TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 1321: Chắp cánh khó thoát!

Vòng mai phục thứ ba, rốt cuộc cũng vượt qua.

Lộ trình cũng đã đi được hai trăm dặm.

Cho tới bây giờ, đám người Ngụy Vô Nhan cùng bốn vị hình lại vẫn có cảm giác giống như đang nằm mơ.

Thật sự không thể tưởng được, trừ vòng thứ nhất dễ dàng vượt qua ra, vòng thứ hai và vòng thứ ba không ngờ đến một cái lông cũng không nhìn thấy, cứ như vậy tiến quân thần tốc, vượt thẳng qua.

"Đây là tâm lý!" Sở Dương mỉm cười nhàn nhạt: "Vượt qua vòng thứ ba này, ta cũng cơ bản xác định được chỉ số thông minh của người bố trí phòng tuyến đại khái ở trình độ nào... Bất quá, các ngươi đừng đắc ý, mấy ải kế tiếp, sẽ rất khó đi đấy. Hơn nữa, nếu ta phỏng đoán không sai, bọn họ rất nhanh sẽ điều chỉnh lại... Đến lúc đó, ác chiến sẽ thường xuyên phát sinh."

"Vẫn muốn dễ dàng tiến quân như vậy, nằm mơ cũng không đẹp như thế đâu." Sở Dương cười cười.

Lập tức, tất cả mọi người đều mỉm cười tỏ vẻ hiểu ý.

Thần kinh vốn căng cứng cũng theo đó là thả lỏng hơn một chút.

"Kế tiếp, chúng ta nên làm như thế nào?" Lúc này, bốn vị hình lại đã khiêm tốn hỏi Sở Dương.

Trong lòng bốn người bội phục sát đất. Chẳng trách chấp pháp giả toàn bộ thiên hạ đuổi giết Sở Dương mà vẫn không đắc thủ. Chỉ cần xem thủ đoạn của hắn... trong chấp pháp giả mấy người có thể sánh vai với hắn?

"Kế tiếp nên đi như thế nào...." Sở Dương cười khổ: "Đi được bước nào hay bước đấy, bây giờ cho dù là thần tiên cũng không thể lập tức vạch ra kế hoạch trực tiếp vượt ải... Ai biết lộ tuyến phong tỏa của Lệ gia dài bao nhiêu...."

"Bất quá, ải kế tiếp cần có một chút vận khí...." Thân hình Sở Dương chợt lóe, biến mất vào trong rừng cây ven đường.

Lúc đi ra, đã biến thành bộ dáng Lệ Thông Thiên tồi.

Sở Dương hiện tại chỉ hận vì sao mình không nhớ kỹ thêm bộ dáng vài người. Khiến mình bây giờ muốn hóa trang cũng không có mấy lựa chọn.

Đám người Ngụy Vô Nhan bên cạnh hắn cũng thay đổi tướng mạo. Nhưng vốn không có vật tham chiếu, cho nên chỉ tùacute; hóa trang, chỉ cần không giống bộ dáng cũ là được.

Bốn vị chấp pháp giả nhìn mà trợn mắt há hốc miệng.

Nằm mơ cũng không nghĩ tới, Sở Dương lại còn món bổn sự này. Dịch dung hóa trang, tất cả mọi người đều biết, nhưng nhiều nhất cũng chỉ là hóa trang thành một người lạ mặt, hoặc là trực tiếp đeo một tấm mặt nạ da người.

Nhưng giống như Sở Dương, trực tiếp hóa trang thành người đối phương quen thuộc... Thủ đoạn như vậy, mình thật sự là nằm mơ cũng không nghĩ tới.

Bất quá nhìn kỹ, vẫn có điểm khác với Lệ Thông Thiên chân chính.

Sở Dương nghiến răng nhếch miệng. Loại hóa trang này đương nhiên cần phải có kỹ thuật, hơn nữa cần hiểu biết và khống chế cơ nhục cực kỳ tinh chuẩn. Khuôn mặt mỗi người đều tuyệt đối không giống nhau.

Trời sinh đã như vậy, căn bản không thể giống được. Muốn biến mình thành một người khác hoàn toàn, cái giá thống khổ thật sự là khó tưởng tượng được...

Thử nghĩ một chút, kéo xé cơ nhục của mình, điều chỉnh thành hình dạng khuôn mặt người khác, còn phải không để lộ...

Là có thể biết loại thống khổ này rồi.

Cho nên đối với dạng hóa trang thế này, Sở Dương cũng không thể kéo dài.

Một khi kéo dài như vậy, cơ nhục bị xé rách, thật sự có thể không khôi phục được, đến lúc đó... Vì loại thương thế này mà phải ăn Cửu Trọng Thiên thì đúng là thành trò cười rồi...

Sở Dương vung tay lên, nộ khí xung thiên vận khởi thân pháp, bay vụt về phía trước. Tốc độ thật sự nhanh như thiểm điện!

Đám người Ngụy Vô Nhan bám theo sau hắn lại có chút đuối sức.

Chỉ có Sở Dương biết, thời gian địch nhân lưu cho mình không còn nhiều lắm. Phải tốc chiến tốc thắng, xông qua đệ tứ quan rồi nói tiếp!

Hơn nữa, thừa dịp địch nhân ở đệ tứ quan hiện tại đã phân tán binh lực mà nhanh chóng vượt qua.

Cao thủ Lệ gia trông coi đệ tứ quan đang kỳ quái, làm sao phân ra hai phần ba nhân thủ tới trợ trận mà đến bây giờ vẫn không có tin tức gì tuyền về?

Chẳng lẽ đã bắt được?

Đang kỳ quái thì thấy phía trước bóng trắng chớp động, một thân ảnh lao tới nhanh như một tia chớp!

"Người nào!" Thủ vệ hoành đao quát hỏi.

"Là ta!" Một thanh âm âm trầm bạo nộ truyền đến, thanh âm rất quen thuộc, tiếp đó người đã tới phụ cận: "Người đâu? Ra hết đây cho ta!"

"Thì ra là lão tổ tông!" Thủ vệ vội vàng hành lễ.

Vung tay, huýt một tiếng ra hiệu.

Lập tức, xoạt xoạt xoạt, chui ra mười lăm mười sáu người.

"Thế nào chỉ có mấy người các ngươi?" Lệ Thông Thiên giận dữ: "Những người khác đi nơi nào rồi?"

"Đều bị Thất trưởng lão điều... qua bên kia."Vị chí tôn thủ vệ này kỳ quái trong lòng: Không phải nghe nói Thông Thiên lão tổ tông sẽ không ra ngoài sao? Thế nào hiện tại lại chạy tới đây?"

"Hỗn trướng! Hắn biết cái gì!" Lệ Thông Thiên cuồng nộ: "Hắn chỉ biết dọn đường cho địch nhân chạy! Thành sự không có bại sự có thừa! Cả đời có làm được chuyện gì nên hồn?"

"Ặc...." Vị chí tôn này đầu nổi gân xanh. Người dám mắng nhưng ta cũng không dám phụ họa đâu...

Xốc lại dũng khí mới nói: "Lão tổ tông, ngài ko phải... ở trong gia tộc? Cái này...."

Lệ Thông Thiên trừng mắt, hung thần ác sát: "Ta đi nơi nào còn cần ngươi phê chuẩn?"

"Không dám." Vị chí tôn này trong lòng giật thót.

"Có phát hiện gì không?" Lão tổ tông hỏi: "Nhất là tên Tử Tiêu Yên kia?"

Người này bừng tỉnh đại ngộ, thì ra lão tổ tông vì việc này mà đến, nói cũng đúng... Lão tổ tông bị tên gia hỏa này hãm hại đến khổ... Đích thân tiến cử hắn với gia tộc, kết quả là để tên gia hỏa này chơi cho gia tộc một vố quá đau...

Trực tiếp khiến Thông Thiên lão tổ tông rơi vào tình thế cực kỳ khó xử!

Khó tránh lão tổ tông không nuốt trôi cục tức này, nếu là ta, ta cũng nuốt không nổi.

"Không có phát hiện gì!" Vị chí tôn này kinh sợ. Lão tổ tông hiện giờ đang nổi nóng, đừng dại gì mà chọc vào hắn.

"Không có phát hiện gì? Ngươi ăn phân hả?" Lệ Thông Thiên vung tay một cái, đánh cho vị chí tôn này xoay tròn mấy vòng: "Người sống sờ sờ, to tướng như vậy mà ngươi nói không phát hiện?"

Vị chí tôn này lập tức ủy khuất muốn chết.

Đúng là người sống sờ sờ, nhưng hắn đâu có chạy qua chỗ ta chứ?

Ta đi nơi nào để tìm hắn đây?

"Tám người các ngươi! Còn không nhanh đi theo ta? Nhìn mấy tên củi mục này làm gì, muốn lây bệnh ngu xuẩn của bọn chúng hả!" Sở Dương sắm vai Lệ Thông Thiên, quay đầu lại gầm lên.

Tám người Ngụy Vô Nhan khúm núm, vội vàng chạy lại.

"Nếu có sơ hở, lão phu chém cái đầu chó của ngươi!" Sở Dương chỉ vào mũi vị chí tôn này, uy nghiêm gầm thét.

"Vâng, vâng!"

Vị chí tôn này ngẩng đầu lên, nhìn Thông Thiên lão tổ tông trước mặt mang theo chín người biến mất vô tung vô ảnh, căm tức lẩm bẩm: "Tử Tiêu Yên thì có liên quan gì tới ta... Hắn đâu có lừa ta! Trong lòng ngươi tức giận lại chạy tới đánh lão tử xả giận... lão tử nhổ vào..."

Bên cạnh có một người nói: "Người Thông Thiên lão tổ tông mang theo lần này... Thế nào lại lạ mặt như vậy? Một tên cũng không nhận ra...."

Người nói vô tâm, người nghe hữu ý, vị chí tôn kia lập tức bừng tỉnh: "Ngươi nói... ngươi không nhận ra người nào?"

Tên còn lại trầm trọng gật đầu.

"Hỏng rồi!" Vị chí tôn này vỗ đùi: "Sẽ không phải trúng kế chứ?"

Tất cả mọi người đều ngây người.

Vị chí tôn ày càng nghĩ càng thấy khả nghi: "Ta đang nghĩ Thông Thiên lão tổ tông làm sao lại xuất hiện ở nơi này...."

Đang muốn hạ quyết đoán...

Đột nhiên xoạt xoạt xoạt, vô số bạch y nhân đáp xuống nơi này. Người cầm đầu chính là Thất trưởng lão. Hiện tại râu tóc bạc phơ của Thất trưởng lão đều dựng đứng lên rồi.

Liên tục vồ hụt, chạy tới chạy lui như trâu, khiến cho vị Thất trưởng lão này có một loại cảm giác uất ức nghiêm trọng, giống như "Ta chính là một con rối gỗ, bị người ta nắm dây, muốn ta làm sao thì ta làm thế đó."

Thật sự là không thể nhẫn nhịn nổi.

Nhất là vẻ cười nhạo ở sâu trong đáy mắt, khóe miệng bọn thuộc hạ, càng khiến cho Thất trưởng lão không dễ dàng tha thứ.

Ngài không phải nói tâm lý học? Nhân tính học? Còn kinh nghiệm giang hồ?

Kết quả là bị người ta bỡn cợt như một thằng ngốc.

Thích chưa? Còn lên mặt dạy dỗ người khác?

Thất trưởng lão lửa giận vạn trượng mà không có chỗ phát tiết.

"Nơi này có động tĩnh gì không?" Thất trưởng lão đen mặt lại.

"Vừa rồi vừa rồi... vừa rồi...". Trên mặt vị chí tôn này đổ mồ lạnh ròng ròng, thế nào vừa bị lừa thì Thất trưởng lão đã chạy tới rồi?

"Vừa rồi cái gì? Con mẹ ngươi nói lắp cái rắm!" Thất trưởng lão gầm lên.

"Vừa rồi Thông Thiên lão tổ tông mang theo người đi qua...."Vị chí tôn này đương nhiên không dám nói mấy người kia có thể là giả... Tục ngữ nói rồi, không biết không có tội.

"Thông Thiên lão tổ tông?" Thất trưởng lão ngẩn ra, lật tay tát một phát như trời giáng: "Thông Thiên lão tổ tông đang chỉ huy trùng kiến gia tộc, làm sao lại tới nơi này?"

"Thật mà...." Vị chí tôn này bị đánh cho xoay mấy vòng, chớp chớp mắt vô tội nói: "Thật mà...."

"Đánh con mẹ nó rắm!" Cơn giận của Thất trưởng lão rốt cuộc cũng có chỗ phát tiết, trái phải hai cái tát, đánh rất là có tiết tấu: "Ta đánh chết tên đui mù nhà ngươi...."

"Nếu không phải, đám người đó tuyệt đối là gian tế. Có tất cả bao nhiêu người?" Tên còn lại dồn dập hỏi. Đọc Truyện Online Tại

"Chín người...." Vị chí tôn này vẻ mặt đau khổ, ôm khuôn mặt bị đánh sưng húp.

"Thế nào chỉ có chín người?" Người nọ nhíu mày: "Lãng Nhất Lang cộng thêm bốn hình lại của hắn, người cứu bọn hắn, còn có bốn người khác nữa... phải là mười người mới đúng."

Ánh mắt hắn đột nhiên sáng ngời: "Chẳng lẽ Lãng Nhất Lang thương thế trầm trọng, đã chết?"

"Rốt cuộc là thế nào, cứ đuổi theo chẳng phải sẽ biết sao?" Thất trưởng lão vô cùng căm tức: "Chỉ đoán thì làm cái chim gì?"

"Nếu bây giờ lại đuổi, chỉ sợ lại bị đối phương dắt mũi đằng đông, bỏ chạy đằng tây, thoát luôn mất rồi." Người nọ trầm ngâm một chút, không phải không có ý trào phúng, nói: "Dù sao kẻ đầu óc không tốt, gia tộc chúng ta vẫn có không ít. Ngươi nói đúng không, thất ca?"

Thất trưởng lão mặt mũi đỏ bừng: "Ngươi...."

"Đừng cãi! Bây giờ nghe ta nói!" Người kia nói: "Tất cả mai phục phía trước, án binh bất động. ai gác ải nấy. Ải nào xảy ra chuyện, lấy đầu tạ tội!"

"Cứ nửa canh giờ, có hai vị chí tôn bay lên không trung quan sát núi rừng. Nửa canh giờ sau có người thay ca mới được xuống. Xảy ra chuyện trong khoảng thời gian ai theo dõi, lấy đầu tạ tội!"

"Vô luận chuyện gì cũng không được tự ý rời khỏi vị trí, người vi phạm, lấy đầu tạ tội!"

"Tất cả nhân viên, chỉ khi phát sinh chiến đấu với địch nhân mới được phát tín hiệu. Về phần tung tích vớ vẩn... bỏ qua! Tường đồng vách sắt, cho dù bọn hắn có âm mưu quỷ kế cũng tuyệt đối trốn không thoát. Hiện giờ, chúng ta lấy bất biến ứng vạn biến, cho dù bọn hắn mọc cánh cũng vô kế khả thi!"

"Mấy người chúng ta tùy tiện chọn một tuyến đường, đuổi theo."

"Lập tức chấp hành!"

Theo đạo mệnh lệnh này, tất cả phòng tuyến Lệ gia đều cảnh giới sâm nghiêm.

Có thể nói, nếu đám người Sở Dương còn muốn thoải mái vượt quan, tuyệt đối là chuyện không thể nào!

Tình thế trong nháy mắt đã chuyển xấu!

Kế sách của Sở Dương đương nhiên khiến cho mọi người dễ dàng vượt tứ quan, nhưng sau khi địch nhân bị lừa gạt đủ kiểu, rốt cuộc cũng áp dụng đối sách chính xác nhất!

Dưới phương pháp nhìn như ngu ngốc này, mới thật sự là... chắp cánh khó thoát!

Đọc truyện chữ Full