TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 1267: Long đầu! Long đầu!

Vị chuẩn tân lang Cố Độc Hành này đứng ngây ngẩn, thất hồn lạc phách. Nhất thời giống như tượng gỗ vậy.

Giờ khắc này, thật sự cảm nhận được câu dở khóc dở cười nó ra làm sao.

Lần này thì thật sự xong rồi. Từ hôm nay trở đi, ba chữ Cố Độc Hành này, ở Trung Tâm Thiên chân chính xem như thối không ngửi nổi rồi...

Cố Độc Hành lại không biết, tất cả đều bởi vì một câu của Mạc Thiên Cơ: Việc này phải nhanh! Hiện tại Cố Độc Hành đang chìm đắm trong ảo tưởng hạnh phúc, nhưng chậm nhất sáng sớm ngày mai là hắn có thể nghĩ tới vấn đề thể diện... Cho nên sáng sớm ngày mai hắn sẽ tìm tới ngươi trước, hủy bỏ chuyện này.

Sở Dương cực kỳ tán thành, kết quả là....

Trong khi tân lang tân nương còn chưa biết gì, thiệp mời đã phát xong cả rồi...

"Ôi mặt mũi của ta...."Cố Độc Hành khóc không ra nước mắt.

Sở Dương an ủi: "Không có việc gì. Độc Hành, kỳ thật... ngươi cho tới bây giờ, nào có mặt mũi gì đâu. Mà có mặt mũi rồi cũng chẳng đề làm gì. Thật đó! Lại nói ngươi có vợ rồi, cần mặt mũi để làm gì..."

Đây là an ủi sao...

Cố Độc Hành xoay phắt người lại, nhảy dựng lên, túm lấy cổ Sở Dương, nghiến răng nghiến lợi lắc lắc: "Ta bóp chết ngươi!"

Sở Dương bị bóp cho lè cả lưỡi: "Ặc ặc ặc...."

Rống lớn một tiếng, Kỷ Mặc tuốt trường kiếm nhảy ra: "Cố Độc Hành! Ngươi đang làm cái gì? Không ngờ ngươi dám khi dễ lão đại! Muốn tạo phản sao? Đến đây, ta muốn quyết đấu với lão đại!"

Cố Độc Hành cùng Sở Dương đồng thời hôn mê.

Còn tưởng là nhảy ra trợ giúp, nào ngờ chính khí lẫm liệt phê bình Cố Độc Hành xong, bản thân lại muốn quyết đấu với Sở Dương đang bị khi dễ!

Đây là chuyện gì vậy!

Sở Dương vội vàng giãy ra: "Muốn quyết chiến hả? Được được được, Kỷ Mặc, ta nói rồi, hôm nay phải cho ngươi ăn đủ sảng khoái!"

"Quyết đấu với lão đại! Tính cả ta nữa!"Cố Độc Hành đầy mặt u ám: "Ta muốn thu tổn thất phí cho danh dự đã mất!"

"Lễ vật của ngươi, cứ cho ngươi nửa thành, còn chưa được sao?" Sở Dương kiên nhẫn thương lượng.

"Tất cả vốn là của ta!" Cố Độc Hành bi phẫn nói.

"Đúng đúng, toàn bộ là của ngươi!" Sở Dương an ủi: "Nhưng ngươi là Thiên Binh các, Thiên Binh các là của chúng ta.Cho nên toàn bộ lễ vật của ngươi cũng là của chúng ta!"

Cố Độc Hành cả giận nói: "Quyết chiến!"

"Ai sợ ai chứ!" Sở Dương hừ hừ một tiếng: "Đến đây, ta giáo huấn mấy người các ngươi!"

Trong lúc nói chuyện, Ngạo Tà Vân Tạ Đan Quỳnh La Khắc Địch đã kéo nhau chạy tới.

Kẻ nào cũng ôm bộ dáng xem kịch vui, đắc ý hả dạ, tin tưởng gấp trăm lần.

Bây giờ chiến đấu với Sở Dương, tất cả mọi người đều tràn đầy tin tưởng!

Đã hơn một năm!

Từ hoàng cấp lên tới chí tôn, ước chừng phải vượt qua hai mươi cái giai vị! Tốc độ như vậy, thậm chí dã vượt qua kỷ lục thăng cấp nhanh nhất của Sở Dương! Mà kỷ lục khi đó, vẫn chỉ là kỹ lục võ tông võ tôn!

Cho nên trong lòng mọi người đều rất tự tin. Bất kể lão đại tiến bộ như thế nào, lần này đều tuyệt đối không phải là đối thủ của chúng ta!

Tâm nguyện muốn đánh cho lão đại một trận tơi bời bao nhiêu lâu nay, hôm nay rốt cuộc cũng hoàn thành được rồi!

Vừa rồi lại nhìn thấy Cố Độc Hành bóp cổ Sở Dương, mà Sở Dương vô lực phản kháng... Phần tự tin này lại càng tăng lên gấp bội.

"Đi ra ngoài. Đừng đánh ở chỗ này." Ngạo Tà Vân hưng trí bừng bừng dẫn mọi người ra ngoài: "Đánh hỏng nhà ta thì không hay. Chúng ta tìm một chỗ an tĩnh, đảnh một trận ra trò. Trước khi chính ngọ nhanh chóng trở về là được."

Vừa đi vừa nói: "Các ngươi chú ý, đừng đánh lão đại ngất xỉu, mông có thể đá mấy cái, bất quá trên mặt thì tận lực đừng đánh cho thảm quá, miễn cưỡng đánh cho thành một cái long đầu cũng được. Lão đại tục xưng là long đầu, đánh thành long đầu, coi như danh phù kỳ thực."

"Đúng đúng lắm. Tà công tử nói cây này quả nhiên chí lý." La Khắc Địch cùng Kỷ Mặc cười xấu xa, đi theo phía sau, có chút gấp gáp.

Cố Độc Hành đi ở phía sau cùng, thấp giọng nói: "Không bằng... ngươi nhận thua đi!"

"Nhận thua?" Sở Dương hừ hừ một tiếng: "Không ngờ muốn đánh ta thành... long đầu?" Hừ! Ta nhìn không vừa mắt cái dạng dương dương đắc ý đó! Xem ta hôm nay giáo huấn các ngươi một trận! Kể cả ngươi bên trong, cũng phải đánh thành long đầu! Yên tâm, ta sẽ hạ thủ lưu tình với ngươi, không khiến ngươi không đi thành thân được. Tuyệt sẽ không khiến ngươi đến khi động phòng lại dùng cái long đầu đi vào."

Cố Độc Hành nổi giận.

Thật sự là không biết tốt xấu.

Hầm hừ sải bước đi thẳng.

Trên một khoảng đất trống trong núi.

Đây là một sơn cốc bí ẩn, rất u tĩnh.

Sở Dương trực tiếp đứng ở giữa, xoay người đối diện với năm người, hai tay chắp sau lưng: "Các ngươi cùng lên? Hay là lần lượt từng người một?"

"Ha ha ha...." Đối diện, năm tên kia cùng cười lớn, giống như vừa nghe được một chuyện vô cùng buồn cười!

"Lão đại, các huynh đệ hiện tại đều là chí tôn! Chí tôn đó! Đối phó ngươi còn phải cùng lên sao?" Kỷ Mặc vênh váo tự đắc, cười đến không thấy mắt đâu, biểu tình đê tiện vô cùng.

"Ồ, vậy ai tới trước?" Sở Dương có chút ngứa tay.

"Ta tới trước!" Trừ Cố Độc Hành ra, bốn người còn lại chỉ sợ mất phần, vội vàng hô lớn.

Nhưng vẫn là Kỷ Mặc khôn lỏi, trưc tiếp nhảy ra, ra vẻ ôm kiếm thi lễ: "Lão đại, xin chỉ giáo." Sở Dương còn chưa kịp đáp lễ, hắn đã hí hửng cười lớn.

"Đến đây đi!" Sở Dương cười nhạt.

"Ngao ô... cẩu đại di!" Kỷ Mặc há miệng thổ khí, rú một tiếng chấn động trường không, tiếp đó thân hình đột nhiên biến thành một đạo lưu quang, cuồng phóng về phía Sở Dương!

Khí thế đó, thật sự là bài sơn đảo hải, điển hình của phong phạm chí tôn!

"Hay!"La Khắc Địch nhảy dựng lên, hưng phấn rú lớn: "Đánh hắn!"

Lời còn chưa dứt, chỉ nghe Sở Dương nói: "Được! Đánh hắn!"

Mọi người sửng sốt, dưới công kích của chí tôn, không ngờ hắn vẫn ung dung mở miệng nói chuyện?

Ngay sau đó, chỉ nghe thấy bịch một tiếng, chỉ thấy thân thể Kỷ Mặc giống như hỏa tiễn bắn ngược trở lại, mông chổng về phía sau, tốc độ không ngờ như truy phong chớp giật!

La Khắc Địch hét lớn một tiếng: "Hảo thân pháp!"

Đột nhiên tỉnh ngộ lại: Hình như Kỷ Mặc chưa từng luyện qua thân pháp rút lui như vậy nha...

Kỷ Mặc lúc này chỉ cảm thấy bụng mình đều đảo hết cả lộn lên rồi. Tuyệt đối không nghĩ tới, chỉ hơi khinh địch đại ý một chút đã bị lão đại cho ăn một cước như trời giáng!

Giờ phút này, bị đá cho thở một hơi cũng thông, chỉ có thể bay ngược về phía sau...

Chỉ thấy trước mặt Kỷ Mặc chợt xuất hiện một nhân ảnh mơ hồ, môt cước chuẩn xác đá vào cổ tay Kỷ Mặc. Kỷ nhị gia rú thảm một tiếng, trường kiếm rời tay bay đi, mang theo một đạo quang mang chớp động xoay tròn, bay vụt lên không trung!

Tiếp đó, trên tiểu phúc Kỷ Mặc lại trúng một cước! Cho dù đang mãnh liệt thối lui về phía sau, cũng theo bản năng khom người về phía trước giống như một con tôm lớn.

Phanh.

Sở Dương một quyền đánh cho hốc mắt trái Kỷ nhị gia nở hoa! Đầu Kỷ nhị gia lật ngược về phía sau, vừa ngẩng đầu lên, trên hốc mắt phải lại trúng một quyền!

Lập tức, một con gấu trúc mới tinh đã ngang trời xuất thế!

Sau đó, thân thể vừa mới vất vả lắm mới lấy được thăng bằng, dưới cằm đã trúng một quyền: "Kỷ nhị gia kêu lớn: "Ta fuk cái cẩu đại di.... sai rồi...." Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://

Sở Dương nào quản hắn sai hay không sai cái gì, trong nháy mắt quyền cước như gió, đánh tới như giã vào bao cát. Điều duy nhất Kỷ Mặc có thể làm được chính là hai tay ôm đầu, cổ họng rú lên thảm thiết.

Trên người, trên vai trên ngực, sau lưng, bắp đùi, tiểu phúc, mông má, trên mặt trên đầu... Tất cả các phương vị đều bị Sở Dương công kích điên cuồng giống như cuồng phong bão táp!

Từ đầu tới cuối, Kỷ nhị gia chỉ ra được một chiêu.

Sau đó, toàn bộ thời gian đều phải sắm vai nhân vật bao cát!

Hơn nữa thân thể còn chưa chạm đất, cứ như vậy bị đánh cho lơ lửng trên không trong!

Loại cảnh tượng kịch liệt, thảm thiết này khiến cho ba kẻ vừa rồi còn tranh nhau xuất chiến, trên lưng nhất tề toát ra mồ hôi lạnh. Cả đám trợn mắt há hốc miệng nhìn, trong lòng thầm cảm thấy may mắn.

Ta fuk! Vừa rồi may mà ta chậm một bước, bằng không... giờ khắc này bị cuồng đánh trên không trung đã là ta rồi.

"Ta sai rồi... Ta sai rồi lão đại...." Kỷ Mặc kêu to, khóc lóc.

"Sao nào? ngươi sai cái gì?" Sở Dương vừa hỏi, bảy tám quyền mười mấy cước đã táng tới: "Ngươi không phải là chí tôn sao? ngươi không phải rất trâu bò sao? Không phải ngươi muốn giáo huấn ta sao? Đến đây, đừng bỏ chạy... Đến đây, chiến đấu đi huynh đệ!"

Kỷ Mặc thật tình muốn khóc: "Lão đại, ta sai rồi..."

Trong long fhối hận vô hạn. Cái miệng ta thật là thối tha... Huống chi còn không chỉ như vậy, đêm qua, Kỷ Mặc trở về còn ba hoa khoác lác với Hô Duyên Ngạo Ba, nói hôm nay phải hành hạ lão đại!

Hô Duyên Ngạo Ba hứng trí bừng bừng nói muốn tới quan chiến. Kỷ Mặc đương nhiên là mừng rỡ, để cho người trong lòng tới chứng kiến hùng phong anh tư của mình, kết quả là dặn dò: Cứ đi theo chúng ta là được.

Cho nên hiện giờ Hô Duyên Ngạo Ba cũng đang âm thầm quan sát...

Kỷ nhị gia đến ý nghĩ tự sát cũng có rồi.... Ta mời khán giả tới, thì ra là tới xem ta tự bêu xấu... Đúng là tự làm tự chịu mà...

Bịch một tiếng, Kỷ nhị gia rớt xuống đất giống như một cái bao tải rách, cuộn tròn trên mặt đất, mặt mũi bầm rập, rên hừ hừ...

Mấy người Ngạo Tà Vân trợn mắt há hốc miệng, không dám tin vào hai mắt mình. Chỉ thấy hai bên trán Kỷ nhị gia, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy tốc độ lồi lên hai cục u...

Hình dạng, giống như hai cái long giác vậy!

"Ha ha, Tà Vân nói, muốn đánh thành long đầu.: Sở Dương đứng cách đó không xa, cười ha hả: "Cho nên, ta thành toàn cho hắn."

Bốn người ấp a ấp úng không nói, trên trán nổi đầy gân xanh.

Ngạo Tà Vân gần như muốn vả vào miệng mình mấy cái, này thì lắm mồm! Nói long đầu cái gì chứ...

"Kế tiếp là ai?" Sở Dương rõ ràng đang đang hưng phấn bừng bừng: "Tiểu lang? Để ta kiểm nghiệm ngươi một chút."

La Khắc Địch lập tức mặt mày trắng bệch, thân hình liên tục lui về phía sau, cười nịnh: "Lão dại đúng là lão đại, thật sự là uy vũ! Tiểu đệ bội phục... Về phần kiểm nghiệm gì đó, coi như thôi đi...."

"Thôi đi? Khó mà làm được!" Sở Dương lắc dầu như trống bỏi: "Ngươi không đến thì ta đến."

La Khắc Địch hú lên một tiếng quái dị, không ngờ xoay người bỏ chạy.

Sở Dương cười dài một tiếng, lao tới nhanh như một tia chớp.

Cố Độc Hành cùng Ngạo Tà Vân Tạ Đan Quỳnh ba người cực kỳ ăn ý, nhảy sang hai bên, nhường đường cho Cố Độc Hành một trảo túm La Khắc Địch lại.

La Khắc Địch rú lên sợ hãi một tiếng, đã bị đuổi kịp, tức giận chửi ầm lên: "Các ngươi... thật sự là hảo huynh đệ... Ta fuk...."

Mắng cũng vô dụng, Sở Dương đã tới, La Khắc Địch bình tâm tĩnh khí, cấp tốc vận công đối chiến.

Không lâu sau, La Khắc Địch Ngạo Tà Vân Tạ Đan Quỳnh cùng Kỷ Mặc nằm thẳng trên mặt đất, bốn cái long đầu xếp song song, thật là tứ long cùng xuất động, cực kỳ uy mãnh.

Đọc truyện chữ Full