oanh giết, cho dù là Tinh Vương tam trọng thiên cũng không ngoại lệ! Dù sao trong tứ đại tộc cũng có được bảy vị Tinh Vương tam trọng thiên tồn tại, có hai Vương Binh thánh khí tam trọng thiên phụ trợ, lực sát thương thật lớn!
Sắc mặt Nam Nhược Hoa tái nhợt thật nhanh, trong ánh mắt lộ ra vẻ mệt mỏi rõ ràng, tuy rằng nơi này không nhiều quái vật nhưng cảnh giới rất cao, muốn ảnh hưởng một đầu quái vật Tinh Vương nhị trọng thiên cần phải tiêu hao cực lớn hơn cả với mười đầu Tinh Vương nhất trọng thiên!
Lâm Lạc nhìn thấy không ngừng lắc đầu, vì cái gọi là đại chiến trong tương lai, đáng làm như thế sao? Ai cũng không phải thánh nhân, vì sao phải hi sinh chính mình như vậy? Lui một bước mà giảng, thật muốn có một ngày như thế, không chừng tứ đại tộc có thể khống chế tổ khí trực tiếp bỏ chạy mất dạng khỏi vũ trụ từ lâu!
Hắn vẫn luôn tin tưởng cầu người không bằng cầu mình, lực lượng của chính mình mới là lực lượng ỷ lại chân chính.
Ba! Ba! Ba! Ba! Ba!
Bị Nam Nhược Hoa khống chế, toàn bộ quái vật từng con đều bị nhóm người Nghiêm Phi Dương đánh chết, lưu lại hơn ba mươi thi thể quái vật. Không có một đầu quái vật nào có thể chạy trốn.
- Đa tạ Nam tiên tử!
Nhóm người Nghiêm Phi Dương ôm quyền nói, nhất là những nam tử, ánh mắt thật ái mộ, hận không thể lập tức lấy thân báo đáp.
- Không có gì, mọi người cùng gặp hiểm cảnh, nên hỗ trợ lẫn nhau!
Nam Nhược Hoa khôi phục được chút sức lực, nhìn bọn họ mỉm cười.
Lâm Lạc nhìn thấy càng ngày càng khó chịu, nhưng nếu đã đáp ứng Nam Nhược Hoa thì hắn sẽ không ra tay. Hắn đã nói sẽ không nuốt lời, nhưng chọc giận đám người kia hắn vẫn có thể làm được. Hắn chắp tay sau lưng, làm ra dáng vẻ ngạo nghễ, cất bước xuất hiện ngay trước mặt mọi người.
- Lâm Lạc…
Thiểm Điện tộc cùng Lâm Lạc có thể nói khổ đại thù thâm. Mà tứ đại tộc thân như một nhà, địch nhân của Thiểm Điện tộc chính là địch nhân của tứ đại tộc, mười mấy người đều trợn mắt nhìn hắn.
- Lâm huynh đi cùng Nhược Hoa đến đến, xin các vị đừng mâu thuẫn, hết thảy lưu ra ngoài giải quyết!
Nam Nhược Hoa vội vàng khuyên giải, nàng biết rõ sự khủng bố của Lâm Lạc, cho dù nàng đồng ý giúp đỡ nhóm người Nghiêm Phi Dương, nhưng công pháp thời gian có thể áp chế được Lâm Lạc hay không thì thật khó nói.
Nhóm người Nghiêm Phi Dương hừ mũi một tiếng, nhưng bởi vì Nam Nhược Hoa vừa mới cứu bọn hắn, nếu nhanh như vậy đã không cho người ta mặt mũi thì thật sự không thể nào nói nổi. Cũng may chỉ mười năm kỳ hạn, Lâm Lạc khẳng định phải rời khỏi nơi này, như vậy bên ngoài có lão tổ áp trận, xem hắn làm sao còn chạy!
Bọn hắn tin tưởng Lâm Lạc có thể tiến vào chỉ là xuất kỳ bất ý, nhưng có “ngoài ý muốn” như vậy thì chắc chắn sẽ không tiếp tục có lần sau, nếu không mặt mũi Tinh Đế lão tổ nên làm sao chịu đựng?
Một cuộc ác chiến lẽ ra có thể xảy ra nhưng dưới câu nói nhẹ nhàng của Nam Nhược Hoa liền tạm thời tiêu tan, nhưng Lâm Lạc sẽ không bỏ qua như vậy, hắn cố ý đứng thật gần Nam Nhược Hoa, nói:
- Nhược Hoa, cần gì phải cứu những người này đâu, nàng bảo hộ một mình ta là đủ rồi!
Phốc!
Có vài người sau cuộc ác chiến còn đang uống nước hồi phục, nghe được câu nói ai oán của Lâm Lạc nhất thời phun nước ra khỏi miệng! Kháo, đây là người nào ah, ăn mềm cơm còn ăn được đúng lý hợp tình như vậy, còn tới nông nỗi làm nũng, thật làm người cảm thấy ê cả răng!
Nhưng mềm cơm không phải mỗi người đều có thể ăn được, nhất là chén cơm kia còn thật thanh lệ mê người, tu vi cao cường, tiềm lực vô hạn! Mấy nam nhân ở đây có người nào không muốn lấy thiên chi kiêu nữ như Nam Nhược Hoa làm vợ, nhưng người ta lãnh nhược băng sương, tuy rằng luôn luôn bình dị cười khẽ gần gũi nhưng căn bản không thể thực sự đến gần nàng, cảm giác kém cách xa vạn dặm!
Nhưng Lâm Lạc lại có thể ăn vào?
Có bao nhiêu khả năng chứ!
Hai người cô nam quả nữ ở cùng nhau tới bốn năm, nơi kia lại không còn bóng người khác, người là sinh vật sợ nhất tịch mịch, sớm chiều ở chung khó tránh nảy sinh cảm tình, sẽ khiến dục hỏa phần thân!
Trong khoảng thời gian ngắn ngay cả Nghiêm Phi Dương đều lộ ra bộ dáng nghiến răng nghiến lợi, chỉ là có chút người không nhịn được, da mặt không ngừng co rút.
- Lâm Lạc, ngươi còn biết xấu hổ hay không!
Trần Nguyệt Lệ trách mắng, mặc dù nàng là nữ nhân không khả năng có ý nghĩ gì với Nam Nhược Hoa, nhưng càng không muốn nhìn thấy một thiên chi kiêu nữ rơi vào ma chưởng của phản đồ Thiểm Điện tộc, muốn gả cũng phải gả cho anh kiệt của tứ đại tộc.
Lâm Lạc lập tức “hoa dung thất sắc”, trốn ngay sau lưng Nam Nhược Hoa, “hờn dỗi” nói:
- Nhược Hoa, bọn hắn khi dễ ta!
Hắn vừa làm như thế tất cả mọi người đều nổi da gà, đám người Nghiêm Phi Dương tức giận đến siết chặt nắm tay, hận không thể đem Lâm Lạc lôi ra ngoài bạo đánh một trận, xem hắn còn dám xưng hô Nam Nhược Hoa thân thiết như vậy hay không.
- Lâm huynh…
Nam Nhược Hoa cũng bị Lâm Lạc làm buồn nôn cực kỳ, mày liễu không khỏi hơi nhíu lại.