- Trong phạm vi trăm vạn dặm quanh đây tương truyền có một hòn đảo gọi là Thôn Phệ Đảo chuyên môn cắn nuốt những người đi vào, chưa từng có người có thể thoát ra. KHông biết có phải trùng hợp hay không, nhưng nơi này lại có rất nhiều bảo vật, rất nhiều người có vận khí tốt đã từng ở chỗ này thu được không ít bảo vật trân quý không cách nào đánh giá được giá trị. Không dối gạt Diệp huynh, ta tới đây cũng là vì muốn thử thời vận, nhưng khi nãy lại nghe được một ít âm thanh kỳ quái cho nên ta mới cuốn quýt chạy đi như vậy, khiến Diệp huynh chê cười rồi!
Lưu Hải chậm rãi giải thích.
"Thôn Phệ Đảo? Bảo vật rất nhiều sao?"
Diệp Trần thầm nói.
- Diệp huynh, nếu không có việc gì thì tại hạ xin đi trước!
Lưu Hải nói.
- Hảo, đa tạ Lưu huynh cung cấp thông tin.
- Cáo từ!
Sau khi ôm quyền với Diệp Trần, Lưu Hải liền hoá thành một đạo lưu quang, rất nhanh biến mất ở chân trời.
Xoay người đi vào trong khôi lỗi ốc, Diệp Trần nói với Mộ Dung Khuynh Thành:
- Không biết lời hắn nói là thật hay giả nhỉ?
Mộ Dung Khuynh Thành nói:
- Có lẽ Thôn Phệ Đảo giống với Mê Vụ Cấm Khu!
- Ừm, loại địa phương này tốt nhất vẫn nên kính nhi viễn chi là được!
Không ai có ai nguyện ý đi vào địa phương hiểm địa không có đường ra cả. Diệp Trần lúc trước là bất đắc dĩ mới phải xông vào Mê Vụ Cấm Khu, nếu đổi lại là dưới tình huống khác, hắn tuyệt đối sẽ không làm như vậy.
...
Theo như lời của Lưu Hải thì phụ cân Thôn Phệ Đảo hấp dẫn rất nhiều người tới, cho nên ước chừng phi hành mười mấy vạn dặm thì Diệp Trần thấy một hòn đảo rất xanh tươi, trên đảo ngoài trừ đại lượng cây cối ra, còn có không ít kiến trúc, trông có vẻ rất phồn hoa.
- Chúng ta đi vào nhìn xem thế nào.
Diệp Trần khống chế phi hành khôi lỗi từ từ tiếp cận hòn đảo.
- Quả thật rất náo nhiệt!
Trên không trung hòn đảo, Diệp Trần có chút kinh ngạc nhìn xuống. Hòn đảo này cũng không phải là nơi cư trú tạm thời, ở trên đảo cũng có những thôn trấn, trong trấn có rất nhiều võ giả, tu vi thấp nhất đều là Tinh Cực Cảnh, ngẫu nhiên còn có thể thấy được một vài Bán Bộ Vương Giả thâm bất khả trắc.
- Diệp Trần, chúng ta xuống dưới đi!
Đã hơn nửa tháng liên tục phi hành nên Mộ Dung Khuynh Thành liền đề nghị đi xuống dưới xem.
- Được!
Thu hồi phi hành khôi lỗi, Diệp Trần cùng Mộ Dung Khuynh Thành đáp xuống một con đường rộng lớn bên dưới. Trên con đường có rất nhiều người bày hàng bán:
- Cực phẩm Thuỷ linh thạch, đổi lấy ba trăm vạn khối Thượng phẩm linh thạch, người hữu ý đến xem...
- Mười khoả Cực phẩm Hoả Vân Thạch, đổi một trăm năm mươi vạn khối Thượng phẩm linh thạch, không muốn mua chớ quấy rầy.
Những khẩu hiệu của các quầy hàng này làm cho Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành không khỏi kinh ngạc.
- Thật kỳ quái!
Mộ Dung Khuynh Thành nhịn không được, lên tiếng nói.
- Đúng là rất kỳ quái, bọn họ không sợ bị người ta cướp sao?
Ở những nơi thế này, để lộ tài phú của bản thân là một hành động rất không sáng suốt, trừ khi là ngươi đối với thực lực của bản thân thập phần tự tin. Nhưng Diệp Trần nhìn tới nhìn lui cũng không thể nào thấy được mấy tên chủ quầy hàng này có thể bảo trụ được tài phú bản thân, bởi vì bọn họ tu vi cao nhất cũng chỉ là Linh Hải Cảnh hậu kỳ đỉnh phong mà thôi.
- Hắc hắc, hai vị mới tới nơi này?
Một trung niên bày hàng gần đó mở miệng hỏi.
- Đúng vậy, chúng ta vừa mới tới đảo này.
Diệp Trần trả lời.
- Hòn đảo này gọi là Thuỷ Tinh đảo, hai vị có lẽ còn không biết, Thuỷ Tinh đảo cũng không phải không có quy củ mà nó là một hòn đảo có quy củ thập phần nghiêm khắc. Khống chế Thuỷ Tinh đảo là Hắc Thuỷ liên minh, trong Hắc Thuỷ liên minh, Ngũ phẩm thế lực cũng có hơn hai mươi, Lục phẩm thế lực thì tới hàng trăm, nếu muốn ở chỗ này nháo sự thì sẽ gặp phải sự đuổi giết của các cao thủ Hắc Thuy liên minh.
Người trung niên giải thích.
- Thì ra là thế!
Diệp Trần gật gật đầu, kỳ thật trong lòng hắn vẫn còn nghi hoặc, thầm nghĩ cho dù ở chỗ này rất an toàn nhưng cũng không cần phải quang minh chính đại bày biện các loại bảo vật ra như thế này.
Tựa hồ như nhìn thấy nghi hoặc của Diệp Trần, trung niên giải thích tiếp:
- Những chủ quầy ở đây sở dĩ vội vàng muốn đổi bảo vật của mình thành Thượng phẩm linh thạch như vậy là vì Hắc Thuỷ liên minh nắm giữ được phương pháp chế tạo thuỷ tinh chân nguyên, hơn nữa còn bán ra ngoài, chỉ cần ngươi có đủ linh thạch thì muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
- Thuỷ tinh chân nguyên? Bán ra ngoài?
Diệp Trần chấn động.
Thuỷ tinh chân nguyên cho dù là Bán Bộ Vương Giả cũng khó có thể chế tạo được, những Bán Bộ Vương Giả có thể chế tạo được có thể đếm trên đầu ngón tay. Chỉ có Sinh Tử Cảnh Vương Giả mới có thể chế tạo được, nhưng Sinh Tử Cảnh Vương Giả cũng không có khả năng đem toàn bộ thuỷ tinh chân nguyên của mình bán ra ngoài, bởi vì họ không thiếu linh thạch và nhân lực cũng có hạn. Nếu mỗi ngày đều chế tạo thuỷ tinh chân nguyên thì thời gian đâu mà tu luyện!
Thuỷ tinh chân nguyên tác dụng rất lớn, nếu dùng để tu luyện thì có thể nói là làm một ăn hai mươi, tại Chân Linh Đại lục, thuỷ tinh chân nguyên có thể nói là bảo vật có tiền cũng không mua được, không có bất cứ tông môn nào nguyện ý đem thuỷ chân nguyên ra bán cả.
- Thâm hải thật đúng là thiên kỳ bách quái!
Diệp Trần lắc đầu cười khổ.
Mộ Dung Khuynh Thành nói với người trung niên:
- Thật sự có thể dùng linh thạch mua thuỷ tinh chân nguyên sao? Bao nhiêu Thượng phẩm linh thạch một khối?
- Bởi vì thuỷ tinh chân nguyên quá trân quý cho nên tại Thuỷ Tinh đảo một vạn khối Thượng phẩm linh thạch mới đổi được một khối Hạ phẩm thuỷ tinh chân nguyên, một trăm vạn Thượng phẩm linh thạch mới đổi được một viên Trung phẩm thuỷ tinh chân nguyên, về phần Thượng phẩm thuỷ tinh chân nguyên thì Hắc Thuỷ liên minh hiện tại không có.
Thuỷ tinh chân nguyên cũng chia phẩm giai, vừa bước vào Sinh Tử Cảnh tối đa chỉ có thể chế tạo Hạ phẩm thuỷ tinh chân nguyên, tu vi đạt tới hơn ngàn năm mới có thể chế tạo được Trung phẩm thuỷ tinh chân nguyên.
- Không biết có thể đổi ở nơi nào?
Diệp Trần muốn nhanh đến xem thế nào.
Người trung niên chỉ về phía toà nhà hình tháp ở cuối đường, nói:
- Chỗ toà nhà hình tháp kia kìa, có thấy không? Bên trong có cao thủ của Hắc Thuỷ liên minh quản lý, các ngươi đi vào sẽ có người tiếp đãi. Truyện Tiên Hiệp -
- Cám ơn đã nói cho chúng ta biết!
Hai người Diệp Trần liền cáo từ người trung niên rồi hướng chỗ toà nhà hình tháp đi đến.
Bên ngoài toà nhà hình tháp này không có hộ vệ nên hai người Diệp Trần trực tiếp đi vào trong.