TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 1387: Thượng Tam Thiên, cửu kiếp đệ nhất loạn (3)

Bắt đầu từ trung ương đại viện Lan gia, nếu đứng từ trên cao nhìn xuống, có thể thấy rõ ràng một sóng khí cuồng bạo, dùng một khí thế nghiền nát tất cả, thổi quét về bốn phương tám hướng!

Nơi nó đi qua, toàn bộ đại viện Lan gia đều cùng biến thành hư vô.

Vô số thân thể, vừa mới tiếp xúc với cỗ sóng khí này liền lập tức vỡ nát thành từng mảnh, ngay cả rên thảm một tiếng cũng không kịp.

Lực xung kích vụ nổ lao ra bốn phương tám hướng, chỉ để lại ở giữa một cái hố to sâu không thấy đáy. Phía dưới cái hố này, một đám khói mù phiêu đãng, bùn đất rào rào rơi xuống, sau đó là ùng ục trào ra nước ngầm...

Nhưng bao nhiêu nước ngầm vừa mới xuất hiện liền lập tức bị những cái khe trên mặt đất thôn phệ sạch sẽ...

Một khe nứt lớn nhất cũng phải rộng mấy trượng, sâu không thấy đáy... Không ít đệ tử Lan gia rơi xuống đó rồi biến mất.... Nó vẫn lan tràn ra ngoài, không ngờ giống như không có kết thúc...

Lan gia chiếm diện tích rất khổng lồ, gần như chiếm cứ một phần năm Thiên Lan Thành! Phải biết rằng, Thiên Lan Thành chính là đại thành có mấy trăm vạn nhân khẩu!

Nhưng bắt đầu từ trung ương trận đại bạo tạc, toàn bộ Lan gia đều bị san thành bình địa, dư ba thậm chí còn tiếp tục lan ra ngoài, trực tiếp liên lụy toàn bộ Thiên Lan Thành!

Có quá nửa phòng ốc đổ sập!

Toàn bộ Thiên Lan Thành chẳng nào rơi vào ngày tận thế!

Vụ nổ trôi qua, nhưng bốn phía đều im lặng quỷ dị. Tất cả mọi người đều bị cơn chấn động này khiến cho tập thể chết lặng. Chỉ có trên không trung, một đám mây hình nấm khổng lồ tới cực điểm vẫn đang chậm rãi bốc lên, cuồn cuộn, nhắm tởi trời cao...

Lan Bất Hối đứng trên không, thất khiếu chảy máu, thính lực của hắn dưới cơn bạo tạc bất ngờ này cũng tạm thời mất đi, thậm chí nội tạng cũng bị chấn thương rất nghiêm trọng.

Nhưng hắn vẫn không hề xử lý thương thế của mình, đứng ở giữa trời cao, sắc mặt an tĩnh mà đờ đẫn, ánh mắt bi ai cô đơn nhìn cảnh tượng long trời lở đất bên dưới.

Lan gia hết rồi!

Trong vụ bạo tạc khủng khiếp này, Lan gia, thực sự đã hóa thành lịch sử rồi!

Lan gia có thể chạy thoát khỏi trường đại bạo tạc này, chỉ có không tới ba mươi vị chí tôn, ngay cả đương đại gia chủ Lan Nghênh Phong cũng táng thân trong vụ bạo tạc rồi!

Cho dù ba mươi vị chí tôn thoát trên, ai nấy cũng trọng thương, chật vật không chịu nổi. Một đám giống như ngây ngốc giống vịt đực bị thiên lôi chấn cho choáng váng, đối với chuyện vừa phát sinh, căn bản không hề chuẩn bị tâm lý!

Thế nào cũng không thể nghĩ tới, đại gia tộc mấy vạn người cứ như vậy ầm một tiếng rồi biến mất.

Không ngưng có bùn đất đá tảng từ mép khe nứt rơi xuống, khói bụi chậm rãi tiêu tán, lộ ra khuôn mặt sợ hãi, choáng váng, không dám tin tưởng của mọi người.

"A...." Một vị chí tôn trong đó đột nhiên quỳ rạp xuống đất, ngửa mặt lên trời gào thét: "Lão thiên gia ơi.... Đây là chuyện gì... Đây là chuyện gì???!"

"Tôn tử của ta... nhi tử của ta...." Một vị chí tôn khác thất khiếu chảy máu, chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi hôn mê bất tỉnh.

Trong lúc nhất thời, trong đống bình địa chỉ còn lại tiếng khóc than thiên sầu địa thảm.

Là người, tất có gốc rễ! Có gốc rễ, tất có nơi gửi gắm!

Lan gia, chính là gốc rễ, nơi gửi gắm niềm tin của tất cả những người này!

Thỉnh thoảng có người lại đưa ra nghi ngờ đố với tư tưởng ngu trung thời cổ đại, chỉ vì bọn họ không hiểu được, trong bối cảnh đặc thù, một nơi có thân nhân, có trà ấm cơm nóng... Đó là gốc rễ!

Đó là nơi gửi gắm!

Chỉ cần một nhóm người cùng tiến về một phương hướng, ngươi ở trong đội ngũ đó, cho dù nhân sinh của ngươi vốn không có mục tiêu, thì cũng tự nhiên mà có mục tiêu.

Đây chính là nhân sinh lạc thú.

Hiện giờ đại viện Lan gia bị hủy, toàn bộ mấy vạn ngươi biến thành tro bụi, chẳng khác gì lập tức lấy đi cột sống của những người này, khiến cho bọn họ mất đi phương hướng và mục tiêu, cảm giác như thế, thật sự khó có thể hình dung.

Trong loại tâm tính này, thậm chí lòng cừu hận cũng không thể chiến thắng được loại cảm giác " tất cả đều tan biến"! Đó là một loại cảm giác trống rỗng toàn bộ, từ tư tưởng tới tâm linh, tới linh hồn.

Thật lâu sau, trong mọi người mới có một số người khôi phục thính lực, không ngừng nhìn xuống mặt đất, không dám tin tưởng quan sát xung quanh, tựa hồ vẫn không dám tin, gia viên mà mình đã ở cả đời, cứ như vậy biến thành hư không.

Lan Bất Hối trên không trung thở dài một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi mà mình cố kìm nén.

"Thù thập tàn cục... Chờ đợi." Lan Bất Hối có chút tâm tàn tro lạnh nói câu, tiếp đó lóe lên, đột nhiên biến mất.

....

Uy lực thuốc nổ quá lớn!

Đánh giá của Mạc Thiên Cơ từ trước tới nay vẫn là đè thấp lực lượng của mình, đề cao lực lượng của địch nhân. Cho nên tuy hắn đã tận lực đánh giá cao uy lực của thuốc nổ,nhưng vẫn không thể nghĩ tới, hai vạn cân thuốc nổ cùng nhau bạo tạc, không ngờ lại có uy lực lớn đến thế.

Dựa theo suy đoán của hắn, một cân thuốc nổ có thể phá hủy một căn phòng, vậy mười cân thuốc nổ, có thể nổ bay một căn tiểu viện. Một trăm cân có thể nổ sập một ngọn núi nhỏ, một ngàn cân... có thể san bằng một ngọn núi lớn.

Nhưng có nhiều thứ không phải Mạc Thiên Cơ hiện tại có thể tính ra.

Tỷ như uy lực của thuốc nổ.

Một cân thuốc nổ khác với một trăm cân, uy lực của hai ngàn cân so với uy lực của hai vạn cân cũng không phải là dùng phép nhân mười để tính toán.

Có thẻ nói, cho dù uy lực hai ngàn cân có thể tăng lên một trăm lần... cũng tuyệt đối không thể lớn như hai vạn cân thuốc nổ cùng nhau bạo tạc! hơn nữa còn xa mời bằng!

Cố Độc Hành vừa mới túm lấy Mạc Thiên Cơ, chống đỡ tấm thuẫn bài kỳ quái này, liền cảm thấy một áp lực khổng lồ từ sau lưng ập tới, tựa như toàn bộ trời xanh đều sập xuống, liều chết chống đỡ, tu vi hai người đều đổ dồn vào trong thuẫn bài, ngăn cản trùng kích cuồng bạo, Lực lượng xung kích mạnh mẽ oanh kích lên thuẫn bài, hai người lập tức mất đi ý thức, chỉ biết là chống đỡ thuẫn bài, bắn tung ra ngoài.

Không biết là bay đi bao xa, nhưng trong ý thức mơ hồ của Cố Độc Hành, ít nhất cũng phải bay ra ba ngọn núi.

Bịch một tiếng, hai người rơi vào trong một rừng cây, lập tức cành lá tán loạn, thân thẻ hai người từ trên ngọn cây rào rào rơi xuống, đợi đến khi chạm tới mặt đất thì đã thất điên bát đảo.

Cố Độc Hành lập tức tỉnh lại, chuyện thứ nhất chính là kiểm tra Mạc Thiên Cơ. Dùng sức niết nhân trung hắn, thật lâu sau, Mạc Thiên Cơ mới từ từ tỉnh lại, chớp chớp mắt, đột nhiên thở dài: "Thế nào lại không tính chuẩn chứ? Ta rõ ràng đã tính qua trăm lần... vạn vô nhất thất, không có vấn đề...."

Cố Độc Hành cười khổ không nổi, đến lúc này rồi mà hắn vẫn còn suy nghĩ loại chuyện này.

Cầm thuẫn bài lên quan sát, chỉ thấy mặt ngoài tấm thuẫn bài đã bị đốt thành một đống hỗn độn, thuẫn bài vốn vừa dày vừa nặng, hiện giờ lại mỏng như cánh ve....

Nếu như uy lực vụ nổ lớn hơn một chút, tấn thuẫn bài này đã bị phế rồi... Nếu là như vậy, Cố Độc Hành và Mạc Thiên Cơ cũng khó tránh khỏi phải chôn cùng với Lan gia.

Mạc Thiên Cơ nhìn thuẫn bài, hít một hơi thật sâu: "Cái này... có chút ngoài dự liệu."

Cố Độc Hành vẻ mặt tắt tiếng: "Thiên Cơ... Lần này ngươi đúng là chơi lớn nha... Phỏng chừng lần này, toàn bộ Thiên Lan Thành cũng bay mất rồi...."

Mạc Thiên Cơ ho khan một tiếng, ánh mắt lộ ra một tia xấu hổ.

"Ngươi thế nào lại nghĩ ra thứ này?" Bàn tay Cố Độc Hành nắm tay lại, đột nhiên mở ra, giống như đang miêu tả nổ tung, ý bảo thuốc nổ.

Mạc Thiên Cơ ho khan một tiếng, nói: "Lần đó đến Hạ Tam Thiên trong lúc vô tình nghe thấy tiếng nã pháo... Thì ra là tiếp khách, ta liền nhất thời tò mò kiểm tra, xem xét phối phương một chút.... Sau đó liền phát hiện, Hạ Tam Thiên tuy đã sớm có thứ này, nhưng bình thường vẫn chỉ dùng trong lễ nghi, tiếp khách, đốt pháo hoa ngày lễ ngày tết..vv..."

"Tác dụng lớn nhất chính là dùng để công thành. Nhưng công thành hiệu quả cũng không phải quá rõ ràng, ta cảm thấy có chút phung phí của trời, chứ lợi hại như vậy, làm sao lại không trọng dụng chứ?"

Mạc Thiên Cơ ho khan một tiếng: "Cho nên sau lần đó trở về, ta liền bắt đầu nhiên cứu, sửa lại phối phương bảy tám lần, phát hiện uy lực bạo tạc hoàn toàn có thể tăng lên...."

Cố Độc Hành trợn mắt líu lưỡi: "Ngươi cứ như vậy mò mẫm ra thứ này?"

Mạc Thiên Cơ thở dài: "Đúng vậy. Càng về sau, ta liền phát hiện thứ này tu lực rất lớn, nhưng đối với cao thủ thánh cấp hoàng cấp quân cấp trở lên, tác dụng lại không lớn... dù sao chẳng có ai ngu đứng ở đó cho ngươi đốt thuốc cả. Thế là bỏ qua. Lần này vì đả thông thông đạo... cho nên mới nhất thời nghĩ tới."

Cố Độc Hành không biết nói gì, thở dài.

Chỉ một cái ý niệm này, đã hủy diệt một trong cửu đại gia tộc rồi?

"Thứ này còn bao nhiêu?" Cố Độc Hành hít một hơi thật sâu, hỏi.

"Hết sạch rồi." Mạc Thiên Cơ xòe tay: "Bao nhiêu năm như vậy, ta cũng chỉ làm được từng đó. Lần này chỉ sợ không đủ cho nên đem đi toàn bộ... Thật sự không tưởng được thuẫn bài do thiên ngoại vẫn thiết cùng tinh thần bí ngân làm thành cũng thiếu chút nữa không ngăn trở được..."

Cố Độc Hành tê răng hít một hơi.

Tồn kho bao nhiêu năm cứ như vậy ầm một tiếng.

Nhìn thấy loại uy lực này, lại nghĩ tới Mạc Thiên Cơ vẫn một mực mang hai vạn can thuốc nổ trên người, cùng đi với đám người mình... Với định lực của Cố Độc Hành hiện tại, cũng không nhịn được mà bắp chân nhũn ra.

Trời đất ơi...

Vạn nhất, nếu như.... nổ tung rồi, cái gì mà cửu kiếp chứ, tất cả mọi người đều xong cả rồi....

Mạc Thiên Cơ tiếp tục nói: "Tấm thuẫn bài này chính là truyền gia chi bảo của nhà Tạ Đan Quỳnh. Lúc ta lấy được, phát hiện nó có thể mượn lấy sức gió, hơn nữa thuận gió mà bay. Phía sau chỉ cần có gió thô động, một người thậm chí có thể nhẹ nhàng dựa vào thuẫn bài bay lên, hơn nữa cực kỳ chắc chắn. Lần này, chỉ cần chống đỡ thuẫn bài, chúng ta liền có thể cưỡi gió ngao du thiên địa, thuận tiện ngắm nhìn phong cảnh bạo tạc...."

Sắc mặt Cố Độc Hành méo xệch...

Phong cảnh...

Chỉ thiếu chút nữa là hai người chúng ta đi Diêm Vương điện ngắm cảnh rồi... Tuy lão đại biệt hiệu là Sở diêm vương, nhưng cũng có phải DIêm Vương gia thật đâu...

Đối với tình hình hiện tại, Cố Độc Hành cũng chỉ có may mắn, nhưng trong lòng còn có một chút áy náy.

"Thiên Cơ, lần này thật sự hơi quá rồi." Cố Độc Hành nói: "Người vô tội đã chết không ít."

Mạc Thiên Cơ trầm mặc xuống, trong mắt lộ ra một tia áy náy, lặng lẽ nói: "Có lẽ hơi quá... Bất quá, cũng đáng...."

Cố Độc Hành thở dài, uy lực thuốc nổ này hoàn toàn không thể dự đoán, thật sự không trách được Mạc Thiên Cơ.

"Lan gia làm chuyện thương thiên hại lý, hoành hành ngang ngược, hiện giờ chết cũng coi như trừ hại cho dân." Mạc Thiên Cơ lạnh lùng cười.

"Bị Lan gia áp bức, bên trong có cũng có rất nhiều người... đều là hảo hán tử, đều có huyết khí thà liều mạng tới chết cũng phải phản kháng... nhưng sự thật chính là cho dù bọn họ liều mạng cũng vô dụng... Hiện giờ bọn họ chết đi, trong lòng hẳn cũng cao hứng. Cùng với Lan gia đồng vu quy tận... Coi như chết có ý nghĩa." Bạn đang đọc truyện tại - www.

Mạc Thiên Cơ thản nhiên nói: "về phần người ngay cả phản kháng cũng không dám nghĩ... uất ức như thế, chết hay sống có gì khác nhau sao?"

Đọc truyện chữ Full