TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Kiếm Động Cửu Thiên
Chương 534: Nguyệt Luân Kỹ

Qua 10 ngày, Chu Hằng lại đi Thiên Bảo Các một chuyến. Lần này tổng cộng bán ra 50 viên Thanh Hoa Đan, lại làm lão Dược sư kia rung động đến đầu óc choáng váng, thật may không hôn mê.

Trong thời gian này, Chu Hằng và Dương Lan Hinh cũng mỗi ngày dùng một viên Thanh Hoa Đan đề cao tu vi. Dương Lan Hinh chủ yếu là dùng để xông phá cấm chế, Chu Hằng mới là chân chính tăng lên tu vi.

Bình thường mà nói, Nguyệt Minh Vương cứ gia tăng một vầng trăng, tích lũy linh lực cần khoảng ngàn năm. Đây là chỉ tốc độ tiến cảnh hoàn toàn không hấp thu tiên thạch, không dùng đan dược, là một giá trị tham chiếu trụ cột.

Loại hậu đại hào môn nhỏ như Dương Lan Hinh, tiên thạch hạ phẩm không ngừng, ngẫu nhiên lại có thể ăn một chút đan dược, có thể đem thời gian hình thành mỗi vầng trăng rút ngắn đến hai ba trăm năm.

Một viên Thanh Hoa Đan tương đương với Nguyệt Minh Vương khổ tu một năm, một năm này là chỉ giá trị cơ sở. Nhưng dù là như vậy, một ngày một viên, chỉ cần 1000 ngày là có thể hình thành một vầng trăng!

Dựa theo Nguyệt Minh Vương bình thường 7 vầng trăng mà tính, chỉ cần 7000 ngày là có thể hoàn thành tích lũy Nguyệt Minh nhất trọng thiên, đánh vào Nguyệt Minh Hoàng!

Đây chỉ là 20 năm mà thôi!

Bởi vậy có thể thấy được, chỉ cần có tiền có thế có người, muốn bồi dưỡng cao thủ kỳ thật là chuyện rất dễ dàng! Mấu chốt vẫn là ở ngộ tính của người sử dụng, vách ngăn cảnh giới cũng không phải dễ dàng xông phá như vậy!

Một tên Nguyệt Minh Vương vây khốn mấy ngàn năm mới đánh vào cảnh giới Nguyệt Minh Hoàng, thậm chí cả đời đều già, chết ở cảnh giới Nguyệt Minh Vương cũng không phải chuyện hiếm lạ gì. Ở Tiên giới cũng không nên quá phổ biến.

10 ngày qua đi, Chu Hằng cũng trống rỗng gia tăng 10 năm tu vi. Đáng tiếc, so với hấp thu tinh khí sinh mệnh của hắc kiếm, cái này xa xa không thấm vào đâu.

Tuy nhiên tốt xấu cũng là được không 10 năm tu vi, khiến vầng trăng khuyết thứ 10 của hắn lại tròn trịa hơn một chút, chân muỗi nhỏ mấy cũng là thịt mà!

Hiện tại trong tay Chu Hằng đã có 21 vạn tiên thạch hạ phẩm, hắn đã đem pháp khí không gian nhét vào hòm hòm, nhiều nữa cũng không chứa nổi. Đáng tiếc trong Hợi Tiên Thành cũng không đổi được tiên thạch trung phẩm, huống chi là tiên thạch thượng phẩm.

Lần thứ hai đi bán Thanh Hoa Đan, Chu Hằng cũng bị Thiên Bảo Các báo cho biết, lại qua năm ngày sẽ có một buổi đấu giá, đến lúc đó sẽ có các loại vật phẩm như pháp khí, tiên quyết bán ra, cũng phát cho hắn một tấm thẻ khách quý mời hắn tham gia.

Chu Hằng trở lại khách sạn nói với Dương Lan Hinh, yêu tinh này lập tức tim đập thình thịch.

- Đi! Nàng lập tức làm ra quyết định.

Chu Hằng thật ra không sao cả, dù sao Mặc gia khẳng định sẽ phong tỏa lối ra vào, bọn họ bây giờ có thể làm cũng chính là chờ, chỉ cần đừng bại lộ hành tung là được.

- Trên buổi đấu giá này sẽ có tiên quyết bán ra, khả năng sẽ xuất hiện Nguyệt Luân Kỹ! Dương Lan Hinh chủ động giải thích cho Chu Hằng.

- Nguyệt Luân Kỹ? Chu Hằng không hiểu hỏi.

- Chính là vầng trăng trong đan điền ngươi, thứ này nhưng là rắn chắc và cứng cỏi không kém pháp khí cùng cấp. Nguyệt Luân Kỹ chính là có thể khiến cho ngươi đem uy lực của vầng trăng phát huy ra mức độ lớn nhất!

Dương Lan Hinh nói.

Chu Hằng cũng bởi vì Hoặc Thiên nói mới biét được vầng trăng có thể đập người, hiện tại mới hiểu được đồ chơi này còn có thể phối hợp võ kỹ vận chuyển!

- Chu Hằng, ngươi ngàn vạn không nên xem thường Nguyệt Luân Kỹ, đây là sát chiêu cường đại nhất của Nguyệt Minh Cảnh. Tuy rằng cũng chỉ có thể sử dụng ở Nguyệt Minh Cảnh, nhưng uy lực vô cùng cường đại! Dương Lan Hinh nghiêm túc nói.

Nguyệt Luân Kỹ tự nhiên chỉ có thể sử dụng ở Nguyệt Minh Cảnh, bởi vì sau khi xông lên Nhật Diệu Cảnh, trăng tròn sẽ chuyển hóa thành mặt trời, lại ở đâu ra vầng trăng?

Dù là như thế, người bình thường vượt qua toàn bộ Nguyệt Minh Cảnh cần bao nhiêu năm? Vạn năm đã là nói ít đi rồi! Một môn tuyệt kỹ có thể sử dụng vạn năm... Cái này còn chưa đủ trâu bò sao? Còn chưa đủ gỡ vốn sao?

- Ngươi mặc dù có 10 vầng trăng khuyết, có thể miễn cưỡng sánh ngang hai vầng bán nguyệt. Nhưng nếu là gặp phải Nguyệt Luân Kỹ, Nguyệt Minh Hoàng chỉ cần một chút bán nguyệt là có thể hoàn toàn nghiền ép ngươi! Dương Lan Hinh thận trọng nói.

- Nguyệt Luân Thuật là chuyên môn vì Nguyệt Minh Cảnh mà sáng chế, thích hợp Nguyệt Minh Cảnh nhất!

Chu Hằng gật gật đầu. Tuy nhiên nếu nói đến tuyệt chiêu hắn cũng không phải không có, Lăng Thiên Cửu Thức vừa ra, Nguyệt Luân Kỹ thì sao chứ? Nhưng tự tin không thể mất, ngạo mạn cũng không thể có, dù sao kỹ nhiều không áp thân, hắn lại cần gì phải bài xích Nguyệt Luân Kỹ chứ?

- Trước kia Thiên Bảo Các của Tây Hợi Thành cũng có Nguyệt Luân Kỹ bán đấu giá, đáng tiếc Dương gia ta mới thành lập không quá ngàn năm, nội tình không đủ, căn bản không cạnh tranh được đám hào môn lâu đời kia! Dương Lan Hinh nói với vẻ khá đáng tiếc, nhưng lập tức lại trở nên hưng phấn: - Lần này nếu như có Nguyệt Luân Kỹ, ta nhất định phải mua được!

Bị nàng nói như vậy, Chu Hằng cũng nổi lên vài phần hứng thú. Cái gọi là Nguyệt Luân Kỹ này rốt cuộc có uy lực bao lớn?

Còn có năm ngày mới bắt đầu hội đấu giá, Chu Hằng biết người của Mặc gia khẳng định đang khắp nơi tìm kiếm hắn và Dương Lan Hinh, tự nhiên là tận lực giảm bớt cơ hội xuất đầu lộ diện, cùng Dương Lan Hinh cả ngày ở trong khách sạn.

Đây cũng là đám người Chu Hằng vận khí tốt, Thiên Bảo Các nơi này mỗi năm mới cử hành hội đấu giá một lần, vừa khéo bị bọn họ đụng phải. Cũng chính là bởi vì quan niệm thời gian của Tiên giới và Phàm giới không quá giống nhau. Nếu là hàng tháng cử hành giống như là Phàm giới hàng ngày cử hành, như vậy nào có lưu lượng khách lớn như vậy.

Để sớm cho Dương Lan Hinh khôi phục thực lực, Chu Hằng mỗi ngày đều thôi cung hoạt huyết cho Dương Lan Hinh, dùng linh lực bản thân đi tấn công cấm chế Mặc Ngọc Nghiên để lại.

Nếu nói cứng đối cứng, Chu Hằng tuy rằng yêu nghiệt lại cũng không có khả năng địch nổi Nguyệt Minh Đế, ít nhất hiện tại không được!

Nhưng mấu chốt là, cấm chế là chết. Đã hạ rồi, sẽ chỉ theo thời gian mà không ngừng yếu bớt. Mà Chu Hằng lại là quân đầy đủ sức lực, cho dù dùng sạch linh lực cũng không cần gấp, đả tọa ôm tiên thạch hấp thu một chút là lại khôi phục.

Cộng thêm Thanh Hoa Đan cũng có công hiệu lớn lao. Hai bút cùng vẽ, Dương Lan Hinh nói nhiều nhất một tháng nhất định có thể xông phá cấm chế!

Đối với tiên nhân mà nói, thời gian một tháng giống như chớp mắt một cái, giây lát là qua.

Dương Lan Hinh mới đầu còn rất cảm động, Chu Hằng mỗi lần đều là cho nàng lưu thông máu đến linh lực hao hết, nhưng rất nhanh nàng liền nghiến răng nghiến lợi.

Bởi vì tay của Chu Hằng cũng quá không an phận!

Chẳng những phóng thích linh lực, còn thích sờ loạn khắp nơi, sờ khiến nàng miệng nóng lưỡi khô, suýt nữa hóa thân dục nữ đẩy ngược Chu Hằng!

Cái này còn chưa xong, kẻ này càng ngày càng quá mức, nói cái gì cách quần áo xoa bóp ảnh hưởng hiệu quả, cứ phải lột nàng trần trụi! Hiện tại, nàng liền để trần dáng người ma quỷ ngạo nhân, cứ như vậy nằm ở trước mặt của Chu Hằng, nhiều nhất cũng chỉ là đem hai tay che ở trước ngực, lại kẹp hai chân thật chặt.

Không ngờ dùng cái cớ không đáng tin này để lừa gạt nàng!

Tên dê xồm này!

Duy nhất khiến nàng may mắn là, Chu Hằng vẫn là nói chuyện giữ lời. Tuy rằng hôn nàng sờ nàng nhưng thủy chung không tiến vào thân thể của nàng. Có lúc Dương Lan Hinh nhìn hắn bộ dạng đáng thương lều trại giơ cao, thậm chí có chút mềm lòng có phải nên nhường nhịn hay không. Dù sao nàng cũng sẽ chỉ gả cho nam nhân này.

Nhưng nữ nhân biểu hiện lẳng lơ có hai loại. Một là thật sự rất dâm đãng lẳng lơ, hai là lẳng lơ bề ngoài, thủ vững trong lòng.

Rất không khéo, Dương Lan Hinh chính là loại thứ hai. Nàng nổi tiếng là yêu mị, nhưng trước giờ chưa từng chân chính cùng nam nhân nào tiếp xúc thân mật! Bởi vì dã tâm của nàng quá lớn, nam nhân thông thường lại làm sao khiến nàng vừa mắt?

Liệt nữ sợ mài, Dương Lan Hinh còn thật sự lo lắng mình mềm lòng để Chu Hằng tiến vào, đành phải uy hiếp hắn nếu còn dám động tay động chân với mình, nàng liền ăn loại đan dược có thể khiến nàng biến thành bà béo!

Điều này làm Chu Hằng buồn nôn không thôi, lảo đảo bại lui, chạy ra ngoài khách sạn giải sầu.

Hắn lững thững mà đi, không bao lâu liền đi tới trên đường lớn nhất khu chợ.

Đây tuy rằng xưng là khu chợ, nhưng trên thực tế độ lớn không có gì khác so với thành thị. Đặt ở Phàm giới đây tuyệt đối là quy mô Lâm Hoa Thành đế đô của Thiên Long Đế triều, nhưng ở Tiên giới lại chỉ có thể xưng là khu chợ.

Lối đi này thông suốt nam bắc, giống như một con đường khác xuyên ngang đông tây, là đường giao thông quan trọng chủ yếu nhất của khu chợ này. Cũng chỉ có hai con đường này mới có thể cho xe ngựa tiến vào, những đường nhỏ khác đều là dừng ở trước nhà dân.

Hai bên đường có đứng rất nhiều người, còn có binh sĩ thân mặc giáp nặng duy trì trật tự, không cho người không phận sự đi tới trên đường. Liếc mắt một cái nhìn qua, hai bên đều là đầu người đen kịt, ở giữa lại là đường trống rộng rãi.

Chu Hằng thật tùy ý quay đầu sang người đằng trước hỏi: - Lão huynh, các ngươi đây là đang nhìn cái gì?

- Không biết! Người nọ lắc lắc đầu.

- Không biết? Chu Hằng chỉ cảm thấy mặt xám xịt. Không biết ngươi còn thò đầu vươn cổ, bận rộn cái gì?

- Nhiều người tham gia náo nhiệt mà! Vị lão huynh đó lại nói.

Chu Hằng không khỏi cười. Tham gia náo nhiệt chẳng lẽ là thiên tính của con người? Hắn cũng là nhàn rỗi, liền lùi sang một bên, khoanh chân ngồi trên một tảng đá, kết nối với Hỏa Thần Lô trong đan điền.

Những ngày này hắn một mực hỏi tên này vấn đề về mặt đan dược. Cũng không phải là hắn đột nhiên muốn học luyện đan, mà là muốn biết giai đoạn hiện tại có đan dược gì có thể nhanh chóng đề cao tu vi của hắn.

Trên thực tế, cái này hoàn toàn có. Nhưng ở trong khu chợ nho nhỏ này, hoặc là nói ở cái Tiên Thành cấp thấp nhất Hợi Tiên Thành này căn bản không mua đủ tài liệu, thậm chí một loại đều không nhìn thấy!

Hơn nữa, có một chút linh thảo khả năng đã vĩnh viễn diệt tuyệt rồi!

Bởi vì những linh thảo kia cần sinh trưởng trên tinh cầu chân chính, tỷ như trong núi lửa, tỷ như nơi cực hạn. Nhưng trong 49 Tiên Thành lại làm sao có thể có loại địa phương hiểm ác đó. Trừ phi có đại năng dùng thủ đoạn nghịch thiên sáng lập ra!

Chu Hằng thở dài. Cũng may thủ đoạn đề cao tu vi không chỉ một loại, mà vừa khéo hắn còn nắm giữ một loại biện pháp đơn giản nhất, hiệu quả thực tế nhất.

Giết chóc!

Tiên giới tàn khốc, có người ác vô số, gia tộc cậy thế làm ác như Mặc gia có vô số kể. Dương gia kỳ thật cũng không phải thứ tốt gì, chỉ là khác biệt ở Dương Lan Hinh đối với Chu Hằng là nổi lòng mời chào mới không động sát niệm.

Thế giới như vậy, có vô số người để giết!

- Ta nói Chu tiểu tử, lúc nào thả đại gia ra ngoài hít thở không khí hả. Bổn đại gia thích nhất xử nữ dùng bàn tay ôn nhu vuốt ve toàn thân, như vậy cmn thoải mái a! Hỏa Thần Lô ở trong đan điền Chu Hằng nói.

Cái lò háo sắc này!

Chu Hằng vừa định nói chuyện, chỉ thấy đám người phía trước đột nhiên trở nên ồn ào. Hắn hơi hơi nâng người, theo ánh mắt của mọi người nhìn về phương xa.

Chỉ thấy ở lối vào khu chợ đang có một đoàn người đi tới, mà trận thế đó... tương đối cổ quái.

Bên trái là một nam nhân chừng 20, diện mạo khá anh tuấn, dáng người cũng cực kỳ thon dài, một thân áo gấm khá có phong thái công tử phong độ. Về phần tu vi, bởi vì khoảng cách quá xa, Chu Hằng tạm thời còn không cảm ứng được.

Người này rất bình thường, nhưng một thanh niên khác bên cạnh hắn thì không bình thường.

Cũng không phải là nói diện mạo hắn không bình thường, trái ngược hắn cũng là một mỹ nam tử bộ dạng tuấn tú, nhưng toàn thân đều lộ ra vẻ quần là áo lượt. Chỉ riêng như thế thì cũng thôi, mấu chốt là hắn ngồi trên một chiếc ghế dựa lớn hoa lệ, mà bốn cái chân ghế thì phân biệt dừng ở trên lưng bốn nữ nhân.

Bốn nữ nhân này toàn thân trần trụi, bò sát đất, tóc dài phất phơ không nhìn thấy bộ dạng. Từng bước bò về phía trước, động tác đều nhịp, bởi vậy cái ghế phía trên thủy chung không có một chút rung động.

Đọc truyện chữ Full