Thần Vương thống trị lãnh thổ quốc gia nhiều đến bao nhiêu? Một vạn cái, 10.000 vạn Ngân Nguyệt tinh cộng lại cũng không bằng, quyền lực lớn như vậy lại há có thể bỏ đi!
- Mặc dù Thiên Anh điện không có tính công kích, nhưng lực phòng ngự lại ở phía trên hết thảy tổ khí!
- Nhưng nhược điểm lớn nhất là không thể tự hành phi động, chỉ cần chúng ta ôm cây đợi thỏ, thần bí nhân kia tất nhiên sẽ xuất hiện!
- Đến lúc đó, phát động lôi đình một kích, tuyệt không cho hắn chạy đến trong Thiên Anh điện!
- Phải!
...
Không nói bọn người Nghiêm Kiếm Tâm đau khổ chờ đợi, lúc này Lâm Lạc là quyết tâm muốn trực tiếp tiến vào Tinh Đế, Ngân Nguyệt thú tùy thời có thể tỉnh lại, mặc dù có Thiên Anh điện bọn người Lâm Hành Nam đã có thể được bảo đảm an toàn, nhưng Lâm Lạc vẫn là nghĩ hết mọi khả năng, cứu vớt càng nhiều người hơn nữa.
Hắn cũng không tự xưng là anh hùng, thánh nhân, nhưng muốn hắn ngồi nhìn ức vạn sinh linh đồ thán, hắn còn không có ác tâm như vậy.
Hỗn Độn Dung Lô mở rộng ra, Lâm Lạc lấy ra từng Thánh quả, từng gốc Linh Dược nhét vào trong miệng, luyện hóa! Luyện hóa! Luyện hóa!
Sáu hệ công pháp lập tức bắt đầu đột nhiên tăng mạnh.
Ở lĩnh ngộ trên cảnh giới, Lâm Lạc hoàn toàn không thiếu, hắn cũng đã cầm đến pháp tắc vượt qua cấp bậc Tinh vực, nếu lực lượng tích lũy đầy đủ liền có thể phi thăng Thần giới rồi, vượt qua đến Tinh Hoàng Nhị trọng thiên vậy thì cực kỳ đơn giản rồi.
Nửa năm sau, hắn vượt qua cửa khẩu, sáu môn công pháp trước sau tiến vào Tinh Hoàng Nhị trọng thiên.
Thét dài một tiếng, Lâm Lạc mở Thiên Anh điện ra, hắn muốn độ kiếp!
Oanh!
Vừa rời khỏi Thiên Anh điện trong nháy mắt, tám đạo công kích vô cùng cường hoành đột nhiên tuôn ra, hướng về Lâm Lạc hung hăng oanh tới.
Lâm Lạc như thế nào cũng không ngờ rằng, vừa ra khỏi cửa sẽ lọt vào mai phục, hơn nữa còn là công kích khủng bố như thế!
Nhưng phản ứng của hắn lại không chậm chút nào, không gian thuấn di phát động, lúc xuất hiện sau một khắc, đã đến bên ngoài trăm trượng.
- Oa…
Hắn mạnh mẽ hộc ra một ngụm Tử Huyết, tuy hắn đã kiệt lực trốn tránh, nhưng một kích toàn lực của bát đại Tinh Đế như thế nào dễ trốn như vậy? Nếu không phải lúc trước hắn nhận được thần tủy rèn thể, một kích này có thể lấy mạng của hắn!
Ai vô duyên vô cớ bị công kích thiếu chút nữa ném đi tánh mạng như vậy đều khó có khả năng sẽ có tâm tình tốt, Lâm Lạc tự nhiên cũng là sắc mặt âm trầm, mà vài tiếng kinh hô qua đi, lại là tám đạo công kích phô thiên cái địa đánh úp lại!
Nếu như lần thứ nhất còn nói là nhận lầm người, nhưng cái này thấy được người còn đánh, kia tự nhiên là ai cũng không thể nhịn được nữa!
Lúc này Lâm Lạc có chuẩn bị sung túc, hai tay huy động liên tục, đem từng đạo công kích đánh úp lại nhao nhao chuyển dời, thân hình thì lóe lên rồi biến mất, đợi đến sau ba hơi thở, những công kích kia lần nữa từ trong không gian hư vô tuôn ra, Lâm Lạc đã viễn độn gần dặm, đứng ở địa phương tuyệt đối an toàn.
- Là ngươi…
- Là các ngươi!
Lâm Lạc cùng bát đại Tinh Đế lão tổ đồng thời hừ lạnh, song phương đều ngăn không được đằng đằng sát khí.
Đối với Tứ đại tộc mà nói, Lâm Lạc làm hại bọn hắn vẫn lạc một Tinh Đế lão tổ, đây là thâm cừu đại hận không thể hóa giải, huống chi Lâm Lạc còn là phản đồ của Thiểm Điện tộc, càng cướp đi Thần Đạo chi quả, hiện tại ngay cả Thiên Anh điện cũng bị tiểu tử này lấy đi, cái kia càng là muốn giết!
Mà Lâm Lạc nguyên bản đối với Tứ đại tộc không có hảo cảm, lúc trước một kích kia nếu không phải tu vi của hắn tái tiến một bước, thể chất tăng cường rất nhiều, cho dù không chết cũng trọng thương!
Đối với người muốn mệnh mình, Lâm Lạc cũng chỉ có thể ăn miếng trả miếng, dùng huyết bồi huyết!
- Dĩ nhiên là tiểu tử ngươi!
Thanh âm của Nghiêm Kiếm Tâm lạnh như băng, trong mắt hắn, Lâm Lạc chính là một tên thí tổ, muôn lần chết cũng khó có thể rửa sạch tội nghiệt trên người hắn.
- Tìm hoài không thấy, ngươi ngược lại là tự mình tiễn đưa đến!
- Ha ha ha, ta một mực ở Băng Tuyết Quốc, là các ngươi không dám tới mà thôi!
Lâm Lạc lạnh lùng xé toang nội khố của đối phương.
Nếu không phải cố kỵ Băng Sương Chi Nhận của Phong Sở Liên, bọn hắn biết Lâm Lạc ở Băng Tuyết Quốc mà không ra tay sao?
Trần Trác Nhĩ tính tình bạo nhất, nào còn nhịn được, hai tay vỗ vỗ, nhắm Lâm Lạc oanh kích tới.
Tuy so sánh với lúc trước thời điểm ly khai Cổ Nguyên động, thực lực của Lâm Lạc đã xuất hiện tăng nhiều. Thậm chí lướt qua một đại cảnh giới, nhưng đối mặt Tinh Đế oanh kích, hắn hiện tại còn không có năng lực có thể chính diện đối kháng!
Nhưng Trần Trác Nhĩ lại tới quá không phải lúc rồi!
Lâm Lạc buông khí tức ra, ngược lại hướng về đối phương trùng kích mà đi.
Oanh!
Trên bầu trời, Lôi Vân rậm rạp, tia chớp ở trong đó bốc lên!
- Móa nó, tiểu tử này lại muốn độ kiếp rồi!
Tôn Bất Thông nổi giận gầm lên một tiếng, một tay thò ra, muốn cường hành kéo Trần Trác Nhĩ trở về.
Nhưng đã muộn!
Lâm Lạc tế ra Tử Đỉnh, dùng khí lực cường hoành cứng rắn ngăn cản một kích của Trần Trác Nhĩ. Lúc này Lôi Vân đã tạo ra, ở bên trong một tiếng loảng xoảng, thiên kiếp hàng lâm!
- Tiểu tử đáng giận!
Trần Trác Nhĩ nổi giận gầm lên một tiếng, tiểu tử Lâm Lạc này quá mức yêu nghiệt, lôi kiếp của hắn thật sự khủng bố. Lúc trước chín đại Tinh Đế cùng một chỗ bị cuốn tiến vào lôi kiếp là chết hết ba cái!
Trong lịch sử hơn mười vạn năm về trước của Ngân Nguyệt tinh, Tinh Đế chết trận bất quá bảy người, bởi vì tiểu tử Lâm Lạc này thoáng cái gia tăng lên gần năm thành, chiến tích có thể nói là kinh thế hãi tục!
Hơn nữa, sáu đại Tinh Đế khác tuy vượt qua lôi kiếp, nhưng nguyên khí đại thương, tổn hại hơn một ngàn năm thọ nguyên, thẳng đến không lâu mới khỏi hẳn, Trần Trác Nhĩ chính là tự mình kinh nghiệm, lúc này sau lưng không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
Hắn vội vàng đưa Thiên Bảo la bàn tới, lúc này chỉ có tổ khí mới có thể bảo vệ hắn bình an vượt qua lôi kiếp!
Lâm Lạc cũng không có thừa cơ tiến công, hắn hiện tại cùng Tinh Đế tam trọng thiên kém quá xa, cho dù đối phương đứng đấy mặc hắn oanh kích cũng không bị tổn thương gì, huống chi vạn nhất chọc giận Bán Thần khí oanh kích hắn mà nói, đó mới là hỏng bét!
Dù sao hắn đã chiếm được tiện nghi, người khác cũng không dám tiến hành công kích hắn, Lâm Lạc ở trên không trung độ kiếp, để cho bọn người Nghiêm Kiếm Tâm tức gần chết!
Lâm Lạc thu hồi Tử Đỉnh, một bên đón đánh lôi kiếp, một bên rút ra lôi kiếp chi lực cho mình dùng.
- Đáng hận tiểu tử!
Bọn người Nghiêm Kiếm Tâm cũng không dám lên trước trợ giúp Trần Trác Nhĩ, cũng đồng dạng không dám đối với Lâm Lạc triển khai công kích, cái này sẽ đem chính bọn hắn cũng cuốn vào lôi kiếp, chỉ có thể trơ mắt nhìn mà thôi.
Nửa canh giờ, chỉ nửa canh giờ, sau đó nhất định phải lấy mạng của Lâm Lạc!
Bọn hắn đều đối với mình nói như vậy.
Lâm Lạc tâm không có tạp niệm, tuy thân ở vào bên trong lôi kiếp, lại như là tắm rửa trong nước nóng, để cho toàn thân hắn đều thoải mái.