"Ta nhìn thấy Đổng Vô Thương! Hắn cũng tới rồi?" Lệ Hùng Đồ đứng bên người Mạc Thiên Cơ, dùng một loại ngữ khí thật trịnh trọng, nhưng lại giống như rất tùy ý nói. Rõ ràng là rất để ý tới, rất muốn biểu đạt ra, nhưng lại cố làm ra vẻ tùy tiện.
Hắn vốn không phải người thích chơi tâm kế, làm như vậy ngược lại còn khiến người ta cảm thấy rất không được tự nhiên.
"Ồ?" Mạc Thiên Cơ hé mắt ra, đối với lời Lệ Hùng Đồ nói, giống như không thèm để ý chút nào.
"Ta thấy Đổng Vô Thương chiến đấu, quả thực uy mãnh! Tung hoành trong chiến trận, kẻ cản đường đều tan tác! Hơn nữa tu vi hắn hiện tại đã cao hơn ta, cao hơn rất nhiều!"
"Khá lắm khá lắm, thật sự khá lắm! So với dự liệu của ta, hắn mạnh hơn rất nhiều." Trong mắt Lệ Hùng Đồ toát ra quang mang cuồng nhiệt, thản nhiên nói: "Khi ở Trung Tam Thiên, mấy người các ngươi còn có chút không bằng ta, tối đa bất quá cũng chỉ ngang bằng với ta mà thôi.Nhưng hiện tại, ai nấy đều mạnh hơn ta, ta lại biến thành kẻ truy đuổi mục tiêu!"
"Chúng ta là người đồng lứa."
"Cuộc đời chỉ sợ không có mục tiêu để theo đuổi. Nhưng ta hiện tại, đã có tới mười mục tiêu!" Lệ Hùng Đồ nói.
"Chúc mừng ngươi." Nhuế Bất Thông bĩu môi: "Không ngờ có nhiều mục tiêu như vậy. Ngươi cảm thấy ngươi có thể đuổi theo ai?"
Những lời này sặc mùi âm dương quái khí, thậm chí còn có vẻ châm chọc, không cho là đúng.
Lệ Hùng Đồ hừ một tiếng, nhìn Nhuế Bất Thông nói: "Ta nhất định có thể vượt qua các ngươi, ta nghĩ kẻ đầu tiên mà ta vượt qua chính là ngươi. Chờ ta vượt qua ngươi rồi, trước tiên ta sẽ đánh ngươi đến ngay cả mẹ ngươi cũng không nhận ra ngươi!"
Nhuế Bất Thông thất thanh kêu lên một tiếng, rút đầu lùi lại một bước, vỗ ngực run rẩy nói: "Ôi chao, ta sợ quá... Chí tôn lục phẩm đỉnh phong như ta, hôm nay lại bị một chí tôn tứ phẩm uy hiếp... Ta sợ quá, ta sợ quá..."
Lệ Hùng Đồ mặt đen như đít nồi.
Nhuế Bất Thông tiếp tục hoảng sợ: "Nghe thấy uy hiếp khủng khiếp như thế. Ta có nên bóp chết nó từ trong trứng nước không nhỉ? Ngươi nói ta có nên trực tiếp đánh ngươi chết ngươi không? Hay là trước tiên cho ngươi cảm nhận một chút cái gọi là 'ngay cả mẹ ngươi cũng không nhận ra ngươi' nó ra làm sao? Mặt than đen, ngươi cho ta một đề nghị đi. hắc hắc... chờ ngươi đuổi kịp bản chí tôn rồi hãy huênh hoang nhé!"
Một câu "mặt than đen" lập tức khiến khuôn mặt đã đen của Lệ Hùng Đồ lại càng đen, hừ một tiếng, xoay người bỏ đi.
Bên ngoài đang gà bay chó sủa. Đám chí tôn cao giai Lệ gia qua lại không ngừng. Tất cả mọi ngươi đang tìm tài liệu cho Mạc Thiên Cơ bày trận. Tiếng thở dài không dứt bên tai.
Vẻ tối tăm trên mặt Lệ Xuân Ba càng lúc càng đậm. hiển nhiên một chút tiến triển, lạc quan cũng không có.
Đúng vào lúc này, đột nhiên có người bẩm báo: "Khởi bẩm lão tổ tông, bên ngoài có một thiếu nữ, nói nàng họ Sở, đến tìm Mạc Thiên Cơ. Nàng mang theo ba tùy tùng. bốn người bọn họ đều là cao thủ chí tôn."
Lệ Xuân Ba nhíu mày: "Họ Sở? Thiếu nữ? Cao thủ chí tôn?"
"Vâng."
"Mời vào." Lệ Xuân Ba nói: "Liên quân bên kia hẳn còn không ngây thơ đến mức dùng thủ đoạn nội gian như vậy."
....
Khi Sở Nhạc Nhi sải bước tiến vào, tất cả mọi người đều bị thiếu nữ này hấp dẫn.
Tiểu nha đầu tuy chỉ mười bốn mười lăm tuổi, nhưng khoảng thời gian này lại trổ mã phi thường, càng được sư phụ Vũ Tuyệt Thành và đại ca Sở Dương cẩn thận chiếu cố. Tư thái của tuyệt thế mỹ nữ, dung nhan tuyệt sắc cấp cao nhất, cũng bắt đầu lộ ra uy lực!
Ở trong mắt mọi người, chỉ thấy một bạch y thiếu nữ, từ trong gió tuyết đầy trời đột nhiên xuất hiện, thản nhiên đi vào đại sảnh. Phiêu diêu mà tới, không nhiễm dù chỉ một hạt bụi trần.
Tuy rằng tuổi còn nhỏ, thân hình còn chưa trưởng thành hoàn toàn, nhưng cái khí tức thánh khiết thuần chân đã vô cùng nồng đậm rồi!
Giống như một tiên nữ thuần khiết, đột nhiên xuất hiện ở nhân gian, không chỉ phong hoa tuyệt đại, mà dung nhan cũng tinh xảo tới mức khuynh quốc khuynh thành. Hơn nữa, bởi vì thuở nhỏ tật bệnh quấn thân, hiện tại cố tật đã khỏi, nhưng trên người vẫn mang một khí tức điềm đạm đáng yêu.
Nàng... tựa hồ đang ủy khuất gì đó...
Kẻ nào lại nhẫn tâm khiến tuyệt thế giai nhân bực này ủy khuất? Quả thực là đáng chết!
Trong lòng mọi người cùng cảm thấy yêu thương. Cái cảm giác muốn che chở chiếu cố mãnh liệt dâng lên.
Tuy phàm nhân biết rõ thiên tiên thấp nhất cũng mạnh hơn mình nhiều lắm. Căn bản không cần tới phàm nhân che chở, nhưng lại không tự chủ được thầm nghĩ trong lòng: Cho dù chết cũng không thể để nàng bị khi dễ.
Thậm chí ngay cả ánh mắt của Lệ Xuân Ba cũng không nhịn được, thoáng lộ ra một tia thưởng thức.
Về phần những người khác, đương nhiên càng không chịu nổi. Thậm chí có một số người trực tiếp ngẩn người ra. Tất cả mọi người nhịn không được sợ hãi than thở trong lòng: Thiên hạ này, không ngờ lại có cô gái như vậy! Tụ càn khôn thanh tú, tập thiên địa tinh hoa!
Huynh đệ Lệ Tuyệt và Lệ Bạt Thiên - hai tên sắc quỷ lập tức trợn trừng mắt, há hốc miệng nhìn Sở Nhạc Nhi, nhất thời hồn vía lên mây. Ở sâu trong đáy mắt hai kẻ này, đều ẩn ước chớp động một loại quang mang...
Mỹ nhân như thế, nếu có thể ẵm vào trong phòng...
Lệ Xuân Ba chỉ liếc mắt nhìn qua đã kết luận: Nữ hài tử này, tuyệt không thể nào là gian tế.
Bởi vì chẳng có kẻ nào lại nỡ để cho một nữ tử như vậy đi làm gian tế. Cho dù phung phí của trời cũng không đến mức như vậy.
"Xin hỏi cô nương là...?" Lệ Xuân Ba đưa mắt nhìn xung quanh, ôn tồn hỏi một câu.
Vốn những lời này tuyệt đối không nên do đích thân lão tổ tông Lệ gia hắn hỏi. Nhưng giờ phút này, mọi người trong đại sảnh tựa hồ đã cùng mất đi năng lực nói chuyện. Trừ vị lão quái vật vạn năm Lệ Xuân Ba này ra, những kẻ khác người thì rơi vào tán thán vẻ đẹp của tạo hóa, người thì lâm vào ngẩn mơ thất thần, có kẻ thậm chí còn giống như Lệ Tuyệt và Lệ Bạt Thiên, trực tiếp rơi vào ảo mộng dâm ý.
Lệ Xuân Ba nhìn cảnh này mà cực kỳ bất mãn. Tu luyện không tu tâm, đến cuối cùng cũng chỉ là công dã tràng. Hậu nhân Lệ gia tới đời này, quả nhiên mục nát hết rồi. Một câu nói kia, trừ ý tứ hỏi thăm bên ngoài ra, càng ẩn chứa vài phần tu vi chí tôn cửu phẩm, giống như hoàng chung đại lữ, trống chiều chuông sớm, âm ầm vang vọng bên tai mọi người.
Lập tức đánh cho đám hồn phách sắp ly thể quay trở về.
Trong khoảnh khắc, cả đám chí tôn đều tỉnh lại, hổ thẹn cúi đầu, liếc mắt đi chỗ khác, trong lòng thầm kêu một tiếng: yêu tinh, yêu tinh đáng chết!
Nhưng có một số người trẻ tuổi một chút, mắt vẫn không thể rời sang chỗ khác được.
Một khi tiêu trừ chấn động đối với tuyệt thế mỹ mạo như thế, thay vào đó, chính là sắc tâm và ham muốn sở hữu mãnh liệt.
Trong đó, Lệ Tuyệt chính là kẻ đứng đầu.
"Ta là bằng hữu của Mạc Thiên Cơ!" Sở Nhạc Nhi đối diện với một đám chí tôn Lệ gia nhìn chằm chằm, nhưng không hề động dung chút nào. Bình tĩnh tới cực điểm hồi đáp.
Chỉ riêng khả năng bình tĩnh này thôi, cũng đủ khiến Lệ Xuân Ba nhìn với ánh mắt khác. Một thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi. Đối diện với hơn trăm chí tôn vây quanh, càng phải đối diện với uy áp chí tôn cửu phẩm không ngờ diện mạo vẫn không đổi sắc, tâm hải không chút gợn sóng.
Chỉ riêng cái này cũng là thành tựu vô cùng rồi.
"Thì ra là bằng hữu của Thiên Cơ huynh." Lệ Tuyệt mỉm cười tiến lên trước một bước, thể hiện một tư thái hoàn mỹ, giống như ngọc thụ lâm phong, nở một nụ cười thân thiết nhất có thể: "Tại hạ Lệ Tuyệt, cùng Thiên Cơ huynh có thể nói là thân thiết vô cùng! Nếu cô nương là bằng hữu của Thiên Cơ, vậy cũng là bằng hữu của ta! Nếu lại tới đây, Lệ Tuyệt đương nhiên càng phải hết sức khoản đãi."
Con hàng này vừa gặp đã sắc mê thần hôn. Hồn phách không được đầy đủ, đương nhiên không chú ý tới lão tổ tông nhà mình đang nói chuyện với Nhạc Nhi, phiêu diêu chen mồm vào nói một câu.
Sắc mặt Lệ Xuân Ba nháy mắt đã đen như đít rồi. Ánh mắt nhìn Lệ Tuyệt, gần như muốn tháo hắn thành tám khối!
Quá mất mặt rồi! Thật sự quá mất mặt rồi.
Thiếu nữ này tuổi c̣òn trẻ, nhiều nhất cũng chỉ mười lăm mười sáu tuổi, vậy mà đã có tu vi chí tôn. Rõ ràng là có danh sư chỉ điểm. Vậy mà tử tôn mình lại bất tuân cấp bậc lễ nghĩa như vậy trước mặt nàng, hành vi không chấp nhận nổi... Nêu truyền ra ngoài, khó tránh khỏi bị người ta khinh bỉ...
Ngay cả mình chết rồi, thanh danh cũng khó nghe hơn nhiều...
Sở Nhạc Nhi khẽ cười, nói: "Đa tạ Lệ công tử."
Lệ Thông Thiên thân là Lệ gia đại công tử bình thường cũng không phải kẻ ham nữ sắc, ít nhất là mặt ngoài. Mà tu dưỡng bản thân hắn cũng có chút không tầm thường. Tâm tình vốn không nên dao động, nhưng chẳng biết tại sao, vừa nghe xong một tiếng cảm ơn của Sở Nhạc Nhi, cả người ko ngờ đều cảm có giác lâng lâng, tựa hồ xương cốt toàn thân đều nhẹ hơn ba phần.
Trong lúc nhất thời hoa mắt thần mê, ngay cả sắc mặt lão tổ tông đen lại cũng không để ý, lão tử liều mạng nháy mắt ra hiệu cũng không hay biết. truyện được lấy tại
"Cô nương thật sự quá khách khí!" Lệ Tuyệt mỉm cười lại càng thêm ôn nhu thân thiết, bộ dáng khéo hiểu lòng người: "Xin hỏi phương tính mỹ danh cô nương?"
Sở Nhạc Nhi tuổi còn nhỏ, nhưng thuở nhỏ tật bệnh quấn thân, thật không biết trải qua bao nhiêu khổ sở, tâm trí đã sớm vượt xa tuổi thật, lại càng có một ca ca là Cửu Kiếp kiếm chủ, có một độc y Vũ Tuyệt Thành bốn vạn tuổi là sư phụ, tâm tư linh hoạt, thật sự có thể nói là cơ biến chồng chất, hơn xa người thường.
Đặc biệt bởi vì đau ốm khi còn nhỏ, dù nói có nói nhìn thấu thế tình, nếm khắp nhân gian ấm lạnh cũng không đủ. Lại còn trải qua khi tuổi còn nhỏ, cho nên tính cách hơi có chút cực đoan.
Giờ phút này nhìn thấy Lệ Tuyệt không biết tiến thối, cứ sáp tới, con mắt chẳng cần đảo cũng biết con hàng này đang nghĩ gì. Trong lòng lập tức cảm thấy ghê tởm, lửa giận xông lên.
Nghe Lệ Tuyệt nói, bề ngoài Nhạc Nhi vẫn không tức giận, trái lại còn đảo tròng mắt, thản nhiên cười, không ngờ vận lên Mê Thiên đại pháp mà Tử Tà Tình truyền thụ, nói: "Ta họ Sở, tên thì không thể nói cho ngươi biết được."
Nụ cười này, thật giống như kỳ hoa khẽ nở, diễm lệ không gì sánh được. mà khẩu khí lại càng có một tia ngây thơ tự nhiên, giống như một vị thiếu nữ thành niên ngây thơ đáng yêu đang làm nũng vậy.
Lệ Thông Thiên lập tức mê man, ánh mắt dại ra, xương cốt mềm ra như bún, không ngờ trơ mặt ra nói: "Vì sao không thể nói cho ta biết?
Sở Nhạc Nhi làm như tức giận, trách mắng: "Khuê danh nữ nhi gia, làm sao có thể tùy tiện nói cho người lạ!"
Bộ dáng lúc tức giận, thật là mi mục như vẽ, xinh đẹp đáng yêu, thật sự khó miêu tả được. Phối hợp với Mê Thiên đại pháp, Lệ Tuyệt nháy mắt đã hồn vía lên mây, nhất thời giống như lọt vào sương mù, sung sướng như đằng vân giá vũ.