Chẳng trách Tiêu Thần Vũ lại là gia chủ Tiêu gia. Câu nói này thật sự vô tình khéo léo. Vừa tôn cao Vũ Tuyệt Thành lên, lại vừa bảo đảm không cho ngươi tham chiến. Đừng nói Vũ Tuyệt Thành khẳng định không trợ giúp Lệ gia, cho dù có, hiện giờ ngươi cũng ngượng ngùng nói ra.
"Đừng có nói nhảm nữa, lão phu không mắc lỡm ngươi đâu. Nếu như lão phu thật tới viện trợ Lệ gia, cho dù ngươi có nói ngọt hơn nữa, ta vẫn sẽ xuất thủ! Nói chính sự, ta tới chính là muốn nói một chuyện. Trịnh trọng nói một chuyện." Vũ Tuyệt Thành thản nhiên nói, chỉ ngón tay về phía xa: "Thấy không? Tiểu cô nương bên kia chính là đồ đệ ta!"
Tiêu Thần Vũ đưa mắt nhìn lại, lập tức vẻ mặt phát khổ.
Khoảng cách xa như vậy,cho dù là chí tôn cửu phẩm đỉnh phong cũng chẳng thể nhìn thấy gì. Không biết mục tiêu mà Vũ Tuyệt Thành chỉ rốt cuộc là ai, nhưng phương hướng lại chính là phe Lệ gia, tuyệt đối không cần nghi ngờ.
"Đó là đồ đệ duy nhất của ta, Sở Nhạc Nhi." Vũ Tuyệt Thành thản nhiên nói: "Nàng hiện giờ đang ở chỗ đó. Ta không hi vọng nàng bị bất luận kẻ nào thương tổn! Chỉ vậy thôi!"
Mọi người nhất tề tắt tiếng.
Đó chính là trung tâm chỉ huy của đối phương, tuyệt đối là khu vực hạch tâm. Hiện giờ không ngờ lại thành vùng cấm? Không thể động vào? Chỉ vậy thôi? Thế là thế nào?
Lúc trước mọi người cùng lên phương án tác chiến, đã sớm đề ra một kế hoạch, đó chính là tập trung cao thủ tinh nhuệ nhất, thực hiện hành động "trảm thủ". Tiêu diệt chiến lực cao cấp của Lệ gia. Vũ Tuyệt Thành vừa nói như thế, chẳng phải là công khai thiên vị?
Nhưng không nhận lời?
Làm gì có ai dám.
Cho dù là chí tôn cửu phẩm đỉnh phong như Tiêu Thần Vũ cũng không dám!
Thấy mọi người không nói gì cả, Vũ Tuyệt Thành có chút giận, thanh âm thoáng lạnh lùng, nói: "Đó là đồ đệ của ta. đồ đệ duy nhất, các ngươi có hiểu không?"
Khẩu khí đã gần như là quát thẳng vào mặt rồi.
Mọi người chỉ cảm thấy một hơi nghẹn trong lồng ngực, suýt chút nữa thở không ra.
Nhưng đối mặt Vũ Tuyệt Thành, đối mặt độc y, ai dám nói một chữ không?
Nếu như liên quân không tiếc một trạn chiến, quả thật cũng có khả năng tiêu diệt Vũ Tuyệt Thành. Nhưng nhân số ở đây, ít nhất cũng phải mất đi tám phần, thậm chí còn nhiều hơn.
Hơn nữa, đây chỉ là "có khả năng".
Chiến quả là của mọi người, mạng nhỏ lại là của mình, đối mặt Vũ Tuyệt Thành, hở ra một cái là có nguy cơ vạn kiếp bất phục, ai dám làm chim đầu đàn? Kẻ nào ló đầu ra thì kẻ đó xong đời trước!
Tiêu Thần Vũ trầm ngâm một chút, kính cẩn hồi đáp: "Ái đồ của Vũ tiền bối, chúng ta đương nhiên không dám đắc tội. Bất quá bây giờ hai phe giao chiến, quá hỗn loạn. Lệnh ái đồ thân ở chiến trường, khó tránh khỏi chiếu cố có chút không chu toàn... Vũ tiền bối, nếu như ngài không có ý định tham chiến, không bằng ngài mang lệnh ái đồ rời khỏi chiến trường. Như thế lại vẹn toàn đôi bên..."
Thầm nghĩ, Vũ Tuyệt Thành chính là ôn thần, đồ đệ của hắn cũng là ôn thần nốt. Cho dù chỉ là một tiểu cô nương, nhưng nếu như sử dụng độc vật, có lẽ cũng vô cùng khủng bố.
Có thể tiễn hai ôn thần này đi, coi như tránh được vô số tổn thất....
Vũ Tuyệt Thành trợn mắt lên, nói: "Nói gì vậy? Đồ nhi ta tuổi còn nhỏ, mỗi ngày đều bồi tiếp lão nhân ta, chẳng có gì thú vị. Ta cũng già rồi, không rõ tiểu nha đầu thích chơi cái gì. Hiện giờ, cuối cùng nàng cũng tìm được trò vui, ta làm sao có thể phá hỏng hứng thú của nàng?"
Tiêu Thần Vũ há hốc miệng, nhìn Vũ Tuyệt Thành, gần như không thể tin vào lỗ tai mình, đầu óc choáng váng.
Chơi? Trò vui? Không phá hỏng hứng thú của đồ đệ ngươi?
Cái này cái này.... bó cả tay lẫn chân rồi! Người có thể nói ra lời này, đúng thật là hàng tuyệt thế rồi.....
Song phương chúng ta đang chiến đấu sinh tử đó.
Các ngươi tới chơi?
Đồ đệ ngươi đang đùa giỡn tính mạng mấy vạn người bên chúng ta, không ngờ ngươi còn muốn chúng ta chơi với nàng? Không thể thương tổn nàng?
Con mẹ nó, ép người cũng không thể ép như vậy chứ!
Tiêu Thần Vũ vẻ mặt đau khổ nói: "Chúng ta đương nhiên không thể mạo phạm lệnh đồ, nhưng nếu lệnh đồ hạ thủ với người của chúng ta trước... cái này..."
Vũ Tuyệt Thành lập tức giận dữ: "Ta làm sao quản được nhiều như vậy? Nàng hạ thủ ai, đó là tự do của nàng! Ta còn có thể hạn chế tự do của đồ đệ sao? Nhưng người khác hạ thủ với nàng, chính là khiêu khích Vũ Tuyệt Thành ta! Ta quyết không tha thứ!"
Tiêu Thần Vũ cùng các vị chí tôn cao giai đều gần như hôn mê bất tỉnh.
Thế là thế nào?
Trên đời này còn có thể vô sỉ tới mức đường hoàng, cưỡng từ đoạt lý, không biết xấu hổ như vậy sao?
Biết ngài bao che đồ đệ, chỉ là cũng không thể bao che trắng trợn nhu vậy chứ. Thật là chuẩn mực bao che của Cửu Trọng Thiên rồi....
Chỉ cho đồ đệ ngài hạ thủ người khác, không ngờ còn nói... đó là tự do của nàng?! Cái "tự do" này đúng là khiến người ta không còn lời nào để nói nữa rồi.
Người ta phản kích lại, không ngờ lại là khiêu khích ngài? Vậy nếu như đồ đệ ngài giết tới, chẳng phải chúng ta chỉ có thể rướn cổ chờ chết?
Nếu như đồ đệ ngài ngại bẩn, chúng ta liệu có phải rửa cổ trước, chờ nàng tới chém?
Nhất thời, oán khí ngút trời!
Một người không nhịn được nói: "Vũ tiền bối, cái này... cái này không khỏi có chút... có chút không nói đạo lý..."
Vũ Tuyệt Thành trợn trắng mắt, cười quái dị nói: "Đạo lý? Chẳng lẽ ngươi từng nghe nói.... Vũ Tuyệt Thành ta từng nói đạo lý bao giờ?"
Đột nhiên tiến lên một bước, mỉm cười nói: "Cái gì là đạo lý? Đến đây, lão phu giải thích cho ngươi hiểu..."
Người nọ sợ tới mức liên tục lùi về phía sau, liên thanh nói: "Vâng vâng vâng... lời Vũ tiền bối nói, chính là đạo lý..."
Trong lòng mọi người uất nghẹn không thôi.
Trong lúc nhất thời, ngay cả ý hoành đao cắt cổ cũng có rồi.
Vũ Tuyệt Thành đều nhìn thấy phản ứng của bọn hắn, lạnh lùng nói: "Lời này nói không sai. Lão tử ở thiên địa này, chính là đạo lý! Ta lặp lại một lần. Các ngươi chiến đấu, ta sẽ không tham dự! Loại chiến trận thế tục này, đối với ta quả thật không có ý nghĩa gì. Bất quá, nếu như đồ đệ ta bị thương, bất kể là thương trong tay gia tộc nào... gia tộc đó cũng không cần phải tồn tại nữa."
Mọi người thầm mắn trong lòng: Con mẹ nó, ngươi thiên vị đến như thế rồi, vậy mà còn dám trợn mắt nói ngươi không tham gia... Không tham gia, vậy ngươi xuất hiện chỗ này làm gì? Chẳng lẽ biểu diễn nghệ thuật hả....
Bất quá, cho dù trong lòng thầm mắng nhiều câu khó nghe, nhưng vẫn chẳng có kẻ nào dám phát ra thanh âm. Há miệng ra lúc này, chẳng khác nào chuốc vạ vào người!
Tất cả mọi người đều nghe ra được, Vũ Tuyệt Thành có chút tức giận rồi, hai mắt cũng không có chút hảo ý nào, tựa hồ đang muốn tìm đối tượng lập uy?
Ai nguyện thò đầu ra để hắn giết gà dọa khí chứ?
Cho dù đầu bị lừa đá cũng không dám thò ra!
Chỉ nghe Vũ Tuyệt Thành mỉm cười, nói: "Tiêu Thần Vũ, ngươi nói ta có thể làm được không?"
Sắc mặt Tiêu Thần Vũ tím tái, thở hổn hển hai hơi, cố nén giận nói: "Tiền bối thần uy cái thế, đương thế đệ nhất nhân, muốn giết gia tộc nào, đương nhiên dễ như trở bàn tay."
Vũ Tuyệt Thành cười to nói: "Thế thôi! Yêu cầu của ta cũng chỉ dơn giản như vậy. Một khi đã vậy, ta yên tâm rồi. Chư vị muốn đánh thế nào thì đánh, chỉ ngàn vạn lần chớ đánh nhầm. Lão phu cáo từ."
Sau đó không ngờ cười lớn: "Tiểu nha đầu kia kỳ thật chỉ đến chơi thôi. Các ngươi cứ cùng nàng chơi cao hứng là được, chẳng phải tất cả đều vui vẻ? Nàng tên Nhạc Nhi, đã là Nhạc Nhi đương nhiên phải cao hứng vui vẻ!"
Thân hình sưu một tiếng đã bay lên giữa trời, lăng không lắc mình một cái, biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi.
Mọi người lúc này mới cảm thấy áp lực khổng lồ nãy giờ biến mất, cùng thở phào một hơi nhẹ nhõm.
"Mọi người nghe thấy rồi chứ?" Tiêu Thần Vũ trầm mặt nói: "Tiểu nha đầu kia, bất luận kẻ nào cũng không được động vào! Ngàn vạn lần chớ có đánh lầm! Lại càng không được lầm thành người khác!"
Mọi người chỉ cảm thấy uất ức chế đi sống lại. Con mẹ nó, đây là chuyện gì. Ngươi bắt chúng ta không được đánh lầm, vậy chúng ta phải đánh như thế nào đây? Còn có thể đánh thế nào chứ?
Con mẹ nó, thật con mẹ nó!
Ai muốn động vào tiểu nha đầu kia? Chúng ta muốn động chính là người bên cạnh nàng, Mạc Thiên Cơ thần bàn quỷ tính kia kìa!
Hiện giờ lại đảo ngược, chúng ta đi xử lý Mạc Thiên Cơ, tiểu nha đầu kia nhất định không cho rồi. Nếu động vào tiểu nha đầu dó, Vũ Tuyệt Thành cũng khẳng định không cho. Hậu quả chính là toàn bộ gia tộc phải bồi vào...
Nhưng không động... cứ trơ mắt nhìn tiểu tử kia thong dong chỉ huy sao?
Hơn nữa, không ngờ còn bắt chúng ta "cùng nàng chơi cao hứng, chẳng phải phải tất cả đều vui vẻ?" Ta nhổ vào! Thế mà cũng nói ra miệng được.
Có phải đám người chúng ta chết sạch rồi, đồ đệ ngài mới cao hứng?
Nếu muốn "để nàng chơi cao hứng", chúng ta tự sát tập thể cho rồi!
Tên là Nhạc Nhi, nên phải vui vẻ cao hứng? Vậy lão phu đổi tên thành "Giết Tuyệt Thiên Hạ", chẳng phải cũng giết sạch thiên hạ? Thối bỏ con mẹ.
Trước giờ đánh nhau, chẳng bao giờ phải đánh nghẹn khuất như vậy.
Dạ Tiêu Diêu nói: "Tiêu tiều bối nói đúng. Mọi người ngàn vạn lần đừng nhận lầm! Ai động thì động, dù sao Dạ gia chúng ta cũng không động."
Mọi người đều khinh thường nhìn tới.
"Bà ngoại nó!" Tiêu Thần Vũ tức giân mắng một tiếng, quay đầu đi. Mọi người ủ rũ, chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu giống như ăn phải c vậy.
Vừa rồi khí thế như cầu vồng, chiến ý cao ngút, không ngờ lại bị phá hỏng một nửa.
Ngược lại, khí thế bên kia lại như núi thở sóng thần, tiếng hò giết kinh thiên động địa. Tất cả mọi người đều sôi trào nhiệt huyết.
Đại chiến bắt đầu!
Giờ khắc này, song phương sắp tinh tử quyết chiến, ngược lại đều tĩnh lặng trở lại.
Ánh mắt Đệ Ngũ Khinh Nhu nhìn bình nguyên bao la trước măt, thật sự có chút khó hiểu. Ở địa thế bằng phẳng thế này, Mạc Thiên Cơ rốt cuộc dựa vào cái gì mà có tự tin như vậy, nắm chắc đối đầu với mình?
Khu vực song phương giao chiến, chính là một nơi bị núi non bao bọc tứ phía. Duy chỉ có vùng đất trung tâm là dị thường bao la trống trải, tựa như một bình nguyên.
Cái này có chút kỳ quái rồi.
Địa hình giống như thế này, trước nay chỉ thích hợp xung phong chính diện, không thích hợp bày mưu lập bẫy gì. Cho dù lâm trận có kế sách tinh diệu thế nào đi nữa, ở trên đại bình nguyên bằng phẳng thế này, cũng sẽ đánh mất tuyệt đại bộ phận cơ hội.
Bởi vì, vô luận ngươi thay đổi thế nào đi nữa, ở dưới hoàn cảnh gần như không thể che giấu này, đối phương có thể lập tức nhìn ra được, lập tức đưa ra đối sách. Chỉ cần không xuất hiện sai lầm cơ bản, tuyệt đối không ảnh hưởng gì tới kết quả chiến cuộc.
Mà đối với trí tuệ của Đệ Ngũ Khinh Nhu mà nói, tuyệt đối không thể nào xuất hiện sai lầm. Nói cách khác, Mạc Thiên Cơ lựa chọn nơi này quyết chiến, chẳng khác nào đặt mình vào thế tất bại.
Thực lực song phương chênh lệch lớn như vậy, lại lựa chọn chiến đấu chính diện, không cân nhắc lợi dụng ưu thế địa hình, như vậy chẳng phải khiến người ta khó hiểu?
Mạc Thiên Cơ cũng không giống người thích tự sát nha.
Phía bắc bình nguyên, chính là dãy núi liên miên bất tuyệt.
Nơi đó, mới là địa điểm quyết chiến cuối cùng trong dự liệu của Đệ Ngũ Khinh Nhu.
Nhưng Mạc Thiên Cơ lại bỏ qua? Vì cái gì?