Phương Văn Kiệt nói Hỏa Vân thần vương là bị tâm phúc cùng kẻ thù liên thủ đánh trọng thương, tổ tiên tứ đại tộc tự nhiên hi vọng người kế tục có thể thay chủ nhân của họ báo thù, bởi vậy thành tựu Thần Vương vị là yêu cầu tối thiểu. Ngay cả điểm ấy cũng không làm được thì bọn họ còn tìm người thừa kế làm gì?
Bởi vậy đừng xem cảnh giới của Mai Hoa tiên tử cao nhất nhưng nói không chừng ngay cả cửa thứ nhất cũng không thể thông qua!
Lâm Lạc buồn bực đối phương nhúng tay vào chuyện giữa hắn cùng Nam Nhược Hoa, tự nhiên đối với Mai Hoa tiên tử không có hảo cảm, nếu không hắn cũng không đến nỗi bất kính với nàng.
Trong lòng hắn nghĩ, nhưng dưới chân không hề ngừng lại, vẫn dễ dàng đi qua cửa thứ ba, cửa thứ tư, cửa thứ năm trên bậc thang, đi tới bên người Thủy Doanh Tâm, cười nói:
- Đại thống lĩnh, có cần giúp một tay hay không?
Tên hỗn đản này còn dám mỉa mai nàng?
Trong lòng Thủy Doanh Tâm tức giận đến cắn răng, nhưng đi tới cửa thứ sáu trên bậc thang nàng thật giống như phải đối diện với mười mấy Tinh Vương cùng cảnh giới, áp lực lớn tới mức làm nàng không thể mở miệng phản bác, ngay cả quay đầu liếc mắt trừng Lâm Lạc cũng không làm được, chỉ có thể nghiến hàm răng oán hận.
- Oa, mệt chết ta vậy!
Lúc này Đường Điềm đã đi tới cửa thứ tám, mặt nàng đỏ lên, toàn thân đẫm mồ hôi làm ướt đẫm y phục của nàng, nhưng vẻ mặt lại thật hưng phấn cùng vui vẻ.
- Phá!
Nàng đột nhiên biến đổi khí tức, thân thể trong nháy mắt cao lớn hơn hai tấc. Sau lưng “phốc” một tiếng dài ra một đuôi hồ ly xanh ngọc, quần bị xé rách, mơ hồ có thể thấy được vùng đùi tuyết trắng, nhưng đuôi hồ ly thật lớn, dài tới hai thước cao hơn cả thân thể nàng, khi dựng đứng lên cơ hồ bộc lộ toàn bộ cảnh xuân.
Khí chất của Đường Điềm trong nháy mắt thay đổi, một gương mặt lãnh diễm xuất hiện trước mặt mọi người, đôi mắt sắc bén, tỏa ra vô thượng uy áp. Mà bộ ngực vốn thật nhỏ lại giống như nổi phồng lên, quy mô tuy rằng không thể so sánh với Lữ Nguyệt Đồng nhưng không hề bại bởi Tô Mỵ.
Một khi nàng hoạt hóa huyết mạch lực sẽ luôn xuất hiện biến hóa như thế, giống như thay đổi thành một người khác. Không thể không nói, tuy rằng gương mặt cơ hồ là giống nhau, nhưng khí chất lại kém rất nhiều, làm người ta căn bản không nghĩ là cùng chung một người.
Ba! Ba! Ba!
Trong cửa thứ chín nàng đã vượt qua ba mươi sáu bậc thang, nhưng tiến vào cửa kế tiếp áp lực liền tăng, Đường Điềm tiếp tục xích một tiếng, đuôi hồ ly thứ hai lại sinh ra từ sau lưng nàng, nàng lại bước qua ba mươi sáu bậc thang kế tiếp, tiến vào cửa ải thứ mười cuối cùng.
- Mở!
Đường Điềm thét dài một tiếng, đuôi hồ ly thứ ba từ sau lưng sinh ra, tuy rằng ba đuôi hồ ly không dài qua một trượng nhưng làm cho người ta có loại khí thế như che phủ trời đất!
Ba!
Đường Điềm tiếp tục bước mười bảy bước, là người đầu tiên đi qua ba trăm sáu mươi bậc thang, nàng lập tức thu lại dị tướng, cũng bất chấp hiện tại mặc bộ yếm trên người, vỗ tay cười nói:
- Ta thứ nhất! Ta thứ nhất!
- Không được xem!
Toàn bộ nữ nhân trên đài dưới đài đều hướng Lâm Lạc kêu lên, tựa hồ sợ hắn xem nhiều một lần sẽ làm Đường Điềm bị mang thai.
Nhân duyên của tiểu ma nữ thật sự là tốt quá!
Lâm Lạc quay mặt sang nơi khác, nhắc tới hiện tại nhìn Đường Điềm cũng không có gì đẹp, gầy gò nhỏ xíu, nếu đổi thành bộ dáng kiều mỵ tận xương sau khi biến thân khi nãy thì còn đáng giá ngắm nghía.
Nhưng tiềm lực của tiểu ma nữ đúng là cường đại tới đáng sợ, có thể thông qua khảo nghiệm như vậy, tuyệt đối là đáng được thừa nhận!
Đi tới cửa bậc thang thứ bảy, mọi người không thể không dùng thực lực cường đại nhất của bản thân, nếu không tuyệt không khả năng thông qua khảo nghiệm này! Tuy rằng ngoại trừ Mai Hoa tiên tử mọi người đều là người một nhà, nhưng võ giả đều có lòng tự tôn mãnh liệt, ai cũng không cam lòng thua cho người khác, huống chi đây là khảo nghiệm “công bình” tuyệt đối, cũng sẽ không vì cảnh giới thấp mà không thể đi qua!
- Cuồng Lôi Thiểm!
Nghiêm Thanh quát một tiếng, cả người thiểm điện quấn quanh, toàn thân bao phủ trong một mảnh điện mang, tốc độ không giảm trái lại tăng.
Ba! Ba! Ba!
Mỗi khi tiến một bước điện mang trên người nàng liền suy yếu một phần, khi đi tới bậc thang cuối cùng thì điện mang đã hoàn toàn tiêu tán, nhưng toàn thân nàng cũng phun ra một bùng huyết vụ, thân hình mạnh mẽ gia tốc vượt qua mười bậc thang cuối cùng.
- Di, tiểu cô nương lại có phúc duyên sâu!
Mai Hoa tiên tử còn chưa đi lên bậc thang, toàn trường chỉ có nàng là nhàn nhã nhất, chứng kiến một màn cuối cùng không khỏi gật gật đầu.
Tuy rằng Nghiêm Thanh đã là mẫu thân, nhưng tuổi của nàng cũng rành rành ra đó, đến nay còn chưa đầy ngàn tuổi, ở trong mắt Mai Hoa tiên tử đương nhiên không khác gì một tiểu cô nương.
Lâm Lạc cũng lộ ra sắc mặt vui mừng, tuy rằng cuối cùng nhìn Nghiêm Thanh giống như cực thảm, ngay cả huyết vụ cũng phun ra, nhưng huyết vụ là màu đen mà không phải màu tím! Cũng không phải do Nghiêm Thanh ở thời gian sau cùng bị tổn thất nặng, mà là dưới áp lực vô cùng cường đại huyết mạch của nàng đã tăng lên, phun ra huyết vụ thật ra chính là tạp chất!
Phải biết rằng huyết mạch lực thì không cách nào tu luyện, chỉ có thể thông qua một vài thiên tài địa bảo mà đề thăng.
Nhưng Lâm Lạc đã biết kỳ thật được gọi là huyết mạch lực, thiên phú thần thông chính là dấu vết đại đạo do tổ tiên truyền thừa, vẫn lưu trong huyết mạch đời sau, chỉ là không được hoàn chỉnh đầy đủ mà thôi.
Nghiêm Thanh dưới áp lực cực lớn đã bổ xong một ít dấu vết đại đạo không được trọn vẹn, huyết mạch lực đương nhiên tăng lên, làm cho nàng ích lợi vô cùng!
Đường Điềm không đề thăng huyết mạch, là bởi vì áp lực còn chưa đủ, không đem nàng “bức” tới bước đó, nếu không nếu đuôi thứ tư xuất hiện nói không chừng nàng lập tức nhảy đến Tinh Hoàng, thậm chí Tinh Đế!
Người thứ ba thông qua bậc thang là Nam Nhược Hoa.
Tiềm lực của nàng hiển nhiên cũng khủng bố, mãi cho tới cửa thứ chín bậc thang mới lộ ra vẻ cố hết sức, sau đó khởi động thiên phú thần thông, quanh người hiện ra vô số đồng hồ cát lưu chuyển, dùng thần thông thời gian mạnh mẽ giảm bớt thời gian lưu trên người mình, áp lực nhất thời giảm đi, để cho nàng vượt qua cửa thứ chín tiến nhập vào bước cuối cùng.
Nhưng áp lực nơi này khủng bố thần kỳ, đồng hồ cát quanh người Nam Nhược Hoa cũng liên tục giảm bớt, trong lúc nàng đi vào bậc thang cuối cùng thì đồng hồ cát quanh thân đã hoàn toàn biến mất.
Nàng phun ra một ngụm tử huyết, ba ba ba bước ra, rốt cục lướt qua toàn bộ bậc thang.
Toàn thân Nam Nhược Hoa ướt đẫm, nhưng nàng lập tức khoanh chân ngồi xuống, tuy rằng một khắc cuối cùng nàng phải tiêu hao sinh mệnh căn nguyên mới thông qua cửa ải khó khăn, nhưng cũng làm cho nàng chợt hiểu ra, rốt cục là có thu hoạch hay bị mất mát thì thật khó nói.
Người thứ tư đi qua là Phong Sở Liên.